Chương 4: Sự Xuất Hiện Đáng Sợ

Một cơn ác mộng chưa kết thúc

Zephys đang pha cà phê trong bếp quán vào lúc chiều muộn, khi không khí trong quán vẫn còn khá yên ắng. Cậu quay người lại để cầm lấy ly, nhưng đột ngột cảm giác lạnh lẽo, quen thuộc ập đến.

Cảm giác này, cảm giác mà cậu không thể nào quên được.

Cậu quay đầu lại, và ngay lập tức, mắt cậu chạm phải một hình bóng quen thuộc đang đứng ở cửa.

Nakroth.

Cả người Zephys như bị đóng băng tại chỗ.

Đứng ở đó, trong chiếc áo khoác đen, đôi mắt đỏ của Nakroth ánh lên sự lạnh lùng và tàn nhẫn. Hắn bước vào quán, mỗi bước đi của hắn đều đầy uy lực và khiến không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Những chiếc chuông nhỏ treo ở cửa quán phát ra âm thanh leng keng nhỏ, nhưng đối với Zephys lúc này, âm thanh đó như những hồi chuông báo tử, báo hiệu rằng cơn ác mộng xưa cũ đã trở lại.

---

Khó Thở

Zephys đứng yên, không thể di chuyển. Từng nhịp tim đập mạnh trong lồng ngực, như thể nó đang muốn nổ tung ra.

Nakroth không vội tiến lại gần, hắn chỉ đứng đó, ánh mắt quan sát cậu như một con thú đang săn mồi.

"Em không nghĩ mình có thể trốn lâu như vậy." Giọng nói của Nakroth lạnh lẽo, nhưng lại mang theo một vẻ thỏa mãn kỳ quái, như thể hắn đã đạt được điều gì đó.

Zephys không dám nói gì, chỉ đứng im, đôi môi cứng lại, cố gắng giữ bình tĩnh.

Từng bước chân của Nakroth gần lại, mỗi bước đều làm trái tim cậu đập nhanh hơn. Hắn bước qua quầy bar, đôi mắt không rời khỏi Zephys, như thể đang chờ đợi một phản ứng nào đó từ cậu.

---

Sự Ám Ảnh Lặp Lại

Nakroth dừng lại trước mặt Zephys, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước ngắn. Zephys có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, mùi rượu và thuốc lá còn vương trên người hắn.

"Tưởng trốn khỏi tao dễ dàng thế sao?" Nakroth thì thầm, giọng hắn nhẹ nhưng đầy đe dọa.

Zephys nuốt khan, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy, nhưng cậu biết rằng hắn có thể dễ dàng nhận ra sự lo lắng trong đôi mắt mình.

"Em… em chỉ… cần một chút thời gian… để thở," cậu lắp bắp, nhưng không thể giấu nổi sự sợ hãi trong giọng nói.

Nakroth nở một nụ cười khẩy.

"Thở sao? Em không có quyền thở tự do đâu, Zephys."

Hắn đưa tay, vuốt nhẹ tóc cậu, rồi nắm lấy cổ áo của Zephys, kéo cậu lại gần.

Đôi mắt đỏ như lửa của hắn nhìn cậu, đầy thù hận và chiếm hữu.

"Trốn đi đâu được cơ chứ? Em không bao giờ thoát khỏi tay tôi."

Một cảm giác nghẹt thở tràn ngập trong ngực Zephys.

Cậu không thể thở nổi. Hắn vẫn luôn chiếm hữu cậu, dù cậu có chạy đi đâu.

---

Khó Khăn Dấu Giếm

Ngay lúc đó, người chủ quán từ phía sau đi ra, ngạc nhiên nhìn thấy Nakroth đang đứng rất gần Zephys.

"Xin lỗi, có chuyện gì vậy?" Chủ quán hỏi, nhưng giọng nói của ông không đủ mạnh mẽ để ngăn được sự căng thẳng đang lan tỏa trong không gian.

Nakroth quay lại, ánh mắt đầy đe dọa, khiến người chủ quán lập tức im bặt.

"Không có gì, tôi chỉ đang tìm kiếm một người bạn cũ," Nakroth nói, giọng hắn vẫn lạnh lùng như thường lệ.

Chủ quán không dám hỏi thêm, chỉ lặng lẽ quay lại vào trong. Nhưng trong lòng ông cảm nhận rõ ràng rằng có điều gì đó không ổn.

Zephys cảm thấy cái nắm tay của Nakroth siết chặt hơn, như muốn giam cậu lại trong cái vòng tay tàn nhẫn ấy.

Cậu bắt đầu hoảng loạn, nghĩ đến việc chạy trốn ngay lập tức. Nhưng làm sao có thể chạy khi Nakroth là người duy nhất cậu biết rõ đến mức… cậu không thể thở nổi khi không có hắn bên cạnh?

---

Hết Chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro