(Bản quyền tranh thuộc về Blog Tử Đằng Tím. Repost vui lòng kèm theo credit. Cảm ơn! )
Cảm xúc dâng trào, Sư Thanh Huyền bất giác nâng tay ôm lấy người kia. Không cần biết ngày sau sẽ ra sao, không quan tâm mai này sẽ thế nào, hiện tại, y chỉ muốn vùi vào ngực hắn, xoa dịu những vết thương trong lòng hắn, xua đi bóng tối bao phủ trong tim hắn. Nếu như quá khứ là không thể thay đổi, vậy ít nhất hãy để cho y có thể bù đắp cho người này một chút, bù đắp cho những bất công và đau khổ mà hắn đã trải qua, bù đắp cho những ngày tháng y vô ưu, vô tư ở bên cạnh hắn mà không hề hay biết, bù đắp cho những đau lòng và áy náy của y đối với hắn, bù đắp cho những yêu thương, dịu dàng mà hắn dành cho y, bù đắp cho tất cả những ngọt ngào và ngang trái giữa hai người họ...
Hạ Huyền ôm siết Sư Thanh Huyền trong tay. Cảm giác bất lực khi hết lần này đến lần khác xuyên qua y, chết lặng đứng nhìn y bị kẻ khác chà đạp, sỉ nhục lúc trong ảo cảnh làm hắn thoáng chút run rẩy. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Sư Thanh Huyền, cảm nhận mùi hương thanh khiết, ngọt ngào trên người y, cảm nhận nhiệt độ ấm áp cùng nhịp tim như nức nở và sự hiện hữu chân thực của y trong lòng hắn.
Một lúc lâu sau, Hạ Huyền mới buông người trong lòng ra, chỉ thấy y ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, ánh mắt đong đầy tình cảm tha thiết, ảnh ngược của hắn hiện lên trong đôi mắt long lanh ánh nước của y, như thực, như ảo...
"Mộng vàng đã lỡ
Trăng nước đấy thôi
Một cánh hoa rơi
Nhạt nhòa, vụn vỡ..."
Đối mặt với đôi mắt lấp lánh chất chứa tình cảm của Sư Thanh Huyền, Hạ Huyền không kìm lòng được. Hắn đưa hai tay nâng mặt y lên, chậm rãi cúi xuống đặt một nụ hôn lên mi tâm của y rồi lại kề trán mình vào trán người kia. Hắn khép hờ hai mắt, cảm xúc ấm áp đang từng chút một xâm chiếm trong tim hắn.
Bất chợt Hạ Huyền cảm thấy có thứ gì đó chạm nhẹ vào môi mình, hắn mở mắt ra thì thấy Sư Thanh Huyền đang ngẩng đầu hôn hắn. Động tác của y có chút rụt rè, nụ hôn chỉ thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại khiến trái tim đã ngừng đập bấy lâu của hắn nảy lên một nhịp.
Cảm xúc như bùng nổ, Hạ Huyền dứt khoát luồn tay vào gáy Sư Thanh Huyền, áp môi xuống. Khác hẳn với cái chạm môi khẽ khàng ban nãy, nụ hôn lần này nồng cháy và mãnh liệt như chính cảm xúc đang tuôn trào trong hắn. Hạ Huyền cuốn lấy cánh môi mềm mại của y, đầu lưỡi nóng bỏng, ướt át luồn vào khoang miệng, tham lam hút lấy hương vị ngọt ngào khiến hắn say mê. Tay kia của hắn cũng không an phận, bắt đầu vuốt ve eo gầy rồi dần dần trượt xuống cặp mông căng tròn, mềm mại của thiếu niên, nhẹ nhàng xoa nắn.
Nụ hôn bất ngờ khiến Sư Thanh Huyền có chút ngỡ ngàng, nhưng rồi y nhanh chóng vòng tay lên ôm lấy người kia, dịu ngoan mà đáp lại hắn. Nụ hôn cứ như vậy, triền miên, dây dưa mang theo tất cả những yêu thương, đau lòng, day dứt, xót xa của hai người họ. Hạ Huyền điên cuồng hôn y, đầu lưỡi càn quét khắp khoang miệng làm Sư Thanh Huyền hít thở khó khăn, chỉ có thể yếu ớt dựa vào lòng hắn, ngoan ngoãn thừa nhận tình cảm mãnh liệt của hắn. Bàn tay lành lạnh vuốt ve trên thân thể khiến Sư Thanh Huyền dần dần mất kiểm soát. Từng thớ thịt của y như run lên dưới những đụng chạm thân mật của người kia. Hoàn toàn chìm đắm...
Một lúc lâu sau, cảm thấy Sư Thanh Huyền hít thở không thông, Hạ Huyền mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi mềm mại của y, kéo theo một sợi chỉ bạc.
"Thanh Huyền!"
Sư Thanh Huyền thở hổn hển, yên lặng không đáp, chỉ thấy y dùng đôi mắt long lanh ánh nước kia chăm chú nhìn hắn. Thiếu niên trước mắt khuôn mặt đỏ ửng, khuôn ngực ẩn hiện sau lớp trung y mỏng, phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp, Hạ Huyền cảm thấy trong bụng như có một ngọn lửa thiêu đốt. Hắn lần nữa cúi xuống, đôi môi lạnh lẽo khẽ chạm lên cần cổ mảnh khảnh của y, hít sâu một ngụm, cảm nhận mùi hương ngọt ngào, thanh mát trên thân thể trắng nõn. Lí trí dường như bị quét sạch, hắn dịu dàng hạ xuống từng nụ hôn vụn vặt, ban đầu còn nhẹ nhàng, kìm nén, về sau lại càng lúc càng mạnh bạo, không hề kiêng nể, để lại từng dấu vết đỏ chói trên làn da trắng tuyết kéo dài từ cần cổ xuống đến trước ngực. Bàn tay Hạ Huyền luồn vào trong vạt áo y, vuốt ve từng tấc da thịt. Trên tay truyền đến cảm xúc trơn nhẵn, mềm mại khiến Hạ Huyền máu huyết sôi trào. Trung y mỏng manh trên người Sư Thanh Huyền cũng bị hắn kéo xuống phân nửa, để lộ ra bờ vai thon gầy, trắng nõn, ẩn hiện những dấu tay ửng hồng đầy ám muội.
Sư Thanh Huyền khẽ cắn môi, kịp thời ngăn được tiếng nức nở đang sắp bật ra khỏi miệng. Thân thể y run rẩy theo từng cái vuốt ve, đụng chạm của người kia. Bàn tay hắn rõ ràng lạnh như băng nhưng lại khiến y cảm thấy cả người như bị thiêu đốt. Hạ Huyền nhẹ nhàng đỡ Sư Thanh Huyền nằm xuống, chỉ vài ba động tác đã khiến toàn bộ y phục trên người y bị lột sạch. Sư Thanh Huyền mặt đỏ như máu, khẽ quay mặt đi, không dám nhìn vào con ngươi sâu thẳm đang dâng trào dục vọng như muốn ăn tươi nuốt sống y kia.
Hạ Huyền nắm lấy bàn tay Sư Thanh Huyền, áp xuống giường, tay kia vuốt ve làn da mềm mại trắng nõn của thiếu niên, nheo mắt ngắm nhìn y vì những đụng chạm của hắn mà vặn vẹo thân thể, miệng nhỏ thi thoảng lại bật ra những tiếng rên rỉ khẽ khàng không thể kìm nén. Đôi tay lạnh lẽo của hắn dừng lại trên ngực y, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vân vê hạt châu nhỏ khiến nó chậm rãi đứng thẳng. Hắn cúi xuống, ngậm lấy một bên còn lại, đầu lưỡi lướt nhẹ như trêu đùa, lại khẽ cắn một cái làm Sư Thanh Huyền bất ngờ giật nảy. Hắn có thể cảm nhận được từng đợt run rẩy của người dưới thân, động tác lại càng thêm thô bạo, ra sức mút lấy đầu ngực non mềm của thiếu niên, một tay tận tình xoa nắn bên còn lại, tay kia cũng không kiêng dè mà chu du khắp thân thể y, như muốn từng tấc da thịt của y đều sẽ lưu lại ấn ký của hắn.
Sư Thanh Huyền run rẩy khó nhịn, từng sợi tế bào trên cơ thể đều căng lên theo từng đợt tê dại, y há miệng thở dốc, tiếng rên rỉ, nức nở tràn ra khỏi miệng càng khiến cho người kia điên cuồng hơn. Y đưa tay ôm lấy cổ Hạ Huyền, khó khăn cất tiếng gọi đứt quãng:
"Minh... Minh... huynh. Áh!"
Ngực trái truyền đến cảm giác đau nhói, người kia bất ngờ cắn mạnh xuống làm Sư Thanh Huyền kêu lên một tiếng. Đột nhiên bị đối xử thô bạo, y không khỏi hoảng hốt nhìn Hạ Huyền thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn. Người kia nhíu mày nhìn y, trầm giọng lên tiếng:
"Ngươi gọi ta là gì? Hửm?"
Dường như biết bản thân đã trót đụng vào vảy ngược của Hạ Huyền, Sư Thanh Huyền liền rướn người lên, khẽ hôn lên môi hắn, cất giọng tha thiết:
"Hạ Huyền..."
Hạ Huyền không phản ứng, cũng không hề làm ra bất kỳ hành động nào đáp lại. Hắn cứ lặng yên thưởng thức từng cái hôn nhẹ nhàng cùng dáng vẻ lúng túng, vụng về của y. Rồi như đã hết kiên nhẫn, hắn dứt khoát ôm lấy y, đè nghiến xuống giường. Bốn phiến môi dán chặt vào nhau, điên cuồng đoạt lấy hương vị của người kia. Bàn tay hắn cũng bắt đầu lần mò xuống nơi tư mật của thiếu niên, không kiêng nể mà nắm lấy.
Đột nhiên bị đụng chạm chỗ đó khiến Sư Thanh Huyền giật nảy. Y muốn lên tiếng kiến nghị nhưng miệng nhỏ đã bị Hạ Huyền chặn lấy. Người kia một tay giữ chặt gáy y, vẫn không ngừng càn quét khắp khoang miệng, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve vật nhỏ non nớt. Sư Thanh Huyền cả người căng như dây đàn, khoái cảm như sóng triều dồn dập, lan ra khắp thân thể khiến y bủn rủn, chỉ có thể vô lực mà vặn vẹo.
Hạ Huyền lờ đi những chống cự yếu ớt của người trong lòng, tham lam chiếm lấy hết thảy ngọt ngào từ y. Tốc độ trên tay cũng dần dần tăng nhanh theo từng nhịp thở dốc của Sư Thanh Huyền. Hắn buông tha cho cánh môi đỏ mọng, ngắm nhìn dáng vẻ động tình đẹp đến mê ly của y, lại cúi xuống ghé vào tai y, khẽ liếm nhẹ vành tai, trầm giọng dụ dỗ:
"Thanh Huyền, gọi tên ta."
Sư Thanh Huyền hiện tại đã không còn một tia lí trí, y run rẩy ôm chặt lấy Hạ Huyền, nức nở gọi:
"Hạ... Hạ Huyền... Ah... Hạ Huyền..."
Sư Thanh Huyền một lần, lại một lần gọi tên hắn, thanh âm còn mang theo chút nức nở, nghẹn ngào khiến Hạ Huyền máu huyết sôi trào. Hắn cũng lên tiếng đáp lại y, tốc độ trên tay không hề giảm, chẳng mấy chốc đã khiến cho vật nhỏ cương cứng kia phun trào. Bị người kia đưa đến đỉnh điểm, Sư Thanh Huyền cảm thấy như bị điện giật. Y ưỡn cong người, ngân lên một tiếng đầy thỏa mãn. Bạch dịch tiết ra bắn đầy lên tay Hạ Huyền khiến y không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Sau một hồi thở dốc, Sư Thanh Huyền chống tay ngồi dậy, Hạ Huyền cũng tiến đến dịu dàng đỡ lấy y. Bất chợt ánh mắt y va phải thứ đang trồi lên dưới lớp y phục đã có phần xộc xệch của người kia. Y thoáng đỏ mặt, lại len lén ngước mắt lên nhìn hắn rồi thỏ thẻ lên tiếng:
"Ta... ta giúp huynh"
Không đợi Hạ Huyền có phản ứng, Sư Thanh Huyền đã đưa tay tháo xuống thắt lưng của người kia. Mặc dù trong suốt 100 năm qua, y cùng "Hạ huynh" đã trải qua việc này vô số lần nhưng Sư Thanh Huyền vẫn không khỏi cảm thấy thẹn thùng. Y cố gắng bỏ qua cảm giác xấu hổ, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm lấy vật to lớn, vuốt nhẹ hai cái rồi cúi người xuống, há miệng chậm rãi ngậm lấy dương căn của Hạ Huyền.
Nơi mẫn cảm được khoang miệng ấm áp bao bọc, Hạ Huyền cúi xuống nhìn cánh môi mềm mại của Sư Thanh Huyền đang từng chút từng chút nuốt vào phân thân của hắn, không nhịn được mà khẽ thở ra một hơi. Hắn híp mắt hưởng thụ cảm giác được miệng nhỏ của thiếu niên hầu hạ, khoái cảm chưa từng có lan khắp thân thể, len lỏi vào từng tế bào khiến Hạ Huyền thỏa mãn mà gầm nhẹ một tiếng.
Phân thân thô dài đâm sâu, chạm vào yết hầu khiến Sư Thanh Huyền có chút khó chịu. Hai gò má y phiếm hồng, đuôi mắt còn dính nước mắt. Dương căn của Hạ Huyền thật sự rất lớn, y khó khăn lắm mới có thể chậm rãi phun ra, nuốt vào vật to lớn kia. Khoang miệng ẩm ướt ngậm lấy dương vật, đầu lưỡi mềm mại khẽ lướt nhẹ qua quy đầu, nước bọt vương xuống khóe miệng phát ra những tiếng động nhỏ đầy dâm mỹ. Cảnh tượng này khiến Hạ Huyền phải tận lực khắc chế chính mình mới không lập tức ăn tươi nuốt sống y ngay tại đây. Hắn đưa tay xuống xoa nhẹ đầu Sư Thanh Huyền, trong mắt chứa đầy yêu thương, dịu dàng, động tác trên tay lại như dỗ dành, an ủi.
Vật trong miệng không ngừng trướng to làm Sư Thanh Huyền hít thở khó khăn. Y cố gắng thả lỏng, đẩy nhanh tốc độ muốn nhanh chóng giúp Hạ Huyền thỏa mãn. Bỗng nhiên cánh cửa bật mở, người xuất hiện khiến Sư Thanh Huyền giật mình hoảng hốt. Y vội vàng nhổm người dậy, muốn rút lui thì sau gáy đã bị một bàn tay cứng rắn giữ chặt. Thanh âm trầm thấp truyền đến khiến y cứng đờ, cả người như rơi xuống hầm băng.
Lo lắng cho tình trạng của Sư Thanh Huyền, Hắc Thủy nhanh chóng giải quyết Mộng Quỷ rồi vội vã trở về Hắc Thủy Quỷ Vực. Vừa mở cửa ra, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn lập tức đen mặt, một cảm giác tức giận chậm rãi len lỏi trong lòng. Hắn nhìn dáng vẻ luống cuống của Sư Thanh Huyền, lại cau mày liếc nhìn Hạ Huyền đang giữ chặt gáy y. Kẻ kia mặt không biến sắc, con ngươi sâu thẳm nhìn thẳng vào hắn không hề có chút kiêng dè. Hắc Thủy khẽ cười lạnh, hắn chậm rãi bước đến chỗ hai người kia, gằn giọng lên tiếng:
"Sư Thanh Huyền!"
Thanh âm như truyền đến từ địa ngục khiến Sư Thanh Huyền lạnh sống lưng. Y biết "Hạ huynh" giận thật rồi. Y muốn lên tiếng nhưng miệng nhỏ lại đang bị phân thân của Hạ Huyền lấp đầy, chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm... ưm" vô nghĩa. Một bàn tay lạnh lẽo vuốt nhẹ trên lưng y, động tác không tính là thô bạo nhưng những nơi bàn tay đó chạm qua đều để lại những vệt ửng đỏ. Sư Thanh Huyền cả người run rẩy, cảm nhận bàn tay kia tác loạn trên thân thể, dần dần trượt xuống nơi tư mật. Một ngón tay thon dài đột ngột đâm vào huyệt nhỏ khiến Sư Thanh Huyền giật bắn, y ưỡn cong người, vặn vẹo muốn thoát khỏi ngón tay kia thì eo đã bị một bàn tay mạnh mẽ siết chặt. Ngón tay đâm vào cúc huyệt càng sâu hơn, kèm theo đó là giọng nói trầm thấp mang chút giận dữ của Quỷ Vương:
"Em to gan thật đấy!"
Cảm xúc tức giận khiến Hắc Thủy không hề kiêng dè mà xâm phạm đến tiểu huyệt bé nhỏ kia. Một trận lăn lộn ban nãy đã khiến cho tiểu huyệt tiết ra một chút mật dịch làm cho ngón tay tiến vào càng thêm dễ dàng. Ngón tay hắn không ngừng khuếch trương trong tiểu huyệt, mỗi lần chuyển động đều ác ý mà nghiền qua điểm mẫn cảm khiến Sư Thanh Huyền run rẩy không ngừng. Một ngón tay nữa cũng nhanh chóng tiến vào khuấy động, mật dịch tiết ra ướt đẫm, theo hai mép đùi trắng nõn chảy xuống. Bàn tay kia của Hắc Thủy cũng rời khỏi eo y, liên tục xoa nắn cặp mông đầy đặn, lưu lại từng dấu tay ửng đỏ.
Sư Thanh Huyền cảm thấy thân thể như có một dòng điện chạy qua, cảm giác tê dại khiến tay chân y bủn rủn. Dương căn của Hạ Huyền trong miệng y cũng bắt đầu chuyển động, không ngừng ra vào, chạm vào sâu trong cuống họng. Sư Thanh Huyền ứa nước mắt, y cố gắng mở to miệng, khó khăn tiếp nhận từng đợt dương căn đâm vào. Nhìn thiếu niên dưới thân ủy khuất rơi nước mắt, Hạ Huyền thoáng chút mềm lòng. Hắn đưa tay dịu dàng lau đi giọt lệ nơi khóe mi của Sư Thanh Huyền, động tác cũng có phần tiết chế, thong thả đung đưa, ra vào trong miệng y.
Cảm thấy huyệt khẩu đã đủ ẩm ướt, Hắc Thủy rút hai ngón tay ra. Hắn nhanh chóng cởi bỏ y phục, đưa dương căn đã trướng căng đến khó chịu kề sát miệng huyệt, thẳng lưng đâm vào một nửa. Đột ngột bị vật to lớn xâm phạm, cả người Sư Thanh Huyền một phen co rút. Y cảm nhận nội bích từng chút một nứt ra, căng đến cực hạn, đón nhận vật gân guốc nóng rát kia. Vách thịt non mềm mút chặt lấy phân thân khiến Hắc Thủy càng thêm điên cuồng khó nhịn. Hắn nhìn xuống thân thể đang run rẩy của thiếu niên, không muốn làm y bị thương, liền dịu giọng dỗ dành:
"Thanh Huyền! Ngoan, thả lỏng."
Cùng với âm thanh mị hoặc dụ dỗ là những cái vuốt ve mơn trớn trên hai cánh mông no đủ. Sư Thanh Huyền được an ủi liền cảm thấy có chút an tâm, từ từ thả lỏng thân thể. Nhận thấy người kia nhu thuận mà nghe lời, Hắc Thủy cũng bắt đầu luật động, dần dần đẩy vào toàn bộ. Hắn ra vào trong thân thể y càng lúc càng mạnh mẽ, mỗi lần động thân đều chạm đến nơi sâu nhất, khoái cảm dồn dập cũng từ đó mà lan ra khắp thân thể.
Trên dưới đều bị nghiệt căn to lớn lấp đầy làm Sư Thanh Huyền cả người tê dại, từng tiếng rên rỉ nức nở bị chặn lại trong cổ họng, nước mắt chảy xuống ngày một nhiều hơn. Hạ Huyền thấy vậy càng thêm đau lòng, hắn luyến tiếc rút ra phân thân vẫn còn cương cứng, cúi xuống nâng cằm Sư Thanh Huyền, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi sưng đỏ của y.
Miệng nhỏ được buông tha, Sư Thanh Huyền há miệng thở dốc, vội vàng nuốt lấy từng ngụm không khí. Y cả người vô lực dựa vào lồng ngực của Hạ Huyền ở phía trước, eo nhỏ bị giữ chặt, mông vểnh cao, thừa nhận từng đợt xâm phạm của Hắc Thủy ở phía sau. Trăm năm đầu gối tay ấp, Quỷ Vương kia đối với thân thể của Sư Thanh Huyền quả thực đã quá quen thuộc, dễ dàng khiến y phải nức nở, trầm luân dưới thân hắn. Từng tiếng rên rỉ khó nhịn tràn ra từ cánh môi anh đào hòa cùng âm thanh dâm mĩ truyền đến từ nơi phóng đãng khiến cho dục hỏa chưa được thỏa mãn của Hạ Huyền càng thêm khó nhịn. Hắn nâng một chân Sư Thanh Huyền gác qua người mình, đưa dương căn vẫn còn đang bừng bừng khí thế đến trước cửa huyệt, kiên nhẫn lần tìm lối vào.
Nhận ra người kia sắp sửa làm gì, Sư Thanh Huyền sợ hãi, lắc đầu nguầy nguậy. Y bám chặt lấy lưng Hạ Huyền, hoảng hốt lên tiếng cầu xin:
"Đừng... Minh huynh! Đừng mà, tha cho ta... Áhhh!!!"
Một tiếng "Minh huynh" khiến Hạ Huyền mất hết lí trí. Hắn tàn nhẫn đâm vào tiểu huyệt nhỏ bé vốn dĩ đang phải căng ra đến cực hạn kia, lạnh giọng đáp lại:
"Ngươi gọi nhầm người rồi!"
Huyệt nhỏ cùng lúc tiếp nhận hai dương căn to lớn, truyền đến cảm giác xé rách khiến Sư Thanh Huyền kêu lên thất thanh. Y ngửa cổ hét lớn, đồng tử mở to, hai mắt tan rã, cả người co rút, đau đến chết đi sống lại. Hạ Huyền thấy vậy thì chợt khựng lại. Nhận ra bản thân đã thô bạo với y, hắn không dám động thêm nữa, vội vàng ôm lấy thiếu niên, dịu dàng an ủi:
"Không sao. Rất nhanh sẽ tốt."
Sư Thanh Huyền đau đớn khóc nấc lên thành tiếng. Hắc Thủy nhìn khuôn mặt tái nhợt của y thì không khỏi thương xót. Hắn cũng dừng lại động tác dưới thân, nghiêng mặt y qua, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi đang run rẩy, dịu giọng dỗ dành:
"Ngoan, kiên nhẫn một chút. Ta giúp em."
Nói rồi hắn đưa một tay xuống hạt châu trước ngực y, vân vê xoa nắn, tay kia vuốt ve bụng nhỏ đang nhô lên vì phải chứa hai nghiệt căn khổng lồ, chậm rãi truyền pháp lực vào, xoa dịu đau đớn nơi tiểu huyệt.
Cảm giác nóng rát giảm đi không ít, Sư Thanh Huyền lúc này mới lấy lại được chút thanh tỉnh, y ngước lên nhìn khuôn mặt tràn ngập dịu dàng cùng yêu thương của Hắc Thủy, khó khăn cất tiếng:
"Hạ... Hạ huynh..."
"Ừm. Ta ở đây. Không sao nữa rồi."
Hắc Thủy cẩn thận hôn đi nước mắt của y, dưới thân lại bắt đầu đưa đẩy, chậm rãi ra vào trong tiểu huyệt chật hẹp. Hạ Huyền nhận thấy Sư Thanh Huyền đã có thể tiếp nhận, cũng bắt đầu động thân, càng lúc càng mạnh mẽ.
Hai dương căn luân phiên nghiền nát vách thịt non nớt, nội bích ẩm ướt tràn ra mật dịch càng làm cho hai cự long kia thêm điên cuồng, mỗi lần tiến vào đều sâu đến không thể tưởng tượng. Sư Thanh Huyền bị làm đến co quắp, khoái cảm như sóng triều dồn dập đánh úp khiến ý thức của y trở nên mơ hồ. Y lớn tiếng rên rỉ, tiểu huyệt run rẩy đón nhận từng đợt tiến công như vũ bão của hai Quỷ Vương, vật nhỏ yếu ớt vừa rồi vì đau đớn mà rũ xuống bây giờ cũng bắt đầu ngẩng cao đầu, chảy ra một chút bạch dịch.
Hai người kia dường như đã đánh mất lý trí, kịch liệt ra vào trong cơ thể Sư Thanh Huyền. Từng tiếng rên rỉ hòa cùng tiếng nước dâm mĩ vang lên giữa không gian yên tĩnh nơi U Minh Thủy Phủ. Sư Thanh Huyền đã phất cờ trắng đầu hàng đến mấy lần mà hai người kia vẫn chưa thỏa mãn. Y cất giọng khản đặc, nức nở cầu xin:
"Hức... Hạ huynh... ta... không chịu nổi nữa... Minh huynh... tha cho ta..."
Nhìn Sư Thanh Huyền khóc nấc trong cơn khoái lạc và thống khổ, Hạ Huyền và Hắc Thủy đều cảm thấy bản thân dường như đã quá ác liệt. Cả hai đẩy nhanh tốc độ, ra vào thêm mấy chục lần rồi mới thỏa mãn gầm nhẹ, bắn vào trong thân thể y. Tinh dịch nóng rực rót sâu vào tận cùng khiến Sư Thanh Huyền run lên bần bật. Cả hai từ từ rút ra, tinh dịch đặc sệt cũng theo đó mà tràn khỏi tiểu huyệt, men theo mép đùi chảy xuống.
Sư Thanh Huyền cả người mềm nhũn, một trận điên cuồng khiến thần trí của y trở nên mờ mịt. Hạ Huyền cẩn thận đỡ y dựa vào lồng ngực hắn, dịu dàng hôn lên khóe mi còn vương nước mắt. Hắc Thủy cũng cầm lấy bàn tay y, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu giọng lên tiếng:
"Thanh Huyền, em không sao chứ?"
Sư Thanh Huyền cố gắng mở ra mi mắt nặng trĩu. Nhìn dáng vẻ tràn ngập thương tiếc và xót xa của hai người kia, trong lòng y dâng lên một cảm xúc ấm áp khó tả. Y thoáng mỉm cười, khẽ lắc nhẹ đầu rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Hết chương 3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro