Chương 15: Ngươi gả hay không?
Trăng rằm treo cao, giờ Thìn quá nửa.
Ánh trăng như dòng suối bạc lan tràn chảy trôi trên mặt đất,chầm chậm từng bước, bóng dáng hai người dần dần chồng lên nhau, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành sóng vai đi vào một gian tiểu viện phía trước.
Tựa hồ nhìn ra lão Ôn có chút khẩn trương, Chu Tử Thư chủ động duỗi tay nắm lấy tay lão Ôn: "Tới cũng tới rồi, mặc kệ có thành hay không cũng phải thử một lần...... Hơn nữa ta cảm giác hai vị tiền bối kỳ thật rất dễ nói chuyện. Đợi chút hai chúng ta nhiều lời còn tốt hơn một người nói, nhất định có thể được."
Ôn Khách Hành trong lòng tự trấn an: "A Nhứ, huynh nói đúng, mặc kệ thành hay không thành ta cũng không có hại, đi...... Gõ cửa đi."
Nghe thấy có người gõ cửa, Thất Dạ đứng dậy, đi ra ngoài mở cửa.
Chu Tử Thư Ôn Khách Hành đồng thời mở miệng: "Ninh tiền bối!"
"Có việc?" Bằng không sẽ không đến vào lúc này.
Ôn Khách Hành chắp tay nói: "Vâng, vãn bối có một chuyện muốn thỉnh cầu hai vị tiền bối giúp một chút."
"Tiến vào rồi nói sau!" Thất Dạ tiếp đón hai người vào nhà: "Ngồi!"
Hai người lại lần nữa hô: "Ninh tiền bối......"
Thất Dạ cười một cái: "Không cần câu nệ, có chuyện gì liền nói, có thể giúp đỡ khẳng định sẽ không chối từ."
Chu Tử Thư Ôn Khách Hành: "Đa tạ Ninh tiền bối."
Ôn Khách Hành tiện đà nói: "Là chút chuyện này Ninh tiền bối, vãn bối mạo muội cả gan muốn thỉnh tiền bối giúp đỡ, để vãn bối cùng linh hồn cha mẹ gặp nhau một lần."
Thất Dạ đại khái hiểu ý tứ hai người: "Ngươi muốn gặp quỷ hồn cha mẹ ngươi?"
"Đúng......" ngữ khí thật cẩn thận, Ôn Khách Hành không khỏi nghiêm túc ngồi thẳng lưng.
Cha mẹ đã mất vẫn luôn là khúc mắc trong lòng hắn. Được gặp gỡ hai vị tiền bối thần thông quảng đại, nếu có thể, hắn muốn gặp linh hồn cha mẹ một lần, hắn muốn biết, bọn họ ở dưới có sống tốt không.
"Cha mẹ ngươi bọn họ đã chết bao lâu?"
"Hai mươi năm."
"Hai mươi năm a!" Thất Dạ lặp lại câu, sau đó nói: "Cha mẹ ngươi bọn họ đều đã chết hai mươi năm, phỏng chừng có khả năng đã đầu thai rồi."
"Đầu thai?" Đúng vậy! Hai mươi năm đã qua đi, chỉ sợ cha mẹ hắn đều đã đầu thai, có cuộc đời khác, sinh sống.
"Như thế...... Không tiện quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi nữa, A Nhứ......"
Ôn Khách Hành đứng dậy cáo từ.
"Ta chỉ là nói có khả năng, nhưng là lại chưa nói là xác định." Cứ như vậy đã phủ định luôn làm cái gì?
Ôn Khách Hành nghe thấy thế vui mừng: "Tiền bối ý tứ là? Cha mẹ ta bọn họ có khả năng chưa đầu thai đúng không? Là ý này sao?"
"Ân, các ngươi chờ một lát, ta đi kêu Kim Quang tới...... Chiêu hồn dẫn linh chuyện như vậy hắn tương đối am hiểu."
Thất Dạ vừa mới chuẩn bị đi kêu người, của phòng từ bên trong liền mở ra: "Ngươi tới vừa lúc, ta vừa định đi gọi ngươi."
Chu Tử Thư Ôn Khách Hành đứng dậy: "Kim tiền bối!"
"Hắn muốn cùng cha mẹ hắn gặp mặt, ngươi nhìn xem có thể hay không đem hồn cha mẹ hắn gọi trở về."
"Ta vừa rồi ở trong phòng nghe thấy các ngươi nói chuyện." Kim Quang đi đến bên cạnh, cho Ôn Khách Hành một tấm linh phù hoàng kim sắc: "Đây là dẫn linh phù, buổi tối khi ngủ đem nó đeo ở trên người, cha mẹ ngươi nếu là còn chưa đi đầu thai, bọn họ tự nhiên sẽ đến tìm ngươi."
"Đa tạ tiền bối." Ôn Khách Hành cung cung kính kính hành một cái đại lễ.
Trên đường trở về, Chu Tử Thư nhìn lão Ôn đi đường dạo bước thập phần nhẹ nhàng, "Cao hứng như vậy?"
"A Nhứ...... Cảm ơn huynh!"
"Cảm tạ cái gì, ta là sư huynh của đệ."
Ôn Khách Hành tâm tình tốt nói: "A Nhứ, lần đầu tiên...... Ta thấy Quỷ Cốc cũng thuận mắt đấy."
Chu Tử Thư nháy mắt liền nghe hiểu ý tứ trong lời nói lão Ôn, trêu đùa: "Cũng chỉ có đệ...... Ta chưa thấy qua chủ nhân nào thế nhưng còn ghét bỏ lãnh địa của mình như đệ."
"A Nhứ ~ hiện tại không phải nhìn rất thuận mắt sao! Người đều sẽ thay đổi có được không? Sau khi gặp được ngươi huynh, ta một lòng thay đổi, triệt để hối cải để làm người mới, cùng A Nhứ bôn ba khắp chân trời." Từ khi gặp được A Nhứ của hắn, hắn cũng chẳng màng tâm sự nghiệp gì nữa.
Chu Tử Thư khẽ cười một tiếng nói: "Vâng, ôn đại thiện nhân."
Ôn Khách Hành cười trả lời: "Người hiểu ta, chi có A Nhứ!"
Nhìn nhau cười, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.
"Đúng rồi A Nhứ, Tứ quý sơn trang đang tu sửa, ta muốn chờ sơn trang sửa xong, chúng ta thành hôn, được không?" Ngữ khí vui sướng, chờ đợi ánh mắt A Nhứ nhìn hắn.
Thật lâu không thấy có tiếng trả lời, Ôn Khách Hành: "A Nhứ......"
Chu Tử Thư trợn mắt liếc hắn một cái: "Đệ gấp cái gì? Ta này còn chưa tính sơn trang còn phải sửa mất bao nhiêu ngày nữa mới xong đâu."
"Nói như vậy, A Nhứ , huynh đáp ứng rồi?" Ôn Khách Hành cao hứng bế bổng người lên.
"Vì sao không đáp ứng, ta cũng sẽ không nấu cơm, đương nhiên muốn tìm một người sẽ nấu cơm hầu hạ ta cả đời." Chu Tử Thư đáp lại, giọng mang ý hiển nhiên.
Ôn Khách Hành không ngừng vội gật đầu: "Đúng đúng đúng, A Nhứ, huynh gả cho ta, ta khẳng định sẽ hầu hạ huynh cả đời."
Chu Tử Thư nghe thấy thế liền xù lông: "Cái gì? Ta gả? Là ngươi gả, ta cưới, hiểu chưa?" Hắn đường đường nam tử hán, nguyên chủ nhân Thiên Song lừng lẫy giang hồ, nói thế nào cũng không thể gả chồng, có phù hợp đâu chứ?
"A Nhứ, tại sao không thể là ta cưới ngươi gả?" Sự tình quan nhân sinh đại sự, cưới gả - vấn đề này, Ôn Khách Hành đương nhiên muốn tranh, nếu là không tranh...... Thi là mình gả sao?
"A Nhứ huynh ngẫm lại a! Là ta muốn cả đời làm trâu làm ngựa hầu hạ huynh, đó là không có công lao cũng có khổ lao, cho nên thế nào cũng không thể là ta gả đi?"
Chu Tử Thư không chút lay chuyển: "Ngươi có gả hay không?"
"A Nhứ ~"
"Đừng làm bộ dáng này với ta, liền hỏi ngươi một câu, ngươi có gả hay không gả?" Mới không cần bị lão Ôn giả vờ làm nũng, đường đường một cái nam tử hán lại bày ra cái vẻ mặt cứ như tiểu tức phụ bị khi dễ.
"A Nhứ ~~"
Chu Tử Thư duỗi tay chỉ: "Ngươi này...... biểu tình làm nũng đến nghiện rồi, nhưng là chiêu này đối ta vô dụng, gả hay không nói một câu, nếu không gả thì đừng chậm trễ thời gian của ta."
Ôn Khách Hành phút chốc cấm ngôn mắt lớn kinh ngạc nhìn A Nhứ tay đang nâng cằm hắn: "A Nhứ, sao huynh hiện tại cũng tuỳ tiện như vậy?"
"Không có biện pháp, gần mực thì đen." Chu Tử Thư trên mặt viết đầy chữ: Ta học theo đệ đấy.
"Ta không ngại huynh nhân cơ hội này chiếm tiện nghi ta đâu, A Nhứ ~"
Chu Tử Thư: Rõ ràng là hắn đùa giỡn lão Ôn, như thế nào hiện tại cảm giác phản lại nhỉ?
Ôn Khách Hành thúc giục nói: "A Nhứ, ngươi còn chần chờ cái gì? Ta đã chuẩn bị tâm lý xong rồi."
Quả nhiên lão lưu manh chính là lão lưu manh, năng lực thừa nhận tâm lý chính là không giống nhau, Chu Tử Thư thu hồi tay, cảm thấy chính mình vẫn là không cần cùng lão lưu manh này so da mặt.
"A Nhứ, cơ hội tốt như thế đặt ở trước mắt, huynh cũng không biết quý trọng...... Huynh đừng có mà tiếc nhé." Muốn thay đổi hắn, cách tốt nhất cứ hôn hắn một cái, Ôn Khách Hành đuổi theo còn không quên tiếp tục oán giận, "A Nhứ a! Không phải ta nói huynh, lá gan của huynh quá nhỏ đi."
Chu Tử Thư mới vừa đi ra hai bước xa, xoay người quay đầu lại.
"Nguy hiểm thật...... A Nhứ, thiếu chút nữa liền va phải, ngô......" Ôn Khách Hành vẫn đang luyên thuyên một hồi lại đột nhiên trước mắt xuất hiện gương mặt A Nhứ thật lớn tiến tới, ngay sau đó liền cảm giác trên môi hơi nóng, như chuồn chuồn lướt nước, chợt lóe lướt qua.
"A, Nhứ......" Ôn Khách Hành hơi ấm từ cổ họng nhẹ phun ra hai tiếng mơ hồ nhẹ bẫng.
Chu Tử Thư nghiêng đầu cười: "Muốn nói gì?"
"A Nhứ, huynh có thể 'mi' lâu một chút được không~?"
Chu Tử Thư: Sao cảm thấy mình mới là người bị chiếm tiện nghi nhỉ?
"Vấn đề vừa rồi, đệ suy xét như thế nào?"
"A Nhứ, chuyện này ta nghĩ...... về việc cưới gả! Chúng ta cần bàn bạc lại......"
"Lại cái gì?"
Giả đáng thương cũng vô dụng, làm nũng làm nịu vô dụng, nói chêm chọc cười cũng vô dụng, Ôn Khách Hành cũng đang gấp gáp.
"A Nhứ, như vậy đi! Chọn thời gian, hai ta đánh một trận, thắng cưới, thua gả."
"Biện pháp này, huynh cảm thấy như thế nào?"
Chu Tử Thư cười nói: "Có gì không thể!"
[Hết chương 15]
Tác giả có lời muốn nói: Nào các tiểu thiên sứ Sơn nhân, muốn ai gả, ai cưới?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro