Quyển 1: Chương 1

Ngoài thành Cô Tô có một dãy thâm sơn xinh đẹp. Tại đây tọa lạc một tòa tiên phủ của Lam gia.

Thuỷ tạ trong lâm viên chằng chịt nhưng thú vị, tường trắng ngói đen quanh năm có mây mù bao phủ kéo dài, đặt mình vào đó, phảng phất như trong biển mây tiên cảnh. Sáng sớm sương mù tràn ngập, nắng sớm lờ mờ. Hai thứ bổ sung cho nhau tạo ra tên của nó - "Vân Thâm Bất Tri Xứ".

Núi yên người lặng, lòng như nước tĩnh. Chỉ có từng hồi chuông từ trên lầu cao truyền đến.

Tuy không phải chùa, nhưng lại có một nét thiền ý tịch liêu của núi lạnh.

Mặc dù yên tĩnh những cũng không ngăn nổi âm thanh huyên náo phát ra từ phía một tòa viện. Đông đảo chúng sinh đủ sắc y phục không ngừng qua lại.

Hôm nay là tháng thứ ba sau khi con cháu thế gia tu tiên đến đề cầu học. Vân Thâm Bất Tri Xứ quy củ thật nhiều nhưng cũng khó ngăn nổi sức sống của thiếu niên.

Trong lúc các học sinh tan học, quy huấn thạch Lam gia đột nhiên có dị tượng. Dấu vết chữ phạn được khắc trên đó với hơn ba ngàn gia quy đột nhiên biến mất để lại một mặt đá phẳng lỳ sáng loáng. Dị tượng xảy ra, Lam tiên sinh đi ra nhìn xem, lại không thấy gia huấn đâu lập tức ngất xỉu được môn sinh đưa về dược lư.

Đám thiếu niên nhùn thấy chuyện lạ liền nhanh chóng chạy về phòng mình viết thư về nhà. Chỉ còn sót lại một vài thiếu niên ở lại nghiên cứu quy huấn thạch.

Nhiếp Hoài Tang đứng sát bên người Ngụy Vô Tiện nói nhỏ:" Ngụy huynh, huynh thấy chuyện này thế nào? "

Ngụy Vô Tiện lắc đầu:" Chuyện kỳ quái ắt có đại sự. " Nói rồi hắn nhanh tay từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay che miệng ho nhẹ, nhìn một ít chất lỏng màu đỏ trên khăn tay mà thở dài.

Hắn từ nhỏ thân thể yếu kém, từ khi lưu lạc đã luôn suy yếu như vậy. Lại được Giang thúc thúc mang về Liên Hoa Ổ, cho dù có chăm sóc cỡ nào thì thân thể hắn cũng chẳng tốt lên được. Cứ dăm ba bữa lại chịu một hai roi Tử Điện của Ngu phu nhân khiến thân thể hắn khó có thể chịu đựng được.

Lam Hi Thần cùng đệ đệ cũng đi tới xem quy huấn thạch, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện thân thể không ổn liền đi qua:" Ngụy công tử, ngươi không sao chứ? "

Ngụy Vô Tiện giật mình, vo tròn khăn tay nắm chặt, nhìn thấy khuôn mặt giống với Lam Trạm y như đúc này hắn bất giác có chút là lạ, vội chắp tay cúi người:" Trạch Vu Quân. "

Lam Hi Thần nâng tay hắn lên:" Thân thể ngươi không khỏe, không cần làm mấy cái này. "

Lam Vong Cơ nhìn hắn, im lặng nắm chặt tay.

Nhiếp Hoài Tang xán lại gần Lam Hi Thần:" Hi Thần ca, huynh là tới nhìn quy huấn thạch sao? "

" Đúng vậy. Quy huấn thạch xảy ra dị tượng, ta cũng phải đến xem chuyện ra sao. " Y lại mỉm cười nhìn Nhiếp Hoài Tang:" Hoài Tang đã ở một lúc, liệu đã nhìn ra gì chưa? "

Nhiếp Hoài Tang rụt người lại nép sau lưng Ngụy Vô Tiện, quạt xếp không quên che lấy nửa mặt mà nói:" Huynh không phải không biết a...ta...ta như thế này sao coa thể nhìn thấy huyền cơ trong đó chứ. Huynh xem, ngay cả người thông minh như Ngụy huynh còn không nhìn ra được điều gì. "

" Hoài Tang không cần xem nhẹ mình như vậy. "

Nghe thế, hai mắt Nhiếp Hoài Tang đảo lên có chút sợ hãi.

Ngụy Vô Tiện cười cười nhìn hài người này. Bỗng nhiên tầm mắt hắn nhòe đi, Ngụy Vô Tiện lảo đảo nhanh chóng nắm lấy vai Nhiếp Hoài Tang hòng làm cái chống đỡ, nào ngờ nắm hụt hắn liền ngã ra sau. Tầm mắt dần tối, trước khi lâm vào hôn mê, hắn ngửi thấy một mùi tuyết tùng thanh lãnh xông vào mũi khiến hắn có một thoáng thả lỏng.

" Ngụy Anh! "

" Ngụy công tử! "

" Ngụy huynh! "

Lam Vong Cơ có chút vô thố lao lên phía trước, nhưng Lam Hi Thần đã nhanh tay hơn mà đỡ lấy Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngất xỉu. Nhìn thấy tia máu từ khóe miệng hắn chảy ra, Lam Hi Tháng thoáng có chút xót xa bế ngang hắn lên:" Vong Cơ, chúng ta mang Ngụy công tử đi dược lư. "

Nhiếp Hoài Tang cùng Lam Vong Cơ lo lắng theo sau chân Lam Hi Thần.

Trong dược lư, Lam Khải Nhân tiên sinh đang nằm ở một giường bệnh khác. Lam Hi Thần đem Ngụy Vô Tiện đặt lên một cái giường bệnh trống gần đó, Lam Vong Cơ thì đi gọi y sư tới, Nhiếp Hoài Tang lấy ghế cho Lam Hi Thần ngồi xuống.

" Sao Ngụy huynh đột nhiên lại hôn mê chứ? "

Lam Hi Thần lắc đầu:" Ta cũng không rõ. " Y quay người lại, Lam Vong Cơ đã dẫn theo tam trưởng lão tới, Lam Hi Thần cung kính:" Tam thúc công. "

" Hi Thần a? " Tam trưởng lão gật đầu.

Y tránh sang một bên nói:" Tam thúc công, người xem Ngụy công tử một chút. Hắn đột nhiên hôn mê. "

Tam trưởng lão nghe vậy cũng nhanh chóng ngồi xuống, đem tay trái của Ngụy Vô Tiện ra mà bắt mạch. Được một lúc, hai hàng mày của ông nhíu lại, buông cổ tay hắn ra, lại tra xét trước ngực hắn rồi lại tới mắt. Nhìn khuôn mặt tái nhược yếu ớt của Ngụy Vô Tiện ông thở dài:" Vị công tử này sợ là sẽ không sống được lâu nữa. Nhiều nhất là ba mươi tuổi, thân thể này thật sự quá mức hư hại."

Ba người quá mức chấn động, sững sờ. Lam Vong Cơ môi có chút run run:" Nhiều nhất là ba mươi tuổi? "

Tam trưởng lão gật đầu:" Thân thể vị công tử này không tốt. Bị nhiễm lạnh, lại mắc bệnh viêm phổi nặng. Hơn nữa trên người để lại rất nhiều ám thương, nhiều nhất là dấu vết linh lực do Nhất Phẩm Linh Khí dạng roi gây ra. Hơn nữa lại mang tâm bệnh. Sống được đến bây giờ quả là kỳ tích. "

Lam Hi Thần nhìn dung nhan người đang nằm kia, hỏi lại:" Tam thúc công, có cách nào có thể chữa khỏi cho Ngụy công tử hay không? "

Tam trưởng lão nhìn Lam Hi Thần:" Cách thì không phải không có, nhưng cũng phải dựa vào vị công tử này. Ta sẽ đi kê ít đơn thuốc, đợi vị công tử này tỉnh các ngươi liền cho hắn uống. "

Ngụy Vô Tiện hôn mê không lâu lắm, hai canh giờ liền tỉnh thôi. Lúc hắn tỉnh lại liền thấy bóng dáng Nhiếp Hoài Tang đang ngủ gật gù bên cạnh, mặc dù đã cố gắng phóng nhẹ thanh âm nhưng Nhiếp Hoài Tang cũng ngủ không sâu lắm liền tỉnh. Thấy Ngụy Vô Tiện tỉnh rồi, Nhiếp Hoài Tang đỡ hắn:" Ngụy huynh, rốt cuộc huynh cũng tỉnh rồi. "

" Ta...làm sao vậy? " Ngụy Vô Tiện ngập ngừng nhìn xung quanh hỏi.

Nhiếp Hoài Tang chẹp miệng:" Huynh là đột nhiên ngất xỉu, làm ta cùng Hi Thần ca và Lam nhị công tử lo muốn chết. "

" Đa tạ. Ừm...Giang Trừng đâu? " Không nhìn thấy bóng dáng Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện có chút thất vọng mà hỏi gã.

Nhiếp Hoài Tang phe phẩy quạt, ẩn ẩn nói:" Giang công tử đã cùng Phương Diêu hai vị công tử đi Thải Y Trấn rồi. Ta cũng đã thông báo cho hắn, nhưng hắn bảo huynh thường xuyên như vậy nên không để tâm. "

Ngụy Vô Tiện à một tiếng, ánh mắt mang theo chút u sầu, nhưng nhanh chóng lại nhìn thấy một chén thuốc bốc khói nghi ngút bên bàn: " Đây là? "

" À. " Nhiếp Hoài Tang bưng bát thuốc lên đưa cho hắn:" Lam tam trưởng lão sắc thuốc cho huynh. Ông ấy bảo thân thể huynh căng không được, nếu không chữa trị sẽ khó có thể sống thọ. " Ngụy Vô Tiện nhìn màu nước thuốc có chút khó nói nên lời. Mấy năm qua ở Giang gia hắn uống rất nhiều thuốc, thuốc nào thuốc nấy đen rất khó uống, cực kỳ đắng khiến hắn sinh ra tâm thái sợ uống thuốc. Thuốc càng đen, hắn càng sợ

" Ngụy huynh? " Nhiếp Hoài Tang nhìn Ngụy Vô Tiện mắt lớn trừng mắt nhỏ với bát thuốc mà không khỏi thấy buồn cười. Ai nha, Ngụy huynh của gã ấy à, vẫn luôn là tâm tính trẻ con như thế.

Đúng lúc này, Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần đi vào dược lư xem Ngụy Vô Tiện đã tỉnh chưa, cùng lúc đều nhìn thấy tràng diện kia. Lam Hi Thần cười một tiếng:" Hoài Tang, Ngụy công tử. "

Ngụy Vô Tiện ngước đầu lên nhìn hai bóng trắng thiếu niên ấy, chắp tay:" Trạch Vu Quân, Lam Trạm."

" Ngụy công tử thân thể bất tiện không cần phải làm lễ. " Lam Hi Thần cười ôn hoa, lại nhìn bát thuốc bị Ngụy Vô Tiện bỏ rơi, buồn cười nói:" Ngụy công tử là không nghĩ uống thuốc sao? "

Ngụy Vô Tiện nhíu nhíu mi, hai tay bấu vào chăn mỏng thấp thấp giọng :" Đắng, không nghĩ uống..."

Một bộ dạng giống như đang làm nũng làm Lam thị song bích ngây người. Lam Hi Thần định thần, nắm tay đặt lên miệng khẽ ho một tiếng:" Tam thúc công có dặn dò Ngụy công tử nhất định phải uống thuốc nếu không sẽ khó khỏi bệnh. "

" Phải...phải uống sao? " Hắn đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ, một vẻ ủy khuất lộ rõ khiến lòng y khẽ động. Nhưng dù sao cũng phải nghĩ cho hắn, Lam Vong Cơ nhấp môi:" Bắt buộc. " Rồi lại suy nghĩ một chút, từ túi Càn Khôn bên hông lấy ra một hộp mứt hồng nhỏ nhỏ đưa cho hắn:" Xong liền dùng cái này. "

Lam Hi Thần bất đắc dĩ nhìn đệ đệ mình. Y biết đệ đệ đối với Ngụy công tử khác biệt, không ngờ lại đến mức bí mật chuẩn bị đồ ngọt cho hắn thế này. Trong lòng y bỗng cảm thấy toan một chút, nhưng nhanh chóng bị ém đi.

" Hoài Tang, Minh Quyết huynh đã tới Vân Thâm Bất Tri Xứ. Đi nhìn huynh ấy ?" Lam Hi Thần đối với Nhiếp Hoài Tang nói:" Đừng sợ, Minh Quyết huynh sẽ không làm gì đệ đâu. "

Nhiếp Hoài Tang run lên một cái:" Kia...vậy... vậy đệ đi tìm đại ca. Hi Thần ca, Lam nhị công tử, cáo từ. " Gã thi lễ rồi nhìn Ngụy Vô Tiện :" Ngụy huynh, ta đi đây. "

Ngụy Vô Tiện vẫy vẫy tay, lại có chút quyến luyến:" Nhiếp huynh, gặp lại. "

Nhiếp Hoài Tang đi rồi. Lam Hi Thần hai người nhìn Ngụy Vô Tiện một lát, đãi hắn dùng thuốc xong, lại ăn thêm mứt hoa quả, đôi chân mày giãn ra đầy vẻ thỏa mãn liền xin phép rời đi. Hiện tại sắc trời sắp muộn, Vân Thâm Bất Tri Xứ về đêm tối rất nhanh lại mang theo se lạnh. Đúng đầu giờ Tuất, môn sinh theo phân phó của Lam Hi Thần mang tới bữa tối cho Ngụy Vô Tiện. Không phải canh suông quả thủy, mà là cháo trắng còn được trộn lẫn ít thịt băm nhuyễn, mùi hương củ hành kết hợp cùng thịt băm cực kỳ khiến người lên cơn thèm ăn. Ngụy Vô Tiện lúc được đưa bữa tối tới cũng thực kinh ngạc. Ít nhiều gì hắn đã ở đây ba tháng, đa số đều là ăn vỏ cây canh suông, đây là lần đầu tiên hắn thấy sự hiện diện của thịt trong bữa ăn.

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, bản thân hiện đang không tốt, ăn chút cháo thịt băm lại rất tốt. Hắn thật sự cảm động a, đây là Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ tâm ý vì sức khỏe hắn mà lo nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro