Chương 20: Cuộc Sống
Cuộc diễu hành nhục nhã kết thúc. Nhưng thay vì được đưa về nhà A Tủa, Páo lại bị kéo đi vòng ra phía sau. A Tủa dừng lại trước một cái lán gỗ nhỏ, xiêu vẹo, nơi trước đây người ta dùng để nhốt lợn nái. Mùi phân lợn cũ và rơm mục nồng nặc bốc ra.
Lão ta dùng chân, đạp tung cánh cửa ọp ẹp.
"Đây là nhà mới của mày,"
A Tủa nói, giọng lạnh như băng.
"Súc vật thì phải ở trong chuồng. Từ nay, mày sẽ ăn, ngủ, ỉa đái, tất cả đều ở trong này. Rõ chưa?"
Lão ta tháo sợi dây thừng ra khỏi cổ Páo, rồi đẩy mạnh cậu ta vào bên trong, và đóng sầm cửa lại. Tiếng then cài bằng gỗ vang lên khô khốc.
Páo ngã sấp mặt xuống nền đất cứng, lạnh lẽo. Cậu ta nằm đó, trong bóng tối, trong cái mùi hôi hám. Cậu ta không khóc. Cậu ta không gào thét. Cậu ta không còn cảm thấy gì nữa. Cậu ta chỉ đơn giản là tồn tại.
Và cuộc sống mới của cậu ta bắt đầu.
Mỗi sáng, cậu ta không được đánh thức bằng tiếng gà gáy, mà bằng một cú đá vào cửa của A Tủa. Lão ta không nói gì, chỉ quẳng vào bên trong một cái máng gỗ, loại dùng để cho lợn ăn. Bên trong là thức ăn thừa của lão ta từ hôm qua, cơm nguội, xương xẩu, và cả những thứ mà lão ta không ăn hết. Páo sẽ lẳng lặng, bò tới, và ăn. Ăn như một con chó, dùng miệng và tay, bốc trực tiếp từ cái máng bẩn thỉu.
Sau khi ăn xong, A Tủa sẽ lại mở cửa.
"Ra ngoài."
Lão ta sẽ lại tròng sợi dây thừng vào cổ Páo, và dắt cậu ta đi làm việc. Không phải là những công việc của một người đàn ông. Mà là những công việc của một con vật.
Có ngày, cậu ta bị bắt phải dùng chính sức của mình để kéo một cỗ xe chở đầy gỗ, trong khi A Tủa ngồi trên xe, thỉnh thoảng lại dùng một cành cây quất vào mông cậu ta.
"Nhanh lên, con trâu lười!"
Có ngày, cậu ta lại bị dắt ra nương, bị buộc vào một cái cày, và phải bò bằng bốn chân để cày xới đất, thay cho một con trâu thực sự.
Dân làng, ban đầu, còn tỏ ra sợ hãi và thương hại. Nhưng rồi, họ cũng quen dần. Họ bắt đầu xem đó là một chuyện bình thường. Đám trẻ con thì tò mò, chạy theo sau, chỉ trỏ và cười đùa.
"Nhìn kìa! Con thú của thầy mo!"
Thỉnh thoảng, chúng nó còn ném những viên sỏi nhỏ vào người cậu. Páo không né. Cậu ta không cảm thấy đau.
Những người lớn thì chỉ im lặng. Họ biết, đây là một lời cảnh cáo. Bất cứ ai dám chống lại A Tủa, cũng sẽ có kết cục như thế này. A Páo không còn là một con người nữa. Cậu ta là một bài học, một biểu tượng sống cho quyền lực tuyệt đối của thầy mo.
Tâm trí của Páo giờ đây là một khoảng trắng. Cậu ta không còn suy nghĩ về Mỷ. Cậu ta không còn nghĩ về cha mẹ. Cậu ta không còn nghĩ về trả thù. Suy nghĩ là một thứ quá xa xỉ.
Mặt trời nóng. Đá nặng. Dây thừng cọ vào cổ. Kéo. Chủ nhân hài lòng. Tốt.
Đó là tất cả những gì còn lại trong đầu cậu. Một chuỗi những mệnh lệnh và cảm giác vật lý đơn giản.
Chiều đến, sau một ngày lao động, cậu ta lại được dắt về "chuồng". A Tủa sẽ tháo dây, quẳng cho cậu ta một ít thức ăn thừa, rồi lại khóa cửa lại, bỏ mặc cậu ta một mình trong bóng tối và sự bẩn thỉu.
Páo sẽ không làm gì cả. Cậu ta chỉ nằm xuống đống rơm mục, và chìm vào một giấc ngủ trống rỗng, không mộng mị.
Một cỗ máy, sau một ngày hoạt động, đã tự tắt nguồn, chờ đợi để được khởi động lại vào ngày mai.
...........................
Đêm đó, A Tủa lại mời các bô lão thân tín nhất của mình đến nhà uống rượu. Lão Xá, Lão Thắng và vài kẻ khác. Chúng nó ngồi quây quần quanh bếp lửa, uống rượu, nói những câu chuyện tục tĩu và cười ha hả.
A Páo, như thường lệ, đang quỳ ở một góc tối, im lặng như một cái bóng, chờ lệnh.
Khi rượu đã ngấm, khi thú tính của những lão già đã bắt đầu trỗi dậy, A Tủa mới vỗ tay một cái.
"Các ngài,"
lão ta nói, giọng đầy vẻ tự mãn.
"Hôm nay tôi sẽ cho các ngài xem một tiết mục đặc biệt. Một con thú hoang mà tôi đã đích thân thuần hóa."
Lão ta không cần gọi. Lão ta chỉ huýt sáo một tiếng như gọi chó.
Huýt!
Páo, từ trong góc tối, bắt đầu bò ra. Cậu ta bò bằng bốn chân, trên người chỉ mặc một chiếc khố rách rưới, và cổ vẫn còn đeo sợi dây thừng. Cậu ta bò đến, và gục đầu xuống chân A Tủa.
Lão Xá và Lão Thắng cười lên khoái trá, ánh mắt đầy vẻ dâm đãng và thích thú.
"Ngoan lắm,"
A Tủa nói, đặt chân lên đầu Páo, xoa xoa mái tóc cậu ta như một con chó.
"Giờ thì, cho các trưởng lão xem mày đã học được gì nào."
Lão ta bắt đầu màn trình diễn của mình. Hắn ta ra những mệnh lệnh, và Páo, như một con vật trong rạp xiếc, thực hiện một cách hoàn hảo.
"Liếm giày cho Lão Xá đi."
Páo lồm cồm bò tới, liếm sạch đôi giày da cũ kỹ của Lão Xá trong tiếng cười của lão ta.
"Tốt. Giờ đến Lão Thắng. Dùng miệng của mày, làm cho ngài ấy vui một chút."
Páo lại bò tới, quỳ xuống và bắt đầu bú cặc cho Lão Thắng, một cách máy móc, vô hồn.
Sau khi đã phô diễn đủ sự phục tùng, A Tủa mới bắt đầu tiết mục chính.
"Giờ thì,"
lão ta nói, kéo Páo trở lại.
"Đến màn quan trọng nhất. Cho các ngài xem, con thú này rên hay như thế nào."
Lão ta ra lệnh cho Páo chổng mông lên, ngay giữa nhà, trước mặt tất cả mọi người. Rồi lão ta bắt đầu địt Páo.
Đây không phải là một cuộc làm tình vì ham muốn. Đây là một màn trình diễn. A Tủa địt một cách chậm rãi, có chủ đích, mỗi cú thúc đều được tính toán để phô diễn sự kiểm soát của lão ta và sự phục tùng của Páo.
"Rên đi!"
lão ta ra lệnh, khi Páo vẫn còn im lặng.
"Mày không nghe thấy à? Các trưởng lão muốn nghe mày rên!"
Và Páo rên. Cậu ta rên, những tiếng rên đã được dạy dỗ, hoàn hảo đến rợn người.
"Á... á... thưa... thưa chủ nhân... sướng... sướng quá...!"
"Cặc của ngài... to... to quá... con... con không chịu nổi...!"
Các lão già ngồi xung quanh, vừa uống rượu vừa bình phẩm, như đang xem một trận đá gà.
"Nhìn cặp mông đó kìa! Nảy lên theo từng nhịp! Đẹp thật!"
Lão Xá nói, miệng chảy cả nước dãi.
"Tiếng rên có tiến bộ,"
Lão Thắng nhận xét,
"Nhưng vẫn còn hơi máy móc. Cần thêm một chút 'linh hồn' nữa, Tủa ạ."
Nghe thấy vậy, A Tủa cười khẩy.
"Vậy à? Để tôi cho nó thêm chút 'linh hồn'."
Lão ta thúc mạnh hơn, tàn bạo hơn.
"Á Á Á! ĐAU... ĐAU QUÁ CHỦ NHÂN ƠI...!"
lần này, tiếng rên của Páo đã có thêm sự đau đớn thật sự.
"Thế nào? Đã đủ 'linh hồn' chưa?"
A Tủa hỏi.
Các lão già cười ha hả.
Khi A Tủa đã gần lên đỉnh, trong cơn say máu và ngạo mạn, lão ta quay sang các vị khách của mình.
"Các ngài thấy không? Nó là một món đồ chơi hoàn hảo. Ngài nào... muốn thử không?"
Lão Xá và Lão Thắng, ham muốn đã lên đến đỉnh điểm, không thể từ chối.
"Được! Cho bọn tao thử!"
Và rồi, địa ngục thực sự bắt đầu.
Họ không còn là khán giả nữa. Họ trở thành diễn viên. Lão Xá và Lão Thắng cùng lao vào. Căn nhà sàn nhỏ bé biến thành một sân khấu của sự thác loạn.
Tấn bị ba người đàn ông thay nhau và cùng lúc hủy diệt.
Một kẻ địt đít. Một kẻ địt miệng. Một kẻ dùng tay và roi da tra tấn cơ thể cậu ta.
"Ự... ỌC... GRHHH... BẠCH... BẠCH... CHÁT!"
"KHÔNG... ĐỦ RỒI... XIN... XIN CÁC NGÀI...!"
"RÊN TO LÊN CON CHÓ!"
"HAHAHA! NHÌN NÓ KÌA! SƯỚNG ĐẾN CO GIẬT RỒI!"
Páo không còn biết gì nữa. Cậu ta chỉ là một miếng thịt, bị ba con quỷ già xâu xé. Cậu ta bị đưa lên đỉnh hết lần này đến lần khác, mỗi lần là một cái chết nhỏ, cho đến khi cậu ta không còn gì để cho đi nữa, chỉ còn lại một cái xác không hồn.
Cuối cùng, khi cả ba lão già đã thỏa mãn, bắn hết tinh dịch của chúng lên và vào trong người Páo, chúng nó mới chịu dừng lại.
Bữa tiệc đã kết thúc.
...........................
Sau khi màn thác loạn kết thúc, các vị bô lão lần lượt ra về, miệng vẫn còn cười nói, bình phẩm về "món đặc sản" của thầy mo. A Tủa, say khướt và thỏa mãn, không thèm liếc nhìn Páo lấy một lần. Lão ta lảo đảo đi về phía phòng ngủ của mình rồi ngã vật xuống giường, tiếng ngáy ngay lập tức vang lên.
Căn nhà sàn chìm trong im lặng. Chỉ còn lại tiếng lửa kêu lép bép và tiếng thở yếu ớt của A Páo.
Cậu ta nằm đó, co quắp trên sàn nhà lạnh lẽo, giữa một vũng dơ bẩn của rượu, tinh dịch và tro tàn. Cậu ta không còn là một con người nữa. Cậu ta chỉ là một miếng giẻ rách, bị vắt kiệt rồi vứt đi. Thân thể cậu ta không còn cảm thấy đau nữa. Nó đã hoàn toàn chai sạn. Linh hồn cậu ta cũng vậy. Trống rỗng.
Cậu ta nằm đó, chờ đợi bình minh, chờ đợi một ngày mới của sự sỉ nhục bắt đầu.
Nhưng rồi, cậu ta nghe thấy một tiếng động.
Một bóng người nhỏ bé, từ trong góc tối nhất của căn nhà, nơi chất đầy những dụng cụ làm nương, đang từ từ, run rẩy bước ra.
Páo gồng người lại, sẵn sàng cho một màn tra tấn khác.
Nhưng đó không phải là một trong những lão già kia.
Đó là Nam.
Người bạn thân cũ của cậu. Hóa ra, cậu ta đã bị bắt đến đây từ đầu bữa tiệc, bị ép phải ở trong góc bếp để phục vụ, và đã phải chứng kiến toàn bộ màn tra tấn kinh hoàng của Páo.
Nam bước đi, chân gần như không phát ra tiếng động. Cậu ta sợ hãi liếc nhìn về phía phòng ngủ của A Tủa, nơi tiếng ngáy vẫn đang đều đều vang ra. Rồi cậu ta lén lút đi đến bên bếp lửa, nhúng một chiếc khăn sạch vào nồi nước ấm. Cậu ta vắt khô, rồi từ từ, quỳ xuống bên cạnh Tấn.
Páo nhìn Nam, không hiểu. Đôi mắt trống rỗng của cậu ta không thể lý giải được hành động này.
Nam không nói gì. Cậu ta chỉ khóc. Những giọt nước mắt im lặng, nóng hổi, lăn dài trên gò má gầy gò của cậu. Bàn tay cậu ta run rẩy, nhẹ nhàng đặt chiếc khăn ấm lên mặt Páo, bắt đầu lau đi những vết bẩn.
Cái chạm đó.
Nó không phải là cái chạm thô bạo của những kẻ hiếp dâm. Nó không phải là cái chạm chiếm hữu của A Tủa. Nó không phải là cái chạm đầy tính toán của thầy An.
Nó là một cái chạm của con người. Dịu dàng. Ấm áp. Và đầy xót xa.
Páo sững người. Cả cơ thể vốn đã chai sạn của cậu ta bỗng run lên.
Nam tiếp tục, cậu ta lau đi những vệt tinh dịch trên ngực Páo, lau đi vết rượu trên bụng cậu ta, lau đi cả những giọt nước mắt đã khô trên má cậu. Cậu ta làm việc một cách lặng lẽ, tỉ mỉ, như thể đang cố gắng gột rửa đi không chỉ những vết bẩn trên cơ thể, mà cả những tội lỗi trong linh hồn.
Và rồi, một giọt nước mắt của Nam rơi xuống, ngay trên má của Páo.
Nó ấm.
Cảm giác ấm nóng đó, một cảm giác của tình người, của sự quan tâm, đã làm được một điều mà tất cả những màn tra tấn tàn bạo nhất cũng không làm được.
Nó đã phá vỡ lớp vỏ bọc vô cảm của Páo.
Một cái gì đó trong cậu ta, thứ đã chết từ rất lâu rồi, bỗng cựa mình.
Một giọt nước mắt, giọt nước mắt đầu tiên sau không biết bao nhiêu ngày tháng, từ từ ứa ra từ khóe mắt trống rỗng của Páo, và lăn dài xuống.
Nam thấy giọt nước mắt đó. Cậu ta khóc nức nở hơn, nhưng vẫn cố gắng không phát ra tiếng động. Cậu ta biết, bạn của cậu ta vẫn còn ở đó. Vẫn chưa chết hoàn toàn.
Sau khi đã lau sạch sẽ cho Páo, Nam lén lút lấy trong áo ra một củ khoai lang nướng vẫn còn ấm, thứ mà cậu ta đã giấu đi được từ bữa tiệc. Cậu ta đặt nó vào tay Páo. Rồi cậu ta siết nhẹ tay bạn mình một cái, một cái siết đầy ý nghĩa.
Sau đó, cậu ta đứng dậy, lùi lại vào trong bóng tối, và biến mất, nhanh như lúc cậu ta xuất hiện.
Páo nằm đó, một mình. Cậu ta nhìn vào củ khoai lang ấm nóng trong tay. Cậu ta cảm nhận được sự ấm áp từ giọt nước mắt của Nam vẫn còn vương trên má mình.
Cậu ta vẫn là một kẻ nô lệ. Vẫn đang ở trong địa ngục.
Nhưng lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, cậu ta biết rằng, mình không hoàn toàn đơn độc.
Ngọn lửa tưởng chừng đã tắt, giờ đây, lại được thắp lên, dù chỉ là một đốm lửa nhỏ nhoi, leo lét trong cơn bão.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro