Ngoại Truyện 5.8 (H++)

Thực ra cũng ban đầu không có chương sít rịt này đâu, nhưng mà tôi thương mấy 🍰🍰 nhất ó.

Tôi xứng đáng có được vé Hoả Lực Hoả Ca day 4 đúng không cả nhà? 😌🤲 Ai có vé xin hãy nhớ tới tui

-

⚠️⚠️ CẢNH BÁO ⚠️⚠️: Chương này có H, H 21+ H tục, không thích vui lòng bỏ qua, nội dung không ảnh hưởng gì đến cốt truyện. Có thể xem tóm tắt ở comment nếu cần
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Bạn đã được cảnh báo, nếu quyết định đọc tiếp, vui lòng tuân thủ nguyên tắc 3 KHÔNG với chap H++ này:

1. KHÔNG nhầm lẫn giữa fic và đời thật, đây hoàn toàn là tác phẩm hư cấu, tác giả xin không chịu trách nhiệm
2. KHÔNG mang đi nơi khác dưới bất kỳ hình thức nào ngoài sàn cam và đỏ
3. KHÔNG toxic với tác giả, đây là sản phẩm cá nhân để phục vụ đam mê và sở thích của mình

Xin cảm ơn sự hợp tác của mọi người

Chúc các bạn lổ tung 🍰🍰💥💥💥

-

Cổ nhân có câu: Tiểu biệt thắng tân hôn. Huống chi lần 'tiểu biệt' này của hai người kéo dài tận một tháng.

Thế nhưng vì ba đứa nhỏ nên dù chung một phòng, một giường, Huỳnh Sơn cũng chỉ dám hôn, dám sờ chứ không dám ‘đụng’ vào vợ. Chưa kể họ vẫn đang phải ở lại gian phòng trọ trên kinh thành, ít nhiều sự riêng tư và cách âm cũng không tốt như ở nhà.

Ban ngày đã khổ sở chịu đựng, ban đêm lại càng khó khăn hơn khi Khoa nằm dính sát lấy anh, hơi thở nóng hổi phả lên vai Sơn, cùng với mái tóc thoang thoảng hương bồ kết và thân thể mềm mại vương mùi thảo mộc.

Anh chỉ cần nghiêng đầu là có thể hôn lên môi cậu, chỉ cần vươn tay là có thể ôm trọn lấy cậu. Nhưng bên cạnh là ba đứa con nhỏ, nếu không cẩn thận sẽ làm chúng thức giấc giữa đêm mà quấy khóc.

Vài lần, Khoa cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của chồng đang nhìn mình. Cậu biết anh nhịn vất vả đến mức nào, nhưng rồi Khoa cũng chẳng làm gì cả, bởi cậu chăm con cũng mệt, chỉ nhẹ nhàng cựa quậy một chút, kéo tay Sơn ôm mình chặt hơn, rồi tiếp tục say giấc nồng.

Những đêm như thế cứ trôi qua, dài đằng đẵng. Sơn không biết mình còn phải chịu đựng bao lâu nữa, chỉ biết rằng anh sắp phát điên lên mất.

Cho đến một tối nọ, mợ cả ngỏ ý muốn trông giùm ba nhóc tì khi thấy khuôn mặt phờ phạc vì thiếu ngủ của cả hai vợ chồng. Huỳnh Sơn vốn đang ngồi uống trà, nghe vậy thì vui đến mức suýt chút nữa làm đổ cả chén trong tay, song vẫn giữ ý tứ mà khách sáo từ chối chị dâu.

Mợ cả thấy cậu út miệng thì nói không nhưng hai mắt thì sáng như sao nên cũng lười so đo với em rể, một mạch bế cả hai đứa sinh đôi về gian phòng của chị. Trước khi đi còn không quên dặn Anh Khoa phải tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt.

Rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại hai người. Khoa trèo lên giường trước, để Sơn ở lại đóng cửa tắt đèn. Xong xuôi anh cũng vén màn chui vào bên trong ổ chăn, giọng anh trầm thấp, khàn khàn, có chút gì đó nửa oán trách, nửa than thở:

“Cuối cùng cũng có thể chạm vào em rồi…”

Ấy thế mà đáp lại anh chỉ có tiếng thở đều đều của Khoa, cậu đã ngủ ngon lành từ bao giờ. Huỳnh Sơn thử gọi vợ mấy lần, song cũng không thấy động tĩnh gì.

Anh cúi đầu, ánh trăng bạc ngoài kia tràn vào qua khung cửa sổ, phủ lên thân thể cậu. Khoa đang nằm dưới thân anh, đẹp như một hang tiên chờ đợi người đến khai phá.

Hôm nay Anh Khoa mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu mỡ gà, áo thì dạng áo cài khuy, nhưng hai khuy áo đầu đã bung, khiến cổ áo khoét xuống lộ ra cả một bên bả vai trắng nõn, quần thì ống rộng, dài chưa đến mắt cá chân..

Nhìn vợ hồn nhiên nằm ngửa không chút phòng bị giữa giường, Sơn mím môi, kéo phựt một cái làm đứt cả hàng khuy, rồi phanh cái áo lụa cho hở toàn bộ nửa thân trên của cậu. Nguyên cái khuôn ngực lồ lộ ra đấy, Huỳnh Sơn đưa tay bóp bóp nắn nắn nhè nhẹ, lúc đó tim anh đập thình thịch, người nóng ran, mồ hôi thành giọt trên trán, dẫu biết người trước mắt là vợ mình nhưng vẫn có cảm giác vụng trộm kích thích kinh khủng.

Ở phía dưới, anh cũng lôi tuột luôn cái quần lụa ra, để lộ cặp đùi trắng nõn và cái dương vật hồng hồng, nhỏ xinh. Huỳnh Sơn đưa một tay xuống xoa xoa hai đùi Khoa, cảm nhận da thịt cậu mát lạnh.

Đã lâu rồi không làm, lại thêm Khoa đang ngủ nên Sơn không dám đút vào cái huyệt động quen thuộc kia. Nhưng nhìn thằng Sơn nhỏ đang biểu tình phía dưới, anh cũng không thể cứ thế mà tiếp tục ôm vợ đi ngủ được nữa.

Anh đành đặt dương vật ấn vào khe mông cậu, rồi vừa nhấc vừa giữ hai chân Khoa lên cao để hai đùi cậu kẹp chặt lấy nó. Cái gậy thịt của anh chui được vào háng cậu, thậm chí còn bị Huỳnh Sơn cạ cạ đầu khấc xuống cái vật bé xinh ở phía dưới. Sau khi tất cả vào đúng vị trí, Huỳnh Sơn yên tâm đưa đẩy hông, dương vật bị đùi kẹp lại chỉ ma sát được nhè nhẹ, không sướng như làm thật, nhưng với anh đã là rất thỏa mãn rồi.

Tốc độ thân dưới cũng theo sự hài lòng của chủ nhân mà ngày càng nhanh, anh một tay ép đùi cậu một tay quờ lên bóp ngực, mũi hít hà mùi đinh hương thơm nồng, kích thích từ cơ thể Khoa. Rốt cuộc khi đã chạm đỉnh, Huỳnh Sơn sướng quá nhưng không dám làm bẩn cậu, anh vội rút dương vật ra, nhoài người nằm phịch xuống bên cạnh mà bắn.

-

Ấy thế mà khi anh nằm xuống, chắc động giường mạnh quá, khiến Khoa trở mình, tỉnh giấc.

Huỳnh Sơn đang bay trên chín tầng mây nhưng thấy đôi mắt bừng mở của vợ yêu thì liền rơi bịch xuống đất. Dù có thông minh nhanh nhạy đến mấy thì trong hoàn cảnh này anh cũng chỉ ú ớ: “Ơ… mình… anh đang…”

Anh Khoa ngồi choàng dậy, cũng may cái tay hư lúc trước đang xoa nắn ngực cậu đã được anh rút về kịp thời. Khoa nhìn anh, cái nhíu mày của cậu khiến Sơn muốn ôm đầu bóp trán: Thôi đời mình xong rồi.

Anh sẵn sàng đón nhận một cái đánh hay một câu sỉ vả của Khoa vì dám đụng vào cậu khi chưa có sự cho phép.

Nhưng…

Anh Khoa bất chợt nhào tới, ôm chặt anh, đầu nép vào ngực anh, cậu cứ ôm anh như vậy, càng lúc siết càng chặt.
Mất mấy giây Huỳnh Sơn mới định thần lại được, cũng từ từ ôm người thương vào lòng.

Anh thấy yêu Khoa quá, yêu đến điên cuồng vì cậu. Anh áp nhẹ hai tay lên má cậu, nhìn cậu âu yếm, ánh mắt Khoa như biết nói, Huỳnh Sơn cũng cảm nhận được vợ muốn gì, không chờ đợi hơn được nữa, anh gấp gáp đặt môi mình lên môi Khoa.

Lưỡi anh bắt đầu tách nhẹ môi cậu để tiến sâu hơn, rồi nhẹ nhàng từng chút từng chút một len vào bên trong dò tìm đầu lưỡi nhỏ xinh của Khoa. Nó e ấp như chính chủ nhân của mình, mất một lúc để Huỳnh Sơn cảm nhận được vị ngọt ngào từ vợ khi môi lưỡi hai người chầm chậm cuốn lấy nhau.

Vừa hôn, tay Sơn vừa sờ soạng khắp lưng cậu, tay còn lại giữ chặt sau đầu Khoa như thể sợ cậu sẽ đổi ý buông ra mất.

Dương vật anh dưới sự đụng chạm của da thịt lại một lần nữa cương cứng, không có gì che chắn mà lừng lững bóng nhẫy ngóc dậy, đang cạ cạ lúc thì vào đùi, lúc thì vào bụng đối phương.

Bàn tay Sơn xoa lưng Khoa, rồi từ từ xoa xuống đến cặp đào phía dưới. Anh bóp chặt lấy chúng, hết phải rồi lại trái, bóp như muốn bóp nát hai cái mông tuyết trắng căng tròn tuyệt đẹp của vợ.

Sơn vẫn hôn Khoa điên cuồng, ngón tay tham lam tiến sâu dần xuống, rốt cuốc đã chạm được vào cái nơi tư mật của cậu. Ngón tay anh tiếp tục cuộc thám hiểm của mình, đưa vào sâu hơn. Sợ Khoa đau, cậu út chầm chậm, chậm nhất có thể, tiến từ từ vào hậu huyệt.

Một ngón. Hai ngón. Ba ngón.

Cả người mợ út run lên, cậu vừa hôn vừa ôm chồng mãnh liệt hơn.

Dường như thấy Khoa cũng sắp không chịu nổi những cái động tác thụt ra thụt vào của ngón tay mình, Sơn thì thầm vào tai vợ: “Mình cho anh nhé. Để anh thương mình.”

Anh Khoa không nói gì, mặt cậu đỏ hồng, hơi thở hổn hển, khẽ gật đầu.

Sơn cởi nốt cái áo trên người ném sang một bên, khuôn mặt cậu như con cún nhỏ, háo hức nhìn chồng như đang đợi chờ. Cậu út vừa hôn vừa cắn nhẹ hai tai vợ, rồi xuống đến gáy, xuống cổ, xuống hai đầu ngực, vừa hôn vừa mỉm cười hài lòng khi nghe tiếng rên nho nhỏ mỗi lần lưỡi anh chạm lên da cậu.

“A… Mình ơi, em không chịu nổi… Ngứa quá…”

Huỳnh Sơn vẫn quỳ phía trên người vợ, hôn dần xuống dưới bụng. Dù vừa sinh con nhưng vì dạo này Khoa rất gầy nên bụng cậu phẳng lì, cơ bụng do hồi trước luyện võ mà thành đã không còn, chỉ có một lớp da thịt mềm mại ở đó, song điều đó không khiến Sơn mất đi chút hứng thú nào.

Anh kéo xốc hai chân cậu, banh rộng chúng ra hai bên, hai chân vừa thon vừa dài khiến Sơn tiếp tục vừa hôn vừa liếm láp một đường từ chân tới tận háng cậu.

Đến lúc này dương vật của Sơn đã căng cứng hết mức, không chịu nổi nữa. Cái lỗ hồng hào của Khoa sau khi được nới lỏng dường như cũng đang chờ đón cái dương vật cứng ngắc của chồng đút vào.

Rồi từ từ, từ từ, anh nhét cái thứ to tướng vào hậu huyệt cậu, cứ nhét được một tí lại dừng lại cho nơi đó quen dần.

“Mình có đau không? Nếu đau phải nói anh ngay nhé.”

“Em không ạ… A… Ư… Mình… cứ nhét vào đi… Em thích lắm.” Khoa nói đứt quãng.

Sơn đã đút được vào hơn nửa, cảm nhận được vách tường ấm nóng đang co bóp, từng cơn, từng cơn một theo nhịp thở của vợ, nơi đó ấm áp và mềm mại vô cùng.

Ấy thế mà Khoa lại là người mất kiên nhẫn trước, mợ út hơi nhổm người dậy, hai tay choàng qua bấu chặt lấy hông chồng rồi kéo mạnh một cái.

Phập.

Dương vật anh lập tức đâm lút cán cơ thể cậu.

Đến Sơn cũng không nghĩ một người hiền lành ngoan ngoãn như Khoa lại bạo đến thế. Hóa ra không chỉ có anh ‘nhớ’ cậu, mà cậu cũng ‘nhớ’ anh lắm đấy, nhất là khi đã hoàn toàn bị cuốn vào cuộc giao hoan thể xác đầy nhục dục hiện tại.

Huỳnh Sơn không bỏ lỡ một giây phút quý giá nào, anh bắt đầu đưa đẩy nhịp nhàng dương vật trong hậu huyệt cậu, cao bôi trơn giúp dương vật ra vào dễ dàng hơn dù hai người đã gần hai tháng không làm.

“A… ư ư ư… Mình ơi, sâu quá… em không chịu nổi…” Khoa ưỡn người, muốn đẩy anh ra.

“Ơ kìa, ban nãy ai còn chủ động mời anh đâm vào ý nhỉ? Ngoan, sắp xong rồi.” Sơn thở gấp, ôm chặt lấy thân thể trắng nõn nay đã đỏ hồng cả lên, đẹp và kích thích vô cùng.

Tuy miệng trêu chọc thế nhưng sợ Khoa đau thật nên tốc độ của Sơn cũng chậm lại, bắt đầu dập nhẹ nhàng hơn, nhưng tiếng da thịt vỗ vào nhau và tiếng nước nhóp nhép vẫn vang khắp cả phòng, dâm loạn vô cùng khiến Sơn cảm thấy dương vật mình đã đến giới hạn.

Người anh cứng đờ, cái vật khủng bố kia giật giật rồi bắn xối xả từng dòng tinh dịch vào sâu trong cậu.

“A… a…” Khoa lúc này cũng rên lên, cậu xuất tinh cùng một lúc với chồng, hai tay bấu chặt vào bờ vai rộng lớn của anh.

Huỳnh Sơn dập thêm mấy cái nữa cho xuất hết tinh còn lại trong dương vật, rồi đổ người nằm sấp lên cậu. Thế nhưng anh chỉ nằm hờ lên người Khoa thôi, chứ vẫn hơi gồng người lên để không đè toàn bộ trọng lượng vào vợ. Cả hai đều thở dốc, hai chân thon dài của Khoa lúc này vẫn co lên quắp lấy chồng.

“Mình có bị đau bị rát ở đâu không?”

“Em không, em thích lắm, thật đấy.”

-

Căn phòng vừa mới yên tĩnh sau một trận kịch liệt, hơi thở của hai người vẫn còn chưa hoàn toàn ổn định. Khoa nằm trong vòng tay Sơn, cả người mềm nhũn, gò má vẫn mướt mồ hôi vì dư âm của đợt hoan ái vừa qua. Sơn cũng chẳng khá hơn là bao, một tay ôm lấy eo vợ, một tay vươn lên vuốt nhẹ những sợi tóc vương trên trán cậu, đôi mắt mang theo ý cười thỏa mãn.

Hai người hoàn toàn im lặng, chỉ có nhịp thở hòa quyện vào nhau trong không gian nhỏ bé. Nhưng rồi, chợt có tiếng gõ cửa, kèm theo giọng nói của mợ cả vang lên khiến cả hai giật bắn mình:

“Sơn ơi, Khoa ơi, hai đứa ngủ chưa?”

Khoa trợn trừng mắt, còn Sơn thì cứng đờ cả người. Mợ cả đứng ngoài cửa, giọng điệu rất đỗi bình thường, nhưng với cậu mợ út bên trong lại chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.

Khoa hoảng hốt định ngồi dậy, nhưng lập tức nhận ra cả người mình giờ chẳng có lấy một mảnh vải che thân lại khắp nơi toàn dấu vết xanh tím. Cậu vội vàng kéo chăn trùm kín mít, vùi mặt vào gối, chỉ hận không thể hóa thành một làn khói bay đi ngay lúc này. Sơn cũng hoảng, nhưng dù sao anh bình tĩnh hơn một chút, nhanh chóng chỉnh lại chăn cho vợ, rồi hít sâu một hơi mà đáp lại:

“Dạ… tụi em chưa… có… có việc gì không chị?”

“À, thằng Minh nó tè dầm, nãy vội quá chị quên không cầm tã lót của cháu sang.”

Giọng của mợ cả vẫn vô tư, nhưng Sơn nghe xong thì khóc không ra nước mắt.
Mợ cả đợi một lúc lâu, không thấy hai vợ chồng lên tiếng, liền gọi thêm một câu:

“Ơ hai cái đứa này, mau ra mở cửa cho chị lấy tã đi chứ! Cháu nó lạnh rồi cảm bây giờ.”

Lúc này Sơn mới cắn răng, bất đắc dĩ mà rời khỏi giường, nhanh chóng vớ lấy cái áo rơi dưới đất mặc tạm vào, vừa cài lại khuy vừa lê bước ra mở cửa.

Vừa mở cửa, Sơn lập tức đối diện với ánh mắt mất kiên nhẫn của chị dâu. Anh cười gượng một cái, định cúi đầu đi lấy tã lót, nhưng không ngờ mợ cả chỉ nhìn lướt qua bộ dạng xộc xệch của em rể, rồi nhanh chóng lia mắt vào bên trong phòng.

Chỉ nhìn như vậy thôi, mợ cả đã lập tức hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra.

Chị thẹn quá hóa giận, giơ tay lên vỗ bốp bốp bốp ba phát thật mạnh vào lưng Sơn, mắng như tát nước:

“Cái thằng này! Vợ mày mới sinh được có hơn hai tuần mà dám làm cái chuyện đồi bại đó hả? Mày còn có lương tâm không đấy?”

Sơn bị đánh đến mức lảo đảo một chút, chẳng biết mợ cả chân yếu tay mềm sức đâu ra mà khoẻ thế. Nhưng anh chẳng dám phản kháng, chỉ có thể ôm lưng, cúi đầu mà cười trừ. Khoa ở trong phòng thì chỉ hận không thể đào một cái lỗ trên giường mà chui xuống, hai tay kéo chăn trùm kín hơn nữa, chẳng dám ló đầu ra ngoài.

Mợ cả càng nhìn càng tức, tiếp tục đánh mấy cái lên vai Sơn mà mắng tiếp:
“Mày có biết sau khi sinh cần kiêng cữ không hả? Mày có biết nếu không giữ gìn cẩn thận thì có khi còn ảnh hưởng đến sức khỏe cả đời nó không?”

Khoa trong chăn nghe vậy thì lại càng ngượng hơn, nhưng cũng thấy cảm động vô cùng. Mợ cả tuy mắng không để lại cho Sơn chút mặt mũi nào, nhưng suy cho cùng cũng là vì lo cho cậu, thương cậu mới nói nặng lời như vậy.

Sau một trận cuồng phong bão táp, chị cầm lấy tã lót của thằng Minh rồi hậm hực bỏ đi, nhưng vẫn không quên cảnh cáo một tiếng:

“Cấm có làm bậy nữa đấy! Nghe chưa?”

Sơn vội vàng gật đầu lia lịa, nhìn theo chị dâu đã đi vào phòng rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Quay trở lại bên trong, anh không nhịn được mà bật cười. Nhìn lên giường, chỉ thấy một cục chăn vo tròn, chẳng cần nhìn cũng biết Khoa vẫn còn đang xấu hổ không chịu ló mặt ra ngoài.

Sơn đi đến bên cạnh, ngồi xuống, rồi ghé sát vào tai vợ, giọng mang theo ý cười trêu chọc:

“Bị bắt gian tại trận thế này, em còn trốn đến bao giờ nữa đây?”

Khoa lập tức đạp một phát vào chân chồng, giọng cậu vừa tức tối vừa hờn dỗi:

“Là tại ai hả? Người ta ngủ rồi cũng không tha.”

Sơn cười hì hì, không hề có chút ăn năn nào. Anh kéo chăn xuống một chút, để lộ ra gương mặt ửng hồng của vợ, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán cậu.

“Được rồi, lỗi của anh, của anh hết.”

Khoa vẫn chưa nguôi giận, hừ một tiếng rồi xoay người đi chỗ khác, không thèm nhìn chồng nữa. Nhưng Sơn biết rõ, chỉ cần ôm lấy cậu, vỗ về một chút, thì lát nữa thế nào Khoa cũng sẽ mềm lòng mà rúc vào người anh như mọi lần.

Anh mỉm cười, vòng tay qua ôm lấy eo vợ, kéo cậu sát lại gần mình hơn, thì thầm bên tai:

“Để anh hát ru mình ngủ nhé.”

Khoa khẽ rụt cổ lại vì hơi thở nóng hổi phả lên gáy, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để yên, mặc cho chồng ôm mình chìm vào giấc ngủ.

-

Cận cảnh mợ cả oánh cậu út không trượt phát nào

Vậy là sít rịt cuối cùng đã được mở, mỗi cái là một kink khác nhau, trong 3 sít rịt thì mn thích cái nào nhất ạ 🥺👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro