24: Một đời này (15)

Chu Tử Thư ôm Ôn Khách Hành một đường đi thẳng lên núi. Sau đó nhìn thấy Tứ Quý sơn trang không khác gì so với trong trí nhớ của y. Không có điêu linh, không có suy tàn, không có vắng vẻ, chỉ có một đám người nhao nhao đứng ngoài cửa như chào đón y quay về. Trương Thành Lĩnh hai canh giờ trước bị Diệp Bạch Y túm đi hiện cũng đang đứng trong đám người.

"Tham kiến trang chủ! Tham kiến phu nhân!", Hàn Anh dẫn đầu mười tám thanh thiếu niên cung kính hành lễ, hiển nhiên, Trương Thành Lĩnh quay về trước đã kể bọn họ nghe hết quan hệ giữa Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành hiện tại.

"Các ngươi không được gọi ta ca là phu nhân! Ca, ca, ngươi về rồi! Ngươi nhanh thu thập kim đậu hiệp, hắn dám bịa đặt nói bậy. Ngươi không phải nói Chu đại ca là tẩu tử của ta sao?", Cố Tương mắt hạnh trợn trừng tức tối nhìn đám người Hàn Anh, từ lúc Trương Thành Lĩnh và Diệp Bạch Y trở về nàng vẫn luôn trong trạng thái bùng nổ. Vừa nhìn thấy Ôn Khách Hành liền muốn phi qua, nhưng đáng tiếc Chu Tử Thư vẫn đang bế Ôn Khách Hành nhẹ nhàng tránh qua một bên. Cố Tương chụp hụt có chút uỷ khuất, "Ca!?"

"A Tương... cái kia... ta cảm thấy...", Tào Uý Ninh lẽo đẽo theo sau nàng một bộ muốn nói lại thôi, hắn thật muốn nhắc nhở A Tương Ôn huynh đang bị Chu huynh ôm nha.

"Ngươi cái gì? Ngươi cũng cảm thấy giống ta đúng không?", Cố Tương lại trừng mắt nhìn Tào Uý Ninh, dưới uy thế bức người của tiểu nha đầu, Tào đại thố tử chỉ đành trái lương tâm gật đầu.

"Tương tỷ tỷ, ta nói thật mà!", Trương Thành Lĩnh vẫn cố giải thích.

"Kim đậu hiệp, ngươi còn dám nói bậy, xem cô nương ta hôm nay có đánh gãy răng ngươi hay không!", Cố Tương vẫn rất hung dữ nói.

Tiểu nha đầu ngốc nghếch từ lần trước Ôn Khách Hành bảo nàng gọi Chu Tử Thư là tẩu tử ngoài mặt tuy không biểu hiện gì, nhưng sau lưng đã bắt đầu vụng trộm tìm La di chuẩn bị sính lễ cho ca của nàng. Thời gian gần đây cả Bạc Tình Ti đều bận rộn không ít, cũng xem như đã gom đủ tam môi lục sính. Kết quả lại nói cho nàng, không phải sính lễ, mà là của hồi môn. Cố Tương phi thường không chấp nhận. Phản ứng đầu tiên là, ta một mực đinh ninh ca là heo, hoá ra lại là cải trắng. Phản ứng thứ hai là, tuyệt không thể để cải trắng dễ dàng bị heo củng như vậy được.

Tào Uý Ninh gãi gãi đầu: thật ra ta không cảm thấy có vấn đề gì quá lớn, A Tương có cần kích động như vậy không?

Trương Thành Lĩnh dưới chân đạp Lưu Vân Cửu Cung bộ, mặc dù trong mắt Chu Tử Thư đó rõ ràng là cẩu hùng khiêu vũ, tránh ra xa khỏi Cố Tương, sau đó nhớ đến trong trang còn có khách nhân mới nói, "Sư phụ, sư nương! Khi nãy có hai vị tự xưng là Ô Khê và Cảnh Thất, nói bọn họ là hảo hữu của sư phụ!"

"Thối tiểu tử, ngươi còn dám gọi ta ca là sư nương? Tào Uý Ninh, nhanh giúp ta chặn hắn lại!", Cố Tương vẫn muốn giúp ca của nàng bảo vệ địa vị nhất gia chi chủ trong mắt mọi người của sơn trang.

"Hàn đại ca, cứu ta!", Trương Thành Lĩnh vốn là muốn chạy qua cầu cứu sư phụ sư nương, nhưng vừa chạm đến ánh mắt sắc bén doạ người của sư phụ liền lưu loát chuyển mũi chân chạy đến sau lưng Hàn Anh bọn họ.

Trương Thành Lĩnh: còn tốt chưa nói Tương tỷ tỷ nghe sư nương mang thai, nhìn phản ứng của nàng nếu biết rồi e là trực tiếp cầm đao cùng sư phụ liều mạng.

Chu Tử Thư nhìn nhìn cũng mặc kệ đám người này ở ngoài cửa náo loạn, lách mình đi vào trong trang.

"A Nhứ, ta tự chủ trương nhiều việc như vậy, ngươi không trách ta chứ?", Ôn Khách Hành nhu thuận để y bế, thấy y từ đầu đến cuối chưa hề lên tiếng, hơi bất an thử hỏi.

"Phu nhân thay vi phu cân nhắc tốt mọi chuyện, ta cảm động còn không kịp, sao lại trách ngươi!", Chu Tử Thư là thật cảm động, mặc dù sớm đã nghe tin Tứ Quý sơn trang trọng chấn, nhưng y không nghĩ tới vừa quay về đã thấy một Tứ Quý sơn trang sinh khí bừng bừng như vậy. Cho nên khi nãy y ngây người thật lâu mới phản ứng lại. Còn nhớ Ôn Khách Hành từng nói hắn sẽ cùng y trọng chấn Tứ Quý sơn trang. Y cứ nghĩ hắn chẳng qua là an ủi y mà thôi, không ngờ hắn quả thật nói được làm được.

"A Nhứ, ngươi để ta xuống đi! Ngươi cứ ôm ta như vậy, mọi người nếu thấy thì thật không tốt!", Ôn Khách Hành thật ngại, khi nãy ngoài cửa hắn cơ hồ là đem cả gương mặt vùi vào lồng ngực Chu Tử Thư, lúc nghe Cố Tương la ó nói Chu Tử Thư là tẩu tử hắn chỉ hận không thể xé miệng nha đầu này.

Nha đầu ngốc không có mắt nhìn! Không thấy ca ngươi đang là tình cảnh gì sao? Ngại ca ngươi chưa đủ mất mặt sao?

"Có gì không tốt!? Ta ôm là phu nhân của ta nha! Lại nói khi nãy ngoài cửa các đệ tử cũng đã thấy rồi, bây giờ thêm Đại vu Thất gia thì có làm sao?", Chu Tử Thư nhướn mày.

Chu đại trang chủ nói thiếu, bởi vì ngoài Đại vu Thất gia, còn có Hỉ Tang quỷ La Phù Mộng và Diễm quỷ Liễu Thiên Xảo đang tiếp chuyện bọn họ nữa. Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành chưa trở về, hai nàng cũng được xem là trưởng bối. Có khách đến thăm dĩ nhiên do bọn họ phụ trách tiếp đãi.

Ngươi hỏi Diệp Bạch Y đâu à? Thôi, vẫn là đừng nói! Vừa vào sơn trang liền một mực ăn, cơm chiều của chúng đệ tử đều sắp bị lão ăn hết rồi.

"Tử Thư rốt cuộc bỏ được quay về rồi à? Người nào đó không ngừng viết thư hối thúc chúng ta nhanh lên đường, làm hại ta và tiểu độc vật một đường ra roi thúc ngựa không dám nghỉ ngơi. Kết quả ta đến Tứ Quý sơn trang rồi ngươi còn chưa quay về. Vị này hẳn là Ôn công tử? Quả nhiên là tuấn mỹ phi phàm!", Thất gia vận bạch y, tay cầm một thanh quạt giấy, hoàn toàn là một bộ công tử phong lưu nho nhã.

"Chu trang chủ, Ôn công tử!", Ô Khê một thân hắc y đi theo đứng lên chắp tay.

La Phù Mộng cũng đứng dậy nhường lại chủ vị, Liễu Thiên Xảo dìu nàng ngồi sang một bên.

"Đại vu, Bắc Uyên!", Chu Tử Thư cười cười, sau đó lại chắp tay hướng hai người La Phù Mộng, "Vị này hẳn là La tiền bối và Liễu cô nương?"

"Không dám không dám!", La Phù Mộng dù sao năm xưa xuất thân chính phái, các loại lễ nghi đều được học qua. Cho dù đã vào Quỷ cốc hơn hai mươi năm nhưng vẫn không mất phong thái lễ độ.

Mọi người khách sáo vài câu Ôn Khách Hàng liền tỏ ý muốn Đại vu xem xét thương thế cho Chu Tử Thư. Trùng hợp Chu Tử Thư cũng nóng lòng bệnh tình của Ôn Khách Hành.

Đại vu chẩn mạch cho Chu Tử Thư trước. Mặc dù kinh mạch khô héo vì Thất Khiếu Tam Thu đinh nhưng từ khi ra khỏi Long Uyên các, Diệp Bạch Y đã giúp y phối một ít dược điều dưỡng thân thể. Hiện tại tình trạng là nhìn có vẻ hung hiểm, bất quá Đại vu vẫn có nắm chắc trị liệu ổn thoả. Cuối cùng qua một phen thương lượng, quyết định năm ngày sau rút đinh.

Đại vu bản ý là nửa tháng sau, dù sao bọn họ cần một thời gian chuẩn bị, hơn nữa để Chu Tử Thư có thể phục hồi đến trạng thái tốt nhất, như vậy quá trình rút đinh cũng dễ dàng hơn. Thế nhưng Chu Tử Thư lại sợ đêm dài lắm mộng, mặc dù Ôn Khách Hành cam đoan sẽ chờ y rút đinh xong rồi mới cùng Triệu Kính kết ân oán, y vẫn là không yên lòng.

So với Chu Tử Thư, thân thể Ôn Khách Hành lại khiến Đại vu nhức đầu hơn. Thân thể hắn suy nhược đến mức Lục Hợp chân khí cũng có chút chèo chống không nổi, một thân trầm kha bệnh cũ, muốn dưỡng tốt cũng khó chứ đừng nói hiện tại còn đang mang thai.

"Ngươi nói, A Ôn hoài song thai?", Chu Tử Thư giật mình.

Đại vu gật đầu.

Ôn Khách Hành đặt tay lên bụng, nơi này có hai đứa nhỏ của hắn và A Nhứ thật sao?

"Ồ, thảo nào trước đó xem mạch của tiểu ngu xuẩn cảm thấy là lạ!", thanh âm Diệp Bạch Y rất không hợp thời vang lên. Hoá ra kiếm tiên đã ăn xong, đang đi dạo trong trang. Vừa lúc đi đến đây thì nghe Chu Tử Thư hỏi.

Ôn Khách Hành khinh bỉ bĩu môi, "Lão quái vật học nghệ không đủ, thật không đáng tin!"

Diệp Bạch Y nghẹn họng.

Cũng không thể trách, dù sao lão nhân gia được xưng là kiếm tiên chứ không phải y tiên. Biết chẩn mạch trị thương trị bệnh đã rất tốt rồi.

"Chu trang chủ, ta cũng chỉ nghĩ được một cách, giống như Diệp tiền bối nói, phế nội lực của Ôn công tử, chậm rãi điều dưỡng lại thân thể mà thôi! Nếu không tác dụng phụ cứ ở đó, ta cũng không biết bắt tay điều trị từ đâu!", dưới ánh mắt trông mong của Chu Tử Thư, Đại vu lắc đầu.

Sau đó mọi người đều hiểu ý đi ra ngoài, để không gian lại cho Chu Ôn hai người.

Nhìn Chu Tử Thư vẻ mặt vẫn là tâm sự nặng nề, Ôn Khách Hành cười cười an ủi y, "A Nhứ, không sao đâu! Nội lực không có về sau vẫn có thể chậm rãi luyện trở lại! Ngươi đừng khó qua! Đều sắp làm phụ thân của hai đứa nhỏ rồi, ngươi phải cao hứng nha!"

"A Ôn, về sau để ta bảo hộ ngươi!", Chu Tử Thư vuốt mái tóc trắng dài của người trong lòng, đáy mắt là nhu tình tựa xuân thuỷ, ấm áp như xuân tháng ba.

Cả hai đều ngầm hiểu, nội lực không có luyện lại từ đầu, làm gì dễ dàng như vậy. Đó là chưa nói thân thể Ôn Khách Hành đã không còn thích hợp khổ cực luyện công. Nhưng bọn họ đều ăn ý không nói ra. Ôn Khách Hành là không muốn Chu Tử Thư đau lòng, mà Chu Tử Thư, giống như y nói, về sau y bảo hộ hắn, nhất định thủ hắn nửa đời bình an.



_____________



01/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro