8: Một đời này (1)

Giả thiết:

Ôn Khách Hành sau khi được Diệp Bạch Y truyền công dù lập tức đuổi theo Chu Tử Thư, đáng tiếc vẫn không kịp, khi đến nơi A Nhứ đã bị tuyết vùi lấp.







___ ta là dải phân cách đáng yêu~___







A Nhứ, thật xin lỗi!

Đến cuối cùng, ta vẫn là không đến kịp!

Để cho ngươi một người nằm dưới tầng tầng băng tuyết lạnh lẽo kia lâu như vậy, ngay cả một lần gặp mặt cuối cùng, một lời từ biệt, cũng không kịp a!

A, thượng thiên vì sao lại tàn nhẫn như vậy? Là Ôn Khách Hành ta đời này tạo quá nhiều sát nghiệp sao, là nhân quả tuần hoàn luân hồi báo ứng sao?

Trước đó thật lâu là phụ mẫu, sau đó là A Tương, cuối cùng đến A Nhứ đều không thể tránh được một kiếp này! Mặc kệ là Chân Diễn hay là Ôn Khách Hành, mặc kệ là hài đồng thiên chân hay là Quỷ chủ hung lệ, vì sao kết quả luôn là thế này, vì sao hắn vĩnh viễn không thể giữ lại dù chỉ một người bên cạnh?

Hắn vốn ở dưới tận cùng địa ngục, hai tay dính đầy tội lỗi cùng máu tươi, chính bản thân hắn đều ghê tởm thân xác dơ bẩn này, nhưng là những thứ này, lại có dính dáng gì đến người bên cạnh hắn? Bọn họ rõ ràng chưa từng nhiễm bẩn như hắn a!

Nếu tội lỗi do hắn gây ra, tất cả trừng phạt nên để hắn đến một mình gánh chịu mới đúng!

Hắn chỉ cần người bên cạnh, người hắn quan tâm một đời trôi chảy bình an, như vậy, dù là đoạ lạc hoả ngục vĩnh thế không thể siêu sinh, lại có đáng là gì?

Cha mẹ hắn vốn là Thần Y cốc Thánh Thủ Diệu Thủ, một đời hành y tế thế, cuối cùng rơi vào kết cục sư môn trục xuất, huynh đệ phản bội, người người truy sát, chết không toàn thây, là vì sao?

A Tương mặc dù từ nhỏ sống ở Quỷ cốc, nhưng nàng chưa một lần lạm sát người vô tội, chỉ là một tiểu nha đầu không hiểu thế sự, lại ở ngày đại hôn của chính mình, cùng tân lang cộng phó hoàng tuyền, lại là vì sao?

A Nhứ, hắn đích A Nhứ, Lão Ôn đích A Nhứ, một đời đau khổ, trọng trách đè trên vai, niên thiếu gánh vác lấy cả một Tứ Quý sơn trang giữa giang hồ loạn lạc tìm lấy cơ hội tồn tại, bất đắc dĩ thành lập Thiên Song trở thành một con cờ trong tay Tấn vương khốn kiếp kia. A Nhứ từng giết rất nhiều người, nhưng có ai thấy được thống khổ cùng chết lặng đằng sau gương mặt nghiêm nghị của y, cho nên y mới lựa chọn Thất Khiếu Tam Thu đinh để chuộc tội, để giảm bớt tự trách. Hắn vốn chỉ muốn cho y sống lâu thêm một chút, sống tốt hơn một chút mà thôi. Không ngờ đến một lần gặp mặt, một câu từ biệt, một ánh mắt cuối cùng, cũng bỏ lỡ mất rồi, vì sao, vì sao a?

Thiên đạo ở đâu?

Tai tinh hoạ hại giang hồ như hắn vẫn có thể sống tiếp. Trong khi người tốt đều ra đi trong nuối tiếc, đau khổ dày vò nửa đời, đến lúc chết vẫn đeo lấy ô danh, bị người đời hiểu nhầm.

A! Đau quá! Mệt mỏi quá!

Không muốn tiếp tục nhìn thấy thiên hạ bất công này nữa, không muốn tiếp tục nhìn thấy giang hồ dơ bẩn này nữa!

A Nhứ! Đi thôi! Ta đưa ngươi rời khỏi thế đạo hiểm ác khó dò này, mặc kệ bọn họ tranh đấu chém giết, mặc kệ tất cả mưu quyền đoạt lợi, chúng ta đi thôi!

Giữa trùng trùng băng tuyết, Ôn Khách Hành ôm lấy thân thể sớm đã lạnh lẽo của Chu Tử Thư một đường bước lên đỉnh. Hai vệt máu từ đôi mắt vô thần của hắn chảy dài trên gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, từng giọt nhỏ xuống, rất nhanh lại bị gió tuyết thổi tới che lấp.

Người mang Lục Hợp thần công đại thành, vốn có thể chốc lát là đi đến đỉnh núi, nhưng Ôn Khách Hành vẫn cứ ôm lấy thi thể Chu Tử Thư bước từng bước một, chậm rãi mà kiên định. Thái dương rọi xuống vài tia nắng yếu ớt, ở trên mặt tuyết phác hoạ ra hình bóng của hai người, như hợp lại làm một. Tuyết phủ đầy, trên tóc trên vai đều là tuyết trắng xoá, có một chớp mắt, hắn muốn ảo tưởng, đây chính là bạc đầu giai lão mà hắn vẫn luôn mơ ước.

Ôn Khách Hành ôm lấy ái nhân đi mãi, đi mãi, dường như đã đi cả một đời. Mỗi một cước đạp ra, chính là một ngày ở bên A Nhứ. Đôi mắt mở to, mờ mịt nhìn về phía trước, rõ ràng hắn vẫn nhìn thấy đầy trời băng tuyết, trên đầu là mây là gió, trong tay ôm A Nhứ, nhưng rồi lại giống như thứ gì cũng không nhìn thấy. Huyết lệ ngừng, không phải vì cạn khô, mà là thống khổ đã không cách nào phát tiết ra bên ngoài nữa. Nguyên lai, đau đến chết lặng, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Bóng lưng Ôn Khách Hành kéo dài, giữa gió tuyết mịt mù có vẻ đặc biệt tiêu điều thê lương. Tranh đấu lâu như vậy, đến cuối cùng, vẫn không giữ được gì cả, một người cô cô linh linh.

A, thật buồn cười, cũng thật đáng thương!

Cha, nương! Diễn nhi bất hiếu, thân phận bại lộ, để cho thế nhân biết hậu nhân của Thánh Thủ Diệu Thủ là một đại ma đầu thị huyết tàn nhẫn, để cho giang hồ chê cười Thần Y cốc ra một Quỷ chủ. Diễn nhi không xứng là con của hai người, đời này hai tay ta nhiễm hết tội ác và máu tươi, cũng không kịp hoàn trả dưỡng dục chi ân, nếu có kiếp sau, ta dù làm trâu làm ngựa cũng không hai lời.

A Tương! Ca không bảo hộ tốt ngươi, rõ ràng ta đã nói muốn trải cho ngươi một con đường thông hướng nhân gian, muốn thủ ngươi tuế tuế nguyệt nguyệt bình an vô ưu, nhưng ta làm không được. Chỉ mong, ngươi có thể cùng tiểu Tào đi hết một đoạn Hoàng Tuyền lộ, kiếp sau, sinh ra trong một gia đình bình phàm nhưng hạnh phúc, gặp được người tốt, có thể một đời yêu thương chiếu cố ngươi.

A Nhứ! Ta từng cho rằng, đời này ta vẫn còn cơ hội quay về nhân gian đấy! Xem ra, là ta quá tham lam rồi! Ta vốn dự định giả chết, diễn một tuồng kim thiền thoát xác, sau đó dùng một thân phận hoàn toàn sạch sẽ để bên ngươi một đời. Đáng tiếc! Ánh sáng chỉ đường đã dập tắt, ta đứng trong bóng tối, làm sao tìm được con đường ra khỏi vực sâu đây?

A Nhứ! Tứ Quý sơn trang, ta giao lại cho Thành Lĩnh, ngươi đừng trách ta! Ôn Khách Hành không có Chu Tử Thư, cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi!

Về sau, Ôn Khách Hành ngồi bên mộ Chu Tử Thư thật lâu, lâu đến mức chính hắn cũng không còn nhớ rõ ngày tháng trôi qua nữa.

Mặc dù có Lục Hợp chân khí, nhưng không ăn không uống không ngủ không nghỉ như hắn, thần tiên cũng không chịu đựng được.

Diễn nhi!

Ca!

Lão Ôn!

A, mọi người là đến đón ta sao?

Ta... thật sự... rất nhớ các ngươi a...

Thời khắc sinh mệnh cạn kiệt, trước khi hai mắt hoàn toàn nhắm lại, Ôn Khách Hành dường như nhìn thấy hắn quay về những năm ấu thơ, phụ mẫu đang mỉm cười nhìn hắn. Một nhà ba người bọn họ thật an ổn hạnh phúc, hắn còn nhặt được tiểu A Tương, phụ mẫu nhận A Tương làm nghĩa nữ. Lại về sau nữa, hắn gặp A Nhứ, bọn họ cùng nhau xông pha giang hồ, đồng sinh cộng tử trải qua thật nhiều chuyện, cũng hiểu rõ lòng nhau, đến khi công thành danh toại thì quy ẩn sơn lâm.

Một đời này, không có cừu hận, không có sát lục, không có mất mác, không có đau khổ, Ôn Khách Hành từ đầu đến cuối vẫn là Chân Diễn năm xưa.

Ôn Khách Hành cuối cùng bình an khép hai mắt lại, hàng mi dài cong cong phủ xuống, như một tấm rèm, che đi đôi đồng tử dần tan rã, cũng che đi một đời lênh đênh khổ cực. Đuôi mắt bỗng chốc có một giọt lệ trong suốt tràn ra, chỉ một giọt duy nhất, nhưng chứa đựng hơn hai mươi năm đau thương ái hận của hắn. Rơi trên tuyết dày, nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.

Ai có thể nghĩ đến, hậu nhân của Thánh Thủ Chân Như Ngọc và Diệu Thủ Cốc Diệu Diệu, Quỷ cốc cốc chủ, sẽ chấm dứt cuộc đời trong cô độc như thế này, bên cạnh chỉ có một tấm bia mộ bồi bạn. Gió lạnh gào thét thổi qua, giữa thiên địa tuyết trắng mịt mù, kể không hết kiếp hồng trần thê lương.







Ta đã chết rồi sao?

Vì sao dù là chết rồi, ta vẫn không gặp được bọn họ?

"Chủ nhân, người rốt cuộc tỉnh. Lâu lắm rồi không thấy người ngủ say như vậy, ta còn đang lo liệu có phải người bị gì rồi không!"

A? Thanh âm này vì sao nghe giống A Tương như vậy?

Ôn Khách Hành nhìn qua, thiếu nữ hoạt bát khả ái hai mắt to tròn linh động này, chẳng phải là tiểu nha đầu hắn một tay nuôi dưỡng suốt mười bảy năm đó sao?

Lại nhìn quanh một lượt, làm gì có địa ngục hoàng tuyền, nơi này rõ ràng là Quỷ cốc.

Chẳng lẽ, hắn vừa làm một giấc mộng thật dài!?

Tất nhiên là không phải!

Hắn rõ ràng gặp được A Nhứ, cùng y trải qua bao nhiêu chuyện, phụ mẫu chi cừu đã báo, ác nhân cùng lệ quỷ đều bị đánh vào luyện ngục, A Tương chết ngay trong ngày đại hôn, A Nhứ bị vùi lấp dưới băng tuyết trước cửa Võ khố, hắn còn tận tay chôn cất y trên đỉnh Trường Minh. Từng chuyện từng chuyện rõ ràng như vậy, hoan lạc trong ngắn ngủi, đau đớn thấu tâm can, hắn đều đã trải qua.

Như thế nào có thể chỉ là một giấc mộng?

Ôn Khách Hành đầu đau muốn nứt, dù vậy hắn vẫn không ngừng bức bách bản thân suy nghĩ mọi chuyện một lượt. A Nhứ chân chân thật thật từng tồn tại trong nhân sinh ngắn ngủi này, Tử Thư ca ca từng mang hắn quay về Tứ Quý sơn trang. Đó là ánh sáng của hắn, dù cuối cùng hắn vẫn không giữ được, nhưng làm sao có thể nói chưa từng xuất hiện đâu.

"Chủ nhân, vì sao người không nói lời nào? Đừng làm A Tương sợ a!", Cố Tương lo lắng nhìn Ôn Khách Hành đỡ trán, biểu lộ thống khổ cùng bàn tay nắm chặt kia, chẳng lẽ Mạnh Bà thang lại phát tác.

"A Tương ngoan, ta không sao, đừng sợ!", Ôn Khách Hành trong lòng nghĩ đến một khả năng, vừa thả lỏng một hơi thì nghe được ngữ khí hoảng hốt của tiểu nha đầu, vội vàng an ủi.

Đem Cố Tương đuổi về phòng ngủ, Ôn Khách Hành mới bắt đầu thu xếp lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.

Mặc dù thật bất khả tư nghị nhưng hắn rõ ràng đã trọng sinh rồi, quay về lúc hắn chuẩn bị mang A Tương xuất cốc, cũng là khoảng một tháng trước khi hắn gặp A Nhứ. Hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì, hắn không chỉ trọng sinh mà công lực Lục Hợp thần công cũng không biến mất.

Sống lại một đời, còn mang theo công lực đệ nhất thiên hạ, là cơ hội cho hắn làm lại từ đầu, hắn nhất định không để chuyện như đời trước xảy ra lần nữa. Nếu đã biết mọi bi kịch đều do Triệu Kính một tay gây ra, đã biết tiền căn hậu quả của mọi chuyện, như vậy thì dễ làm rồi.

Trước đây chưa gặp được A Nhứ, Ôn Khách Hành đối với giang hồ trong lòng chỉ ôm oán hận, trong bố cục ban đầu của hắn vốn định đồng quy vu tận, cũng mặc kệ có liên luỵ người vô tội hay không. Nhưng trải qua một kiếp, nhìn qua thế gian ấm lạnh, cảm nhận thiện ác trong giang hồ, hắn cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Nếu thiên đạo đã cho hắn một cơ hội làm lại, như vậy hắn cũng không cần thiết sống chết giữ lấy oán niệm muốn huyết tẩy giang hồ này. Oan có đầu nợ có chủ, đời này, Ôn Khách Hành chỉ tìm đúng người để giết. Hắn không ngại giang hồ tinh phong huyết vũ, nhưng hắn càng hướng tới nửa đời sau cùng A Nhứ bình an hưởng lạc, cũng càng hy vọng nhân gian này có thế chấp nhận A Tương.

Dựa theo kí ức, A Nhứ lúc này đã rời Thiên Song, chuyện Thất Khiếu Tam Thu đinh đã không thể thay đổi. Nhưng còn may, chỉ cần tìm được y, thuyết phục y đi Nam Cương gặp Đại vu, liền không ngại.

Chuyện không nên chậm trễ, Ôn Khách Hành lập tức quyết định đưa Cố Tương xuất cốc sớm nhất có thể. Bất quá, trước khi xuất cốc, hẳn là nên giải quyết đám quỷ không an phận kia đã.

Ôn Khách Hành bỗng nhớ đến Trương Thành Lĩnh, tiểu đồ đệ cũng là một trong số ít người khiến hắn cảm nhận được quan tâm ấm áp. Thôi, coi như làm chút chuyện cho tiểu Thành Lĩnh, để hắn kiếp này không phải trải qua cảnh diệt môn nữa.

Vô Thường quỷ cùng với thủ hạ Hắc Bạch Vô Thường, Khai Tâm quỷ, Cấp Sắc quỷ một đám phản đồ, còn có Trường Thiệt quỷ từng khống chế dược nhân đả thương A Nhứ. Ôn Khách Hành đời trước sớm đã biết chúng thông đồng với bên ngoài, chỉ là khi đó hắn muốn kết quả đồng quy vu tận, nên cũng mặc kệ kẻ dưới làm loạn. Nhưng hiện tại không giống vậy, nên những kẻ này nhất định không thể bỏ qua.

Ôn Khách Hành vốn là võ học kỳ tài hiếm có, thiên phú yêu nghiệt khó gặp. Khi hắn vào Quỷ cốc chỉ mới tám, chín tuổi, võ công còn chưa học đến đâu. Vậy mà vẫn có thể trong chém giết mô phỏng theo chiêu thức của đối thủ tự học thành tài. Có thể nói một câu, mỗi một kẻ từng đối chiến với hắn thuở thiếu thời đều là sư phụ của hắn. Cũng vì vậy mà đời trước, Chúng Quỷ Sách mới có nhận xét Quỷ chủ võ học pha tạp hỗn loạn, nhìn không ra căn nguyên.

Nhìn một lượt Quỷ cốc, đơn đả độc đấu vốn đã không có kẻ nào có thể trong tay Ôn Khách Hành sống qua hai mươi chiêu, dù là thập đại ác quỷ cũng không ngoại lệ. Mà bây giờ, có thêm Lục Hợp thần công đại thành, càng không cần phải nói. Lục quỷ trong thập đại ác quỷ liên thủ, cũng bất quá cản được mười chiêu, sau đó liền dần dần biến thành Ôn Khách Hành đơn phương tàn sát.

Sau khi giải quyết phản đồ, Ôn Khách Hành tạm giao Quỷ cốc cho Hỉ Tang quỷ, chỉ dặn dò một câu phong cốc liền mang Cố Tương rời đi. Chúng quỷ vẫn còn khiếp sợ trước sáu cái đầu của đám Vô Thường quỷ, trong lúc nhất thời tất cả đều thành thật nghe lời không dám đi theo ra Quỷ cốc nửa bước.

"Chủ nhân chủ nhân, chúng ta đi đâu a?", bởi vì luôn được Ôn Khách Hành che chở nên Cố Tương cũng không thật sự trải qua chém giết tàn nhẫn trong Quỷ cốc, bản tính thiếu nữ ngây thơ vẫn còn. Nàng đối với thế giới bên ngoài tò mò hiếu kỳ đã lâu, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh vật ngoài Quỷ cốc, một đường háo hức nhìn đông nhìn tây líu lo không ngừng.

"Đi Côn châu!", Ôn Khách Hành phe phẩy quạt nhàn nhã đi sau, trải qua mất rồi lại có được, hắn đối với tiểu cô nương này càng thêm dung túng nuông chiều. A Tương, đời này, ca nhất định sẽ đưa ngươi bình an quay về nhân gian, chẳng sợ phía trước có bao nhiêu cản trở, ca đều sẽ trải cho ngươi một con đường bằng phẳng vô lo.

"Ngốc nha đầu, ta vốn coi ngươi là muội muội mà nuôi lớn. Sau này cũng đừng gọi chủ nhân nữa, gọi ca.", một màn đau khổ của kiếp trước lại hiện lên, A Tương đến thời khắc cuối cùng cuộc đời nằm trong lòng hắn mới một tiếng lại một tiếng gọi ca, cầu hắn thay nàng trả thù, tự tự khấp huyết.

Ôn Khách Hành thả chậm cước bộ, chờ đau đầu dịu xuống mới xoa xoa đầu Cố Tương. Hắn chưa từng coi nàng là nô tỳ nha hoàn, đời trước cho rằng ngày tháng còn dài cơ hội còn nhiều nên không sớm bảo nàng sửa miệng, đời này hắn cảm thấy một phút một giây đều không nên bỏ lỡ.

Cố Tương nghe hắn nói nhất thời cảm động nghẹn ngào, chủ nhân đối nàng thật tốt, nàng cũng muốn đối tốt với hắn, đi theo hắn cả đời, "Ân, ca!"

Với Ôn Khách Hành thân pháp, thêm vào công lực thâm hậu chống đỡ, muốn đến Côn châu, dù mang theo Cố Tương cũng chỉ là chuyện một, hai ngày. Nhưng nghĩ đến tiểu nha đầu lần đầu xuất cốc, trên đường đối với mọi thứ đều tò mò hiếu kỳ, Ôn Khách Hành liền thuê một chiếc xe ngựa, chậm rãi vừa đi vừa ngắm cảnh.

Đến khi đến Côn châu đã là năm ngày sau đó. Lúc này cách thời gian gặp A Nhứ ở kiếp trước còn hơn nửa tháng, cũng không biết A Nhứ hiện tại đã đến Côn châu chưa, liệu chuyện kiếp trước có thay đổi hay không. Nếu A Nhứ không đến Côn châu, phải đi đâu tìm y.

Ôn Khách Hành suy tư suốt ba ngày, rốt cuộc ở ngày thứ tư bồi Cố Tương đi dạo phố như ý muốn nhìn thấy thân ảnh hắn vẫn luôn triêu tư mộ tưởng. Chỉ là, y vì sao đi vào nơi đó a?

Hảo A Nhứ!

Đời trước hắn vừa ra khỏi Quỷ cốc không lâu liền gặp được y, từ đó luôn đi theo y. Trọng sinh một đời hắn vẫn tâm tâm niệm niệm y, đi trên đường đều tìm kiếm thân ảnh y. Hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết, y lén hắn ra vào chốn phong nguyệt.

A, dường như không thể nói là lén! Dù sao y còn chưa quen biết hắn, về sau cũng quả thực không thấy y đi qua thanh lâu.

Không được! Không được! Trước đây hắn không thấy không thể quản được, nếu hôm nay đã gặp, tuyệt đối không thể để kẻ khác nhúng chám nhà hắn A Nhứ!

Bất quá, nếu đã là người phong lưu, vì sao đời trước còn tránh hắn như tránh tà như vậy? Chạm một cái đều không cho, nhìn một cái đều không được! Phi!

Ôn Khách Hành trong lòng vừa uỷ khuất vừa phun tào, tâm trạng tốt đẹp đi dạo phố cùng A Tương cũng không còn, "A Tương, muộn rồi! Ngày mai ca lại mang ngươi đi dạo phố!"

"Hảo a! Ca, thật lâu ta không được nghe ngươi kể cố sự, ta muốn nghe a!", dù sao mấy ngày nay dọc đường đi đều chơi đủ, vả lại nhìn trời thật tối, Cố Tương lôi kéo Ôn Khách Hành quay về khách điếm.

Ôn Khách Hành nhìn thoáng qua phương hướng Chu Từ Thư biến mất. Thầm nghĩ có lẽ A Nhứ chỉ là vào trong uống rượu. Hơn nữa nhìn bộ dạng nha đầu này, nếu không kể cố sự cho nàng, nàng nhất định cuốn lấy không yên.

Bất quá, nửa canh giờ sau, chờ hắn lần nữa quay lại thanh lâu kia, nhìn thấy A Nhứ bị một đám yến yến oanh oanh vây quanh đi lên lầu. Cốc chủ đại nhân chỉ cảm thấy da đầu nổ rồi. Hắn còn loáng thoáng nghe được thanh âm mơ hồ do say rượu của A Nhứ vọng lại, "Đi gọi hoa khôi đến cho gia!"

Hảo! Thật hảo!







___ta là dải phân cách đáng yêu~___







19/06/201

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro