5: May mắn

Phần này viết là để thoả mãn đam mê ngược Ôn mỹ nhân nha (mặc dù ta cảm thấy chưa đủ ngược, ngược chưa đến nơi đến chốn, thậm chí còn không được tính là tiểu ngược), nhưng thôi, có còn hơn không, chi tiết nào không hợp lý mọi người xin bỏ qua( '▽`)

_________

"Tử Thư, cần gì phải làm đến mức này chứ?", Thất gia nhìn người nằm trên giường hai mắt vẫn khép chặt lại nhìn hảo hữu đang châm an thần hương.

Chu Tử Thư không lập tức đáp lời mà vẫn chăm chú làm tiếp việc của mình, hơi cân nhắc một chút, sau đó thả thêm một ít bột vào, liều lượng này hẳn là đã đủ cho người kia ngủ say năm ngày. Sau đó mới chậm rãi đứng lên, ra hiệu Thất gia theo y ra ngoài, "Bắc Uyên không cần khuyên nữa! Huống chi, ta rút đinh rồi, chính Đại vu cũng đã nói chỉ nắm chắc ba thành. Chu Tử Thư ta trước giờ không phải là một người may mắn, ta không dám đánh cược ba thành này. Hiện tại Lão Ôn vừa báo được đại thù, ngươi nghĩ một chút, hắn còn chưa vui mừng được bao lâu đâu, nếu nghe tin ta đã rút đinh, rồi cùng ta thấp thỏm trông mong vào cái gọi là ba thành cơ hội sống kia. Việc này đối với hắn tàn nhẫn biết bao..."

"Như vậy chẳng bằng hiện tại ta cùng các ngươi rời đi. Nếu là may mắn sống sót, như vậy lần này coi như là ta cảnh cáo hắn, để hắn hiểu cảm giác của ta khi biết hắn che giấu ta để bản thân rơi vào hiểm cảnh là tư vị gì. Còn nếu mạng ta chỉ đến đây, ít ra lưu lại cho hắn một hy vọng, để hắn tin tưởng ta chỉ là sinh khí, rời đi chỉ vì trừng phạt hắn, để hắn tin tưởng ta vẫn còn sống. Như vậy, hắn muốn đi tìm ta, thì sẽ có một lý do tiếp tục sống rồi."

Lời đều đã nói đến như vậy, Thất gia tự biết có nói nữa cũng chỉ dư thừa, đành thở dài một hơi, "Thôi vậy, Ô Khê ở bên ngoài đợi chúng ta, đi thôi!"


Thật thoải mái!

Đã lâu rồi hắn mới có một giấc ngủ an ổn đến như vậy, không có ác mộng quấy nhiễu. Không khí xung quanh vẫn còn mùi hương nhàn nhạt chưa kịp tán đi, ngoài cửa là ánh nắng ấm áp rọi vào. Ôn Khách Hành chớp mắt vài lần rồi mới lười biếng ngồi dậy, trong phòng một mảnh yên tĩnh, bên gối không còn hơi ấm của người kia, A Nhứ dậy trước rồi sao?

Đẩy cửa phòng, vừa lúc nhìn thấy Trương Thành Lĩnh đi ngang qua. Trương Thành Lĩnh nghe tiếng mở cửa hơi ngây ngốc một chút rồi mới kịp phản ứng, "Ôn thúc cuối cùng người cũng tỉnh! Năm ngày trước sư phụ đã cùng Thất gia và Đại vu rời đi rồi, đây là thư sư phụ bảo ta chuyển cho người!"

Chuyện gì xảy ra?

Ôn Khách Hành trong lòng nghi hoặc, vội vàng nhận lấy thư từ tay Trương Thành Lĩnh mở ra đọc.

Lão Ôn,

Khi ngươi nhận được thư này, ta đã rời đi vài ngày rồi. Không cần lo lắng, chuyến này ta theo Thất gia và Đại vu rời đi, có cả Diệp tiền bối, là để rút Thất Khiếu Tam Thu đinh. Ta không có mang ngươi đi, cũng không nói trước với ngươi, là bởi vì ngươi trước đó che giấu ta đi mạo hiểm.

Chúng ta không đi Nam Cương, cũng không đến Trường Minh sơn, cụ thể đi đâu vẫn chưa xác định, hẳn là sẽ lang bạt giang hồ một thời gian. Từ bây giờ đến lúc ta trở về, đành phải uỷ khuất Ôn đại thiện nhân ngươi ở lại giúp ta trông coi Tứ Quý sơn trang và đám đệ tử vậy.

Không cần nghĩ đến chuyện đi tìm ta! Nếu một ngày nào đó ta trở về Tứ Quý sơn trang mà không thấy ngươi, như vậy sau này ngươi cũng không cần đến tìm ta nữa.

Chu Tử Thư.

Nội dung không dài, nhưng Ôn Khách Hành phải đọc đi đọc lại tận vài lần, "Thành Lĩnh, sư phụ ngươi có nói gì với ngươi không? Y đi đâu? Khi nào trở về? Y rút Thất Khiếu Tam Thu đinh sẽ thế nào? Có ảnh hưởng gì không?", thanh âm bất giác cũng trở nên run rẩy.

"Ôn thúc người bĩnh tĩnh chút đã! Đại vu nói, có Diệp tiền bối đi cùng, sư phụ rút đinh không có gì đáng ngại. Sư phụ phân phó thời gian người không ở đây, Tứ Quý sơn trang trên dưới phải nghe theo Ôn thúc an bài, còn căn dặn khi luyện công có vấn đề gì thì hỏi Ôn thúc. A, còn có, sư phụ đưa ta một cây trâm, nói là trước trả lại cho Ôn thúc.", tiểu tử ngốc không chú ý sắc mặt Ôn thúc nhà mình, nói xong còn lấy ra một cây trâm bạch ngọc, dĩ nhiên, Chu Tử Thư không có nói cho đồ đệ việc bản thân đã rút đinh.

A Nhứ là thật tức giận a!


Ôn Khách Hành sắc mặt nhợt nhạt, thần thái uể oải mệt mỏi dựa vào trên giường, một tay vuốt ngực, một tay đặt trên bụng nhẹ nhàng xoa vòng.

A Nhứ thật nhẫn tâm!

Nói đi liền thật sự đi, hơn nữa vừa đi một chuyến chính là ba tháng, một phong thư hay thậm chí là một ít tin tức cũng không truyền về, làm hắn một người ở lại sơn trang bồi hồi lo lắng không yên.

Ngày đó nhận lại ngọc trâm từ tay Trương Thành Lĩnh, Ôn Khách Hành choáng váng rất lâu mới chấp nhận sự thật A Nhứ là giận dỗi hắn bỏ nhà mà đi nha.

Hắn đã mấy lần nghĩ lén lút rời Tứ Quý sơn trang đi tìm A Nhứ, dù sao đã giải quyết Triệu Kính, thù đã báo được, A Tương đã có Tào tiểu tử chiếu cố. Nhưng suy nghĩ mấy lần vẫn là từ bỏ ý định này, hắn thật sợ A Nhứ nói được làm được, trở về không thấy hắn liền tuyệt giao. Hơn nữa, Thành Lĩnh và mười mấy tên đệ tử vừa nhập môn, một đám tiểu tử võ công không đâu vào đâu ở lại Tứ Quý sơn trang, nếu có cừu địch đến thì thật không ổn. Hắn vẫn chưa quên lần trước người của Thiên Song theo lệnh Tấn vương đến tập kích đâu.

Những ngày sau đó Ôn đại thiện nhân thành thành thật thật thức dậy đúng giờ ăn một ít điểm tâm, đi xem đệ tử luyện công một chút, chỉ điểm một chút, thỉnh thoảng thì xem Tào Uý Ninh và Cố Tương tú ân ái. Nhưng phần lớn thời gian hắn đều là một người chui vào phòng Chu Tử Thư ngây ngốc.

A Nhứ không có ở đây, Ôn mỹ nhân mỗi ngày đều là bộ dáng buồn bã ỉu xìu, cũng không có khẩu vị gì. Đến hai tháng trước tình trạng này trở nên càng nghiêm trọng rồi. Hắn cái gì cũng ăn không được, cả ngày đều choáng váng buồn nôn, dạ dày vốn không tốt cũng thường xuyên đau nhức. Có một ngày Ôn Khách Hành vụng trộm tự xem mạch, không xem còn tốt, vừa xem hắn liền hoàn toàn phát ngốc.

Hỉ mạch?

Chuyện gì xảy ra?

Hắn đường đường một đại nam nhân, lại xuất hiện hỉ mạch là chuyện thế nào a?

Ôn Khách Hành bối rối, nhưng cố kỵ thể diện lại không dám đi tìm đại phu xác định hư thật.

Thời gian trước cùng A Nhứ đêm đêm quấn quít hoan ái kịch liệt, hai người cùng vui vẻ cùng thoải mái. Bây giờ gây ra rắc rối rồi, A Nhứ thì tốt, một thân một mình nhẹ nhõm chạy, hoạ đều để hắn gánh. Ôn cốc chủ uỷ khuất vô cùng, nhưng ai bảo đây là hài tử của Chu mỹ nhân nhà hắn chứ, mặc dù Chu mỹ nhân người đã chạy, nhưng hắn vẫn quyết định giữ lại hài tử này đấy.

Bởi vì lo lắng mọi người nhìn ra dị trạng, từ sau khi chấp nhận sự thật bản thân mang thai, Ôn Khách Hành càng ít ra khỏi phòng hơn. Thậm chí đến cơm cũng bảo Cố Tương đưa đến trong phòng.

Tứ Quý sơn trang trên dưới thì cho rằng Ôn Khách Hành nhớ Chu Tử Thư, đi lòng vòng nhìn cảnh càng nhớ người nên mới tự nhốt mình trong phòng.

Cố Tương thấy chủ nhân ngày ngày đều một bộ dáng tiểu oán phụ, trong lòng đối với Chu đại bá bất mãn đến đỉnh cao. Nghiến răng hạ quyết tâm chờ Chu đại bá trở về nhất định phải tìm y đòi cái công đạo cho chủ nhân nhà mình. Ân, dù đánh không lại vẫn phải làm.


A Nhứ, khi nào ngươi mới quay về a? Ngươi không ở đây, hài tử của ngươi mỗi ngày đều khi dễ ta.

A Nhứ, ta cũng muốn chiếu cố tốt bản thân, nhưng là thực sự ăn không được thứ gì, bụng luôn cảm thấy đau, thật khó chịu a!

A Nhứ, hôm nay tiểu tử Thành Lĩnh thi triển Lưu Vân Cửu Cung bộ đã có thể miễn cưỡng nhìn vào mắt rồi, không còn giống trước kia không khác gì cẩu hùng khiêu vũ.

A Nhứ, A Tương nha đầu và Tào tiểu tử mỗi ngày đều lượn lờ khắp trong trang tú ân ái, ta nhìn đến phát phiền. Khá tốt nàng còn nhớ chủ nhân ta đây, cùng Tào tiểu tử đi ra ngoài dạo phố cũng không quên mua đường thuỷ cho ta. Hiếm khi nha đầu này biết hiếu kính ta, chỉ là đáng tiếc, ta vừa ăn vào dạ dày liền đau, nôn ra rồi cũng không khá hơn chút nào.

A Nhứ, đêm nay trăng rất tròn rất sáng, khiến ta nhớ đến lần trước chúng ta cùng uống rượu trên mái nhà. Mà hiện tại, ngươi đang ở nơi nào a? Ngươi nhớ ta sao?

A Nhứ, ta vẫn chưa nói với ai việc ta mang thai, ngay cả A Tương cũng bị ta gạt. Ta chưa nghĩ ra phải nói với mọi người thế nào, cũng sợ phản ứng của bọn họ khi biết một nam nhân như ta mang thai. Ngươi không ở đây, ta lo một mình ta không thể bảo đảm hài tử chu toàn được.

A Nhứ, ngươi có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không? Tại sao bốn tháng rồi ngươi không trở về? Hay là ngươi không cần ta nữa rồi? Ta biết sai rồi, A Nhứ, ta chỉ cần ngươi quay về, ngươi muốn phạt ta thế nào đều được.

A Nhứ, hài tử đều đã gần năm tháng rồi, bụng ta càng ngày càng to ra, ngươi nhìn thấy ta không còn eo thon chân dài, cũng đừng chán ghét bỏ đi tìm Nam Cương muội tử nha!

A Nhứ, hôm nay lần đầu tiên hài tử động a! Ta có thể rõ ràng cảm giác được có vật gì đó ở trong bụng ta ngọ nguậy vài cái. Cảm giác này thật kỳ lạ! Đến giờ ta mới thật sự tin tưởng rằng ta đang mang thai, có một tiểu sinh mệnh đang yên lặng lớn lên.

A Nhứ, bây giờ ta có mặc y phục rộng rãi thế nào cũng không che được bụng rồi! Ta đành phải buộc bụng, vốn là năm tháng mang thai bụng đã nhô cao, bây giờ dùng vải buộc lại mặc thêm vài lớp áo liền nhìn không ra manh mối. Bất quá như vậy đè ép bụng thật khó chịu, rất muốn nôn, hài tử của ngươi còn ở trong bụng ta giương quyền giương cước. Ân, đúng rồi, hài tử rất khoẻ mạnh, đá ta thật đau a!

A Nhứ, gần đây ta luôn cảm giác sắp có chuyện xảy ra! Ngươi nhanh nhanh quay lại, ta một người, không thể đảm bảo an toàn cho cả Tứ Quý sơn trang.


"Chủ nhân, chủ nhân, không ổn rồi! Hạt vương dẫn người bao vây bên ngoài sơn trang rồi, đại trận không cầm cự được lâu! Làm sao...", Cố Tương tông cửa xông vào phòng Ôn Khách Hành, lời còn chưa nói hết liền cảm giác sau gáy nhói một cái, không còn biết gì nữa.

Ôn Khách Hành một tay đỡ lấy nàng, một tay đỡ Trương Thành Lĩnh sớm đã bị đánh ngất, muốn đưa hai người đi ra ngoài. Không ngờ động tác xoay người quá nhanh, hai mắt tối sầm, cả người lung lay lảo đảo, kém chút ngã xuống, còn may sau lưng có cửa phòng để tựa vào. Chân vừa đứng vững, hắn không dám ngừng nghỉ, mang theo Cố Tương và Trương Thành Lĩnh đi tìm Tào Uý Nính.

Vài ngày trước, khi cảm giác bất an thoáng xuất hiện, hắn liền nghĩ cớ để các đệ tử tạm thời rời đi Tứ Quý sơn trang, có chấp hành nhiệm vụ, có thám thính tin tức, có đi mua vật dụng. Đến đêm nay trong trang ngoài hắn chỉ còn rải rác Cố Tương, Trương Thành Lĩnh, Tào Uý Ninh và Tất Tinh Minh năm người.

"Tiểu Tào, Tiểu Tất, các ngươi mang A Tương và Thành Lĩnh theo mật đạo này rời đi trước, sau khi ra ngoài thì cho nổ sập đầu bên kia mật đạo đi. Mục tiêu của Hạt vương là chìa khoá Võ khố trong tay ta, chỉ cần ta ở đây hắn sẽ không tìm các ngươi. Các ngươi thoát đi rồi thì tìm nơi ẩn nấp trước, một bên báo tin cho những người khác đừng để bọn họ quay về tự chui đầu vào lưới, một bên nghĩ cách liên lạc với sư phụ các ngươi, hoặc là gửi thư cầu viện Thất gia cũng được.", Ôn Khách Hành mang thai năm tháng tâm tình luôn lo lắng ưu sầu, thân thể chưa từng nghỉ ngơi tốt suy nhược đến cực điểm, hắn hiện tại bước nhanh một chút cũng cảm thấy cước bộ phù phiếm toàn thân vô lực, nhưng tình cảnh đêm nay không cho phép hắn thả lỏng, bất đắc dĩ phải lên tinh thần giả vờ không việc gì, trước tiên để đám hài tử này rời đi trước đã.

"Vậy còn Ôn huynh thì sao?"

"Sư thúc, người cũng cùng rời đi đi!"

Tào Uý Ninh và Tất Tinh Minh hiển nhiên nhận ra dự định của Ôn Khách Hành là một người lưu lại đoạn hậu cho bọn họ.

"Ngu xuẩn! Bổn toạ đường đường Quỷ cốc cốc chủ, đám pháo hôi ngoài kia nghĩ cũng đừng nghĩ có thể giữ chân bổn toạ. Ngược lại nếu có các ngươi ở đây vướng víu tay chân, ta làm sao ung dung rời đi!?", nhẫn nhịn qua một đợt đầu óc quay cuồng, hai tiểu tử này còn nói thêm vài câu nữa hắn sẽ không thể tiếp tục chống đỡ nữa mất.

"Tào Uý Ninh, ta giao A Tương cho ngươi, nhất định phải chiếu cố tốt nàng, nếu ngươi để nàng bị tổn thương dù chỉ một chút, ta nhất định sẽ tìm ngươi hỏi tội! Được rồi, các ngươi nhanh đi, chỉ cần ta cảm nhận được đầu bên kia mật đạo bị nổ sẽ tự biết rời đi. Về sau ta cũng sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với các ngươi.", mật đạo đã mở, Ôn Khách Hành không để hai người kia nghĩ ngợi nhiều liền đẩy người vào.

Tào Uý Ninh và Tất Tinh Minh cảm thấy như vậy không ổn, nhưng nhất thời vội vàng không nghĩ ra nên làm sao phản bác. Tào Uý Ninh cõng Cố Tương, Tất Tinh Minh cõng Trương Thành Lĩnh, quay đầu lại chỉ còn loáng thoáng thấy một thân ảnh hồng y đỏ thẫm diễm lệ, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng giơ lên bạch phiến quay lưng về phía bọn họ. Không biết vì sao trong lúc nhất thời cảm thấy bóng lưng người nọ mang theo ý tứ cô độc quyết tuyệt.

Nếu bọn họ có thể nhìn lâu thêm một chút, tất nhiên sẽ thấy thân thể Ôn Khách Hành bất chợt run rẩy, cùng với biểu tình thê lương chợt loé rồi lập tức biến mất. Đáng tiếc, cánh cửa đá dày cộm ầm ầm rơi xuống, che đi tất cả, cũng che đi thân ảnh hồng y của Ôn Khách Hành. Tất Tinh Minh kìm nén lại tâm tình, cắn răng chạy đi, hắn biết, chỉ có bọn họ đã thuận lợi tẩu thoát thì sư thúc mới có thể yên tâm tránh mũi nhọn.

Ôn Khách Hành vẫn đang buộc bụng, thai nhi dường như bất mãn không gian chật hẹp, kịch liệt đấm đá. Đau đớn bất ngờ ở bụng khiến Ôn Khách Hành hơi cong người lại, một tay hắn đặt trên bụng vuốt ve trấn an.

Chờ động tĩnh trong bụng lắng xuống, Ôn Khách Hành đứng thẳng người, hai mắt khép hờ lần nữa mở ra. Mấy tháng sống trong yên bình tĩnh lặng, nhưng Quỷ chủ vĩnh viễn là Quỷ chủ, ngày thường thu liễm điên cuồng, không có nghĩa là hắn quên đi quá khứ nhân sinh bò ra từ thi cốt. Đêm nay, Hạt vương đã dám dẫn người mạo phạm Tứ Quý sơn trang, vậy thì hãy để một đời Quỷ chủ từng dấy lên tinh phong huyết vũ trong giang hồ tái xuất.

Ôn Khách Hành biết tình trạng thân thể của mình, vì vậy, hắn không dám trì hoãn chờ đợi Độc Hạt phá trận công vào. Phá huỷ lối vào mật đạo để đảm bảo không ai có thể truy theo dấu vết của đám người Cố Tương, sau đó một người cầm quạt giết ra ngoài. Vừa đúng lúc bên ngoài Độc Hạt cũng công vào.

Hạt vương quả nhiên không phải đèn cạn dầu, nhìn hàng trăm dược nhân trùng trùng điệp điệp trước mắt, còn chưa tính tới một đám thủ hạ cùng chính bản thân Hạt vương, Ôn Khách Hành thở một hơi, tay giơ quạt tiêu sái xông lên. Niên thiếu ở Quỷ cốc, Ôn Khách Hành hắn cũng là một lần lại một lần tử trung cầu sinh, từ từ leo lên cao vị.


Một chiếc xe ngựa thong thả tiến về phía trước, một tráng hán mặc trang phục võ sĩ Nam Cương ngồi bên ngoài đánh xe, thỉnh thoảng có thanh âm nói cười trong xe truyền ra.

"Ta nói Tử Thư a, lúc trước giận dỗi quyết tâm bỏ đi là ngươi, bây giờ nôn nóng như vậy, vừa khôi phục công lực thì vội vàng chạy về!", Thất gia trong lòng cảm thán, ai, hảo hữu của mình cuối cùng cũng chạy không thoát thứ gọi là ái tình. Nhớ lại ba tháng trước, Chu Tử Thư dạo một vòng trước quỷ môn quan, vừa tỉnh lại thần trí mơ hồ miệng không ngừng kêu Lão Ôn, Lão Ôn. Nếu không phải có Diệp tiền bối mỗi ngày quan sát y, e là y vừa bước được xuống giường đã lập tức chạy đi tìm Ôn công tử rồi.

"Không được không được! Tần Hoài Chương đồ đệ, bộ xương già này của ta không chịu được dày vò như vậy! Tứ Quý sơn trang ở ngay phía trước rồi, chúng ta tìm nơi nào dừng xe nghỉ ngơi một thoáng rồi mới đi tiếp! Tiểu ngu xuẩn ở Tứ Quý sơn trang có thể xảy ra chuyện gì được chứ, ngươi cứ suốt ngày bày ra bộ mặt trầm trọng đó, là nhớ người thương vẫn là sợ tiểu ngu xuẩn hồng hạnh vượt tường!?", Diệp Bạch Y cũng tỏ vẻ tức giận, hai con mắt trừng trừng.

"Chu trang chủ, chúng ta đã chạy đi liên tục mấy ngày rồi, chi bằng dừng lại chỉnh đốn một chút rồi mới đi tiếp!", Ô Khê cũng gật đầu, không vì cái gì khác, chính là sợ Bắc Uyên nhà mình mệt mỏi, dù sao người kia võ công không đến đâu, luận tố chất thân thể hiển nhiên là kém xa ba vị cao thủ bọn họ.

Ba người ngươi một câu ta một câu, Chu Tử Thư còn nói được cái gì nữa, đành im lặng đồng ý.

Xe ngựa chạy vào thôn trang, nơi đây cũng có sản nghiệp của Thất gia, Bình An khách điếm.

Bốn người vừa đi vào khách điếm liền nhìn thấy người quen, Cố Tương, Tào Uý Ninh, Trương Thành Lĩnh còn có vài tên đệ tử Tứ Quý sơn trang. Cố Tương một bộ hùng hùng hổ hổ dáng vẻ muốn xông ra ngoài, Tào Uý Ninh đang giữ chặt lấy nàng, Trương Thành Lĩnh đứng ngăn phía trước, những người khác cũng là lôi kéo khuyên nhủ không ngừng.

Phản ứng đầu tiên của Đại vu và Thất gia là: tên xui xẻo nào chọc phải nha đầu này?

Phản ứng đầu tiên của Diệp Bạch Y là: một đám nhãi ranh ồn ào, cũng đừng ảnh hưởng ta nghỉ ngơi ăn một bữa cơm!

Phản ứng đầu tiên của Chu Tử Thư là: nhà ta Lão Ôn đâu?

"Uy uy uy! Các nhãi ranh, tránh qua một bên, trước cửa nhà người khác lôi lôi kéo kéo còn có thể thống gì!", Diệp Bạch Y bá đạo dùng nội lực đẩy Cố Tương ba người sang một bên.

"Diệp tiền bối!"

"Sư phụ!"

"Chu Nhứ!"

"Chu huynh!"

"Được rồi! Không có điếc, các ngươi hét toáng lên như vậy làm gì?"

"Chu Nhứ người đừng nói nhảm nữa, nhanh đi cứu chủ nhân a!", Cố Tương giành trước vội vàng nói.

Một câu không đầu không đuôi như vậy đầy đủ phá vỡ vẻ mặt thong dong trấn định của Chu Tử Thư, "Lão Ôn làm sao?"

"Chu huynh, ba ngày trước Độc Hạt tấn công sơn trang, Ôn huynh bảo bọn ta chạy trước, nghĩ cách liên lạc với các ngươi và những đệ tử ở bên ngoài của sơn trang. Hắn nói chờ bọn ta an toàn thoát ra rồi sẽ tự đuổi theo sau. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy tung tích Ôn huynh đâu. Bọn ta đang lo lắng nên làm thế nào, vừa rồi A Tương là muốn quay về sơn trang xem xét tình huống thì đúng lúc gặp các người.", người lên tiếng là Tào Uý Ninh, đại bạch thố ngày thường nói năng lắp bắp ngốc nghếch, không ngờ gặp chuyện còn có thể vài ba câu kể rõ tình hình.

Cơ hồ là đồng thời, Tào Uý Ninh âm cuối chưa dứt đã không thấy thân ảnh Chu Tử Thư đâu.


Bụng đau quá!

Ôn Khách Hành gian nan hít lấy từng ngụm không khí, mỗi lần hô hấp đều dẫn đến thống khổ tê tâm liệt phế.

Nếu không phải sau lưng dựa tường thì lúc này hắn đã nằm ra mặt đất giống như những cỗ tử thi xung quanh. Nhưng tình trạng lúc này của hắn không khá được bao nhiêu. Bởi vì mặc y phục màu đỏ nên không nhìn thấy máu thấm ướt toàn thân. Một tay hắn còn cầm bạch phiến, lúc này đã bị máu nhuộm ướt, rách nát tả tơi như chính chủ nhân nó.

Tư thế nghiêng nghiêng ngả ngả làm cho đau nhức tê liệt ở eo càng rõ ràng hơn, trong bụng lại là một đợt nối tiếp một đợt đau đớn ập đến, giống như muốn xé rách người hắn. Ngụm máu ở yết hầu vẫn luôn nghẹn lại rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa tràn ra, bị sặc ho một tiếng, lồng ngực bỏng rát như bị kim châm.

Thai nhi ban đầu vốn kịch liệt hoạt động lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh, nhưng Ôn Khách Hành không thể thở phào nhẹ nhõm. Máu tươi không ngừng tràn ra nơi hạ thân cùng cơn đau không thể hình dung trong bụng nói cho hắn biết, hắn đã không bảo vệ được đứa nhỏ này, đứa nhỏ của hắn và A Nhứ.

Lại là một trận truỵ đau ở bụng. Ôn Khách Hành thử cử động thân thể, đổi lấy một lần đau đớn hít thở không thông.

A Nhứ, thật xin lỗi! Ta không giữ được hài tử của chúng ta, sợ là chính bản thân ta cũng không đợi được đến lúc ngươi quay về mất rồi! Ta rất nhớ ngươi, ta rất muốn nhìn thấy ngươi, dù chỉ là một lần cũng được! A? Là ta hoa mắt rồi sao? Vì sao lại nhìn thấy ngươi quay về, đang đi đến gần ta?

Chu Tử Thư một đường chạy như điên vào sơn trang, nhìn thấy một màn thảm cảnh suýt chút để y tẩu hoả nhập ma.

Tứ Quý sơn trang trải qua một trận đại chiến bị tán phá đến không chịu nổi. Trong không khí vẫn còn lưu đãng từng đợt khí huyết tinh hôi thối, trên mặt đất nằm la liệt dược nhân và cả thi thể người, còn rải rác các bộ phận tứ chi không trọn vẹn. Y còn có thể nhìn thấy xác Hạt vương nằm trong số đó, hai mắt trừng to, biểu tình bất khả tư nghị, không cam lòng.

Mà Lão Ôn của y, sư đệ của y, người y đặt ở đầu quả tim, thoi thóp trong một vũng máu cách đó không xa. Lần đầu tiên y nhìn thấy hắn thê thảm đến mức này. Y đi đến gần hắn, ngồi xuống trước mặt hắn, tay vươn ra rồi lại không dám đụng đến thân thể hắn. Người trước mặt nhìn hư nhược mỏng manh như vậy, ngay cả hô hấp cũng mang theo run rẩy, y rất sợ hắn giống như một trản mỹ nhân đăng, vừa chạm lập tức toái.

"Lão Ôn...", thanh âm của Chu Tử Thư bất giác trở nên thật khẽ, bàn tay do dự chậm chạp cuối cùng vẫn là dịu dàng ôm lấy thân thể rách nát kia vào lòng.

Ôn Khách Hành hai mắt mở to, thật sự là A Nhứ, A Nhứ đã trở về rồi sao?

"A Nhứ... A Nhứ...", Ôn Khách Hành tích cóp chút khí lực còn sót lại, cố hết sức giơ tay lên muốn chạm vào tuấn nhan hắn vẫn luôn triêu tư mộ tưởng.

"A Nhứ ở đây! Lão Ôn, ta quay về rồi!", Chu Tử Thư nghẹn ngào cầm lấy bàn tay dính đầy máu của hắn, y vốn rất chán ghét máu, nhưng giờ phút này y không để ý được nhiều như vậy nữa, nhìn thấy người thương thoi thóp suy tàn tâm của y đều sắp nát mất rồi.

"A Nhứ... thật xin lỗi... ta không có... trông coi tốt Tứ Quý sơn trang... Còn may... mọi người đều vô sự...", giữa môi răng đều là máu, dường như phải nôn hết máu trong người ra mới thôi, đau đớn trong bụng bỗng trở nên kịch liệt hơn, hắn cảm thấy có vô số lưỡi đao nhỏ ở trong bụng hắn giảo phá, thân thể tê liệt cũng không nhịn được co rúm lại, "A a... A Nhứ... hài tử... hài tử của chúng ta... không còn... ách... A Nhứ... thật đau..."

Chu Tử Thư ngây dại, hài tử gì cơ? Hài tử của y và Lão Ôn sao? Nhưng rõ ràng cả hai bọn họ đều là nam nhân a?

Ôn Khách Hành không để Chu Tử Thư ngờ vực mơ màng không rõ, lôi kéo tay y đặt lên bụng mình. Mặc dù đã dùng vải buộc lại nhưng chạm vào vẫn có thể cảm nhận được nơi đó cứng rắn nhô lên. Ban đầu ở trong sơn trang, lo sợ ảnh hưởng đến thai nhi, hắn chỉ dùng một lớp vải mỏng buộc nhẹ bụng, trải qua một trận khổ chiến, sớm có dấu hiệu buông lỏng. Hiện tại theo cử động của hắn liền bung ra, bụng lập tức phồng to một vòng. Theo từng nhịp hô hấp của Ôn Khách Hành phập phồng lên xuống, rồi lại run lẩy bẩy.

Chu Tử Thư bên tai nổ ầm một tiếng, cả người cứng đờ, trong nhất thời đều đánh mất khả năng tư duy.

Y rốt cuộc đã làm cái gì a?

Nhìn bụng Lão Ôn, hẳn là đã có năm, sáu tháng rồi. Y vậy mà bỏ mặc ái nhân đang mang thai một người ở lại Tứ Quý sơn trang, để hắn mỗi ngày lo lắng hoài niệm an nguy của y. Cuối cùng còn vì một phong thư dặn dò của y mà liều mình thủ hộ trên dưới sơn trang.

Chu Tử Thư lúc này xúc động một tát chụp chết chính mình đều có.

Về sau y cũng không nhớ rõ khi nào đám người Cố Tương, Thất gia đuổi tới, bằng cách nào dọn dẹp một căn phòng để Ôn Khách Hành tạm thời nằm xuống. Thật lâu về sau, trong ký ức chỉ còn tiếng rên rỉ khe khẽ như thở dài của người kia, rõ ràng hắn mệt mỏi đến tột cùng nhưng trong cơn hôn mê vẫn bị đau đớn hành hạ.

Ôn Khách Hành một lần nhắm mắt chính là một tháng. Đại Vu và Diệp Bạch Y dốc hết sức suốt bảy ngày bảy đêm mới có thể từ trong tay Diêm vương gia đoạt hắn về. Khi Chu Tử Thư nhận được thi thể nam hài từ tay Đại vu, một đời Thiên Song thủ lĩnh thủ hạ vong hồn vô số mới chính thức hiểu được thế nào đau thấu tâm can.

Đại vu nói Ôn Khách Hành mang thai nhưng trong một thời gian dài ưu tư quá độ, tâm sự chất chồng, nghỉ ngơi không đủ, đoán là mấy tháng nay không chỉ một lần động thai khí. Trước đó còn có thể miễn cưỡng dựa vào nội lực chèo chống thân thể. Nhưng sau trận chiến này, không chỉ không giữ được hài tử mà chính hắn cũng nguyên khí đại thương, thậm chí là căn cơ đều lung lay. Trong lúc chữa trị Đại vu còn phát hiện tâm mạch lẫn lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị tổn thương, lưu lại một ít bệnh căn. Đại vu còn nói rất nhiều, nhưng Chu Tử Thư đã không nghe lọt bất cứ điều gì nữa. Y chỉ biết, Lão Ôn còn có thể sống tiếp, đã là thương thiên ban ân, về sau năm rộng tháng dài, y sẽ bảo vệ hắn thật tốt, sẽ không để hắn lại chịu khổ.


Ôn Khách Hành tỉnh lại vào một buổi chiều tà, thân thể dù vẫn đau nhức vô cùng nhưng so với trước khi hôn mê rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hắn nhìn thấy gương mặt Chu Tử Thư gần ngay trước mặt, tuy tiều tuỵ thấy rõ, nhưng đáy mắt y tràn ngập nhu tình.

"A Nhứ...", hôn mê quá lâu, vừa mở miệng hắn chỉ cảm thấy cổ họng từng đợt ám ách, thanh âm nhỏ bé cơ hồ không nghe thấy, "Thật xin lỗi..."

"Không, Ôn Khách Hành! Là Chu Tử Thư thật xin lỗi ngươi! Cũng thật đa tạ ngươi, đến cuối cùng vẫn ở đây!"

"A Nhứ... Chu Tử Thư... ngươi hỗn đản... ta rất nhớ ngươi...", Ôn Khách Hành cũng không biết bản thân làm sao, đột nhiên thấy uỷ khuất vô cùng, lời nói hỗn loạn còn chưa nói xong liền lã chã rơi nước mắt.

Cái này nhưng triệt để khiến Chu trang chủ bối rối rồi, tay chân luống cuống ôm lấy người kia một bên hống một bên lo lắng liệu hắn có khóc đến khó thở hay không.

"Chu Tử Thư... về sau không được bỏ lại ta một người... không được sinh khí ta... đồ vật ta cho ngươi không được trả lại..."

"Được được được! A Ôn nói như thế nào chính là thế nào! Ngoan, ngươi vừa tỉnh lại, thân thể còn rất hư nhược, trước nghỉ ngơi đã!", không cần Ôn mỹ nhân nói, sau lần này cho dù đánh chết Chu trang chủ cũng không dám hờn dỗi bỏ mặc hắn nữa.

Ôn Khách Hành an ổn nằm xuống giường rồi lôi kéo tay áo Chu Tử Thư để y cũng nằm cạnh mình. Trải qua một lần mất rồi lại có được, hai người đều ăn ý không nói nhiều, thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một ánh nhìn thấu hiểu lẫn nhau.

A Nhứ, may mắn ta cuối cùng cũng chờ được ngươi!

Lão Ôn, may mắn ta không có đánh mất ngươi!

_________

Vì sao ta lại cảm thấy đây là ngọt văn??? (chẳng lẽ ta thật không viết được ngược văn?). Mặc dù ta cảm thấy kết thúc có chút sơ sài nhưng không có cách nào, khả năng có hạn.

26/05/2021

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro