Chương 27

【 " Thiên diễn 49, đại đạo 50. Luôn có một biến số làm thay đổi cục diện. Kết thúc kiếp thứ nhất, Ngụy Vô Tiện thân vẫn, Thiên Đạo suy yếu cảm nhận được đứa con của mình chết đi cùng hai hộ bệ đạo tâm tẫn hủy, hơn nữa còn có một lực lượng vẫn đang cầu nguyện Thiên Đạo khiến Thiên Đạo phục hồi được một chút sức mạnh mà đem thiên lôi giáng thế đưa ba đứa nhỏ của mình đi.

Thời không nghịch đảo, Huyền Chính năm thứ 8 biến chuyển. Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần sau khi tỉnh lại bào mùa đông năm Huyền Chính thứ 8 liền thu dọn một chút nhu yếu phẩm liền lập tức chạy đi Di Lăng tìm kiếm Ngụy Vô Tiện. Bọn họ lúc đầu không nghĩ Ngụy Vô Tiện cũng giống bọn họ, đều trùng sinh.

Ngụy Vô Tiện thất vọng với thế gian, buông xuôi tất cả mặc kệ bản thân chìm trong gió rét, mặc kệ bản thân bị chó hoang cắn xé, hắn vẫn không động đậy. Máu tươi tràn ngập trên nền tuyết lạnh lẽo, Ngụy Vô Tiện nằm rạp dưới đất, tuyết phủ khắp người, hơi thở thoi thóp miệng không ngừng rên rỉ tên Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ."

Lam Gia Lạc phóng hình ảnh ra. Là lúc Ngụy Vô Tiện hồi tưởng lại.

[ Di Lăng, Ngụy Anh mở bừng mắt ra, run rẩy nép vào trong góc hòng làm giảm đi sự chú ý của đám chó hoang đang thèm nhỏ dãi muốn cắn hắn. Ngụy Anh run rẩy, nước mắt trào ra nhưng vẫn không lên tiếng. Không biết sao lại thế này, sao bản thân vừa chết ở Bất Dạ Thiên, hắn rõ ràng còn cảm nhận được sự đau đớn khi bị Tị Trần cắm vào trong ngực làm trái tim hắn như ngừng đập. Nhớ tới điều đó, Ngụy Anh thả lỏng cơ thể, ngồi sụp xuống cuộn tròn. Đám chó hoang như được mùa lao vào cắn hắn. Từng tấc da tấc thịt đều trào ra máu tươi. Hắn sợ hãi, sợ chó, có khóc nhưng hắn mệt rồi.

Lam Hoán...Lam Trạm, ta mệt rồi...hận các ngươi, nhưng ta không muốn tổn thương các ngươi....cứ vậy đi, ta chết đi lần nữa, sẽ không cần phải gặp bất cứ một ai...không cần phải chịu đau nữa...

Đau đớn trên cơ thể vẫn còn đó, Ngụy Anh vô lực ngã xuống nền tuyết dày lạnh lẽo.

Lúc hai người Lam Hoán cùng Lam Trạm tìm được tới chính là hình ảnh khiến cả đời bọn họ không thể nào quên được, Ngụy Anh vùi trong đống tuyết, tuyết phủ lên cơ thể hắn một lớp mỏng, xung quanh chính là máu đỏ tươi thấm đẫm nổi bật trong nền tuyết lạnh lẽo. Ngụy Anh hơi thở thoi thóp, rên rỉ tên hai người...như một lời từ biệt, như một lời cảm ơn, cũng như một lời nỉ non cho tình cảm kiếp trước. ]

( Ô, trời ơi bé Tiện của tuiiiiiii )

( Cmn Giang Phong Miên!!!!! )

( Hic, Tiện Tiện tuyệt vọng đến mức buông xuôi bản thân luôn rồi...huhu )

( Cứu cứu A Tiện đi a. )

( Trời ơi mắt tui sưng luôn rồi, xót quá. )

( Còn gì đau đớn hơn a. )

( Giang Phong Miên đáng ghét! )】

" Ngụy Anh! "

" A Tiện! "

" Ngụy huynh! "

" Ngụy công tử! "

Đám người hốt hoảng kêu lên. Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần đều đồng thời ôm lấy hắn thật chặt, nước mắt nhịn không được mà rơi. Người thương của bọn y phải đau đớn tuyệt vọng đến mức nào mới có thể như vậy. Buông xuôi mọi thứ, chịu đựng tất cả, khuôn mặt ấy ánh mắt ấy đã mất đi tiêu cự, chỉ còn là khoảnh không vô định.

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ hai người:" Ta ở đây, ta không sao, ta nhất định sẽ không như vậy . "

Nhiếp Hoài Tang nhịn không được nói:" Ngụy huynh, có chuyện gì cứ nói với chúng ta, đừng giấu trong lòng. "

Ngụy Vô Tiện gật đầu:" Đa tạ Nhiếp huynh. "

【 [ Ngụy Anh nặng nề mở mắt ra. Ánh mắt hắn có chút vô thần nhìn trần nhà màu trắng.

" Nước..."

Lam Hoán cùng Lam Trạm ngồi ở gian ngoài nhẹ thấy âm thanh nhanh chóng khẩn trương lên mang theo ấm nước chạy vào bên trong.

Ngụy Anh chống tay nhỏ của hắn xuống, nâng thân mình lên ngăn cho cơn ho cứ đọng ở cổ họng. Lam Hoán đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của hắn tận lực vỗ về giúp hắn thuận khí, Lam Trạm giúp hắn uống nước.

Sau khi thanh tỉnh một chút, Ngụy Anh nhìn hài tử bên cạnh mình, hắn lập tức đẩy Lam Hoán ra rồi lùi sâu vào góc giường run rẩy: " Các ngươi....các ngươi...."

" A Tiện...là ta...là Lam Hoán của ngươi đây.." Lam Hoán bò vào hòng muốn bắt lấy tay Ngụy Anh, Lam Trạm cũng làm hành động tương tự. Nhưng đều bị hắn tránh né.

" Các ngươi...vì cái gì...tha cho ta đi...làm ơn đấy..." Ngụy Anh nghẹn ngào, hai hàng nước mắt lã chã rơi khiến hai hài tử đau đớn không thôi. Bỗng Lam Trạm tiến tới ôm hắn vào trong lòng, giọng nói non nớt có chút run rẩy: " Ngụy Anh...thật xin lỗi, là lỗi của ta...ngươi đừng như vậy, ta rất đau. "

Đột nhiên Ngụy Anh im lặng, ngơ ngác mà nhìn hai người.

Kiếp trước, hắn biết bản thân thích hai người này, may mắn Lam Hi Thần đã tỏ tình với hắn trước, y cũng bảo đệ đệ thích hắn. Hắn rất vui a.

Bọn họ đều muốn đưa Ngụy Vô Tiện rời khỏi Loạn Táng Cương, nhưng hắn lo lắng Ôn Tình bọn họ, cũng sợ bản thân liên lụy hai người này, liên lụy Lam gia nên hắn không đồng ý. Từ ngày có Lam Hi Thần, y đều bí mật đưa tới ít tiền bạc, dược liệu đồ ăn hòng làm hắn cùng Kỳ Hoàng một mạch có cuộc sống ồn áp hơn. Nhưng mà Lam Hi Thần không biết, cơ thể Ngụy Vô Tiện vốn đã oán khí nhập thể nặng, lại không có Kim Đan hộ thể. Oán khí ăn mòn lục phủ ngũ tạng hắn dần dần cho nên có tốn bao nhiêu thảo dược lại dưới sự chăm sóc của Ôn Tình cũng không khá khẩm mà càng gầy hơn.

Nhưng cuối cùng sự việc không như mong đợi, chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cả ba trở tay không kịp. ]

( Hu hu, Tiện bảo, đừng như vậy, Lam tổng bọn họ rất đau a. )

( Mặc dù sự việc thời gian này được ghi chép nhưng chi tiết thì không quá cụ thể a. )

( Khăn giấy của tui, bắt đền Lạc bảo, mới đầu ngày mà khiến tui khóc rồi aaaaa )

( Tiện bảo sợ hãi đụng chạm luôn rồi. Sốc quá . )

( Sau này Tiện bảo sao thoát khỏi bóng ma tâm lý được nhỉ. Lo quá. )

( Càng ghét Giang gia! )】

" Ngụy Anh, A Tiện. Đừng đuổi chúng ta đi. " hai người vùi mặt vào hõm cổ Ngụy Vô Tiện, tâm nhịn không được mà đau đớn.

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu: " Sẽ không, ta sẽ không để tương lai xảy ra giống như vậy. "

Thanh Hành Quân thở dài:" Chỉ sợ Giang Phong Miên đã phát giác được chuyện gì rồi. "

" Hừ, ngụy quân tử! " Lam Khải Nhân chán ghét.

Nhiếp Minh Quyết :" Vô sỉ hạ lưu. "

【 Lam Gia Lạc lắc đầu:" Mọi chuyện xưa đều được lịch sử ghi chép, tui sẽ không nói quá chi tiết nhé, nhưng vẫn là sẽ phóng hình ảnh cho mọi người xem để tường tận xảy ra những gì. "

Nói rồi cô lại đưa linh thạch truyền ảnh tới.

[ Lam Hoán ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của hắn mà đau lòng : " A Tiện, tha thứ cho chúng ta được không? Là chúng ta sai, không bảo vệ tốt ngươi, lúc đó còn không đứng về phía ngươi...A Tiện, ta không cầu ngươi tha thứ ta nhưng có thể tha thứ A Trạm được không? Lúc đó...A Trạm là bị người ta hạ cổ trùng mới như vậy. "

" Tha thứ? Tha thứ cái gì....tất cả đều là lỗi của ta..?tất cả đều là ta sai...là ta giết chết Kim Tử Hiên, hại chết Ôn Tình, Ôn Ninh... Ô ô ô...Lam Hoán...buông tha cho ta đi...ta xin các ngươi...xin các ngươi...ta không muốn ở đây nữa....mặc kệ ta đi a...."

Lam Trạm nhịn không được nữa đẩy Ngụy Anh ngã xuống giường, hung hăng cúi xuống chặn lấy miệng nhỏ của hắn. Hành động bất ngờ của Lam Trạm khiến Lam Hoán không kịp trở tay. Ngụy Anh trừng lớn mắt dãy dụa. Nhưng lực tay người Lam gia luôn luôn lớn, cho dù là trẻ con cũng đều được luyện tập từ nhỏ. Hơn nữa với thể chất hiện tại của Ngụy Anh không thể nào phản kháng nổi. Muốn thoát cũng không được, hắn đành bất lực tiếp nhận nụ hôn của người phía trên.

Lam Hoán đỏ mắt, nhưng không dám gián đoạn đệ đệ, chờ đệ đệ buông Ngụy Anh ra vì hết hơi thì y chen ngang vào. Ngụy Anh run rẩy bám chặt vạt áo y. Bất chấp cơ thể nhỏ bé, Lam Hoán hôn Ngụy Anh đến mức hắn thiếu dưỡng khí mà ngất xỉu. Đợi đến khi lý trí quay lại thì Ngụy Anh đã hôn mê từ lúc nào.

" A Tiện. " Lam Hoán sờ khuôn mặt nhỏ nhắn ấy mà nỉ non. : " A Tiện, tin tưởng ta cùng A Trạm. Nhất định sẽ không để ngươi phải chịu khổ nữa. "

Lam Trạm có chút gấp gáp từ phía cửa sổ bịch bịch chạy tới: " Huynh trưởng. Đến rồi. "

Y nhíu mày nhảy xuống giường đi cầm Sóc Nguyệt. Lam Trạm đi lại ôm Ngụy Anh lên, mặc dù Lam Trạm hiện tại là sáu tuổi, hơn Ngụy Anh một tuổi nhưng do Ngụy Anh đã lưu lạc gần hai năm, có thể gầy gò ốm yếu nên với một đứa bé như Lam Trạm y, ôm Ngụy Anh là không thành vấn đề.

" Huynh trưởng, giờ chúng ta đi đâu?" Lam Trạm ôm Ngụy Anh đi theo Lam Hoán xuống tầng, đi đến chỗ lão bản trả tiền phòng thì nhanh chóng rời đi.

Hai người vừa đi ra ngoài đường một đoạn nhỏ thì có một đám người mặc đồ tím đi vào khách điếm. Lam Hoán liếc nhìn bọn chúng thì kéo đệ đệ vào một tiệm y phục gần đó mua hai chiếc áo choàng cho bản thân cùng đệ đệ rồi đi ra. ]

( Bằng cách nào đó, một câu chuyện cảm động nhưng tui lại muốn cười * cười khóc cười khóc * )

( Tui cũng thấy vậy (✖╭╮✖) )

( Thất đức quá, tui cười luôn rồi. ಥ‿ಥ )

( Lam Thải Chi học hư rồi. Vì cớ gì ngăn không cho Tiện bảo nói ra mấy lời đó lại dùng miệng chặn? )

( Này là nhân lúc mà ăn đậu hủ a! )

( Kiếp trước cướp đi nụ hôn đầu, kiếp này vẫn không kiếp cướp đi nụ hôn đầu. Quyết không để anh trai nếm trải mùi vị lần đầu của Tiện Tiện ( ´△`) )

( Hahaha, Lam đại còn ngốc luôn kìa, dấm chua bể bình rồi. )

( Đang cảm động, cái tên Giang Phong Miên kia cứ tới phá đám vậy! )

( May mà Lam đại bọn họ nhanh chân a, nếu không chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu. )

Lam Gia Lạc rầu rĩ:" Giang Phong Miên vốn cho người bố trí Ngụy Vô Tiện cho nên vẫn luôn biết tới nhất cử nhất động của hắn. Sau khi Lam Hi Thần hai người tới mang Ngụy Vô Tiện đi liền có người báo tin cho nên hắn mới đuổi theo tới nhanh vậy. May mắn Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ là người thông minh, biết rõ chắc chắn chuyện Ngụy Vô Tiện lưu lạc có gì đó không ổn nên mới hành động nhanh chóng như vậy. Chỉ tiếc là chân ngắn không địch nổi chân dài. " 】

" Chẳng lẽ đây là nguyên nhân dẫn tới Lam thị tiểu công tử mất tích mà lúc đầu phát sóng trực tiếp đã nói? " Ôn Nhược Hàn nhìn mặt kính nói ra nghi ngờ của mình. Không riêng gì hắn, mà mấy người ở đây cũng nghi ngờ.

Lam Hi Thần suy tư gật đầu:" Có khả năng rất lớn. "

Đáp án ở ngay sau đó làm lòng người cực kỳ phẫn nộ!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro