Đông Phong-Nhị
Đọc đi đọc lại thư, câu từ lủng củng, nét chữ rối bời nhìn kiểu gì cũng không thấy đẹp được, ta chẳng thể viết lần nữa đành phong lại, đề ngoài: "Hạ công tử thân khải" rồi lại cẩn thận nâng niu cất vào ngực áo, thức đêm mất sức đành để lão Tứ đỡ nằm xuống đắp chăn cho. Vẫn không quên nhờ lão Tứ mời Thái tử điện hạ đến. Một lúc sau lão Tứ từ ngoài trở về, ngay bên cạnh là Thái Tử điện hạ cùng Huyết Vũ Thám Hoa, trông không được vui vẻ cho lắm.
Thái Tử ngồi cạnh chỗ ta nằm dịu dàng cười hỏi ta: "Lão Phong hôm nay thế nào rồi?" Ta đáp lại: "Thái Tử điện hạ, ta có viết một phong thư, có thể chuyển cho hắn thay ta không?"
Thái Tử khá bất ngờ khi ta gọi hắn như thế nhưng rồi cũng nhẹ nhàng trấn an ta: "Được, Thanh Huyền ngươi đừng lo." Ta nắm tay Thái Tử khẩn khoản mà nài hắn: "Phiền Thái Tử điện hạ chuyển nhanh một chút giúp ta nhé! Chỉ cần chuyển thư thôi, đừng bắt ép hắn!" hắn gật đầu đưa mắt sang bên cạnh rồi bảo "Tam Lang sẽ giúp chắc chắn sẽ chuyển tới hắn nhanh." Nói xong bọn họ đi ra ngoài để ta nghỉ ngơi.
Khẽ thở dài một tiếng, thật may vì ta gặp được Thái Tử điện hạ, hắn thật sự rất tốt. Ta nằm tính nhẩm thời gian, nếu là Huyết Vũ Thám Hoa tự tay chuyển phong thư cho người đó vậy thì trong hôm nay sẽ chuyển tới, đêm nay cùng lắm là sáng mai hắn sẽ đến gặp ta.
Ta lo lắng chờ đợi, rút từ trong ngực áo một gói vải thô được cuốn kĩ, mở từng lớp ra, đập vào mắt là hình ảnh Phong sư phiến đẹp đẽ tuyệt trần như năm đó. Ta bỗng chốc xúc động, cuốn kĩ vải lại co người ôm quạt vào lòng, nếu không gói kĩ, ta sợ sẽ làm bẩn nó mất.
Dần dần cảm thấy khỏe hơn, ta ngồi dậy, dựa vào tượng thần tiếp tục chờ hắn. Trời mùa đông mờ mờ ảo ảo, mây che kín không thấy được mặt trời, ta cũng không biết là chờ bao lâu cứ vậy đến lúc tối mịt vẫn chưa thấy người tới. Lão Tứ bên cạnh thấy ta ngồi lâu đến vậy ngóng trông ngoài khung cửa đầy tuyết.
Cứ như vậy cho đến ngày thứ ba, mặt trời mọc, lên cao, rồi lại dần dần hạ xuống mặc kệ sự ngóng trông của ta. Thái Tử điện hạ mấy ngày này cũng chạy đi chạy lại vì ta, ta thật lòng rất cảm kích nhưng cũng không biết phải nói thế nào. Nhân sinh quả thực rất nhiều đau thương, một kẻ từng làm thần tiên hơn trăm năm như ta cũng không thể tránh khỏi.
Ngày thứ tư đến, ta khó khăn tỉnh giấc, lão Tứ cùng Thái Tử đỡ ta dậy, cho ta uống thuốc, động viên ta, ta chỉ cười cười rồi lại ngồi dựa vào tượng thần dõi mắt ra khung cửa. Nửa ngày trôi qua ta mới mở miệng, lẩm bẩm một mình: "Hắn hận ta đến vậy sao? Cự tuyệt không gặp ta, hận ta oán ta đến một cái liếc mắt cũng không cho ta sao? Hay là hắn quên mất ta rồi nhỉ? Ha ha, quên ta rồi sao..."
Lão Tứ thấy ta buồn liền nói: "Ta không biết người ngươi đợi là ai, nhưng ngươi hết lòng như thế chắc chắn là một người rất quan trọng. Sẽ đến thôi, nhất định sẽ đến thôi! Ngươi cứ an an ổn ổn nghỉ ngơi đợi người ta đi!"
Nghe vậy ta liền bật cười, ngoan ngoãn nghe lời uống thuốc.
Thời gian lại trôi đi, chớp mắt đã đến ngày thứ năm rồi, chân và tay bị tàn phế của ta chính thức mất đi cảm giác rồi, chẳng còn đau đớn nữa cũng chẳng nghe ta ra lệnh nữa. Lần này ta thức dậy không phải là cảm giác đau đớn mệt mỏi nữa, đau thì vẫn đau nhưng...ta lại cảm thấy thanh tĩnh đến kì lạ. Ta lại dựa vào tượng thần, lão Tứ ngồi bên cạnh nắm tay ta.
Tuyết lại rơi rồi.
Biết rõ không thể kéo dài được nữa ta khẽ nói với lão Tứ: "Ta thật sự không đợi được nữa rồi." vừa dứt lời, cái nắm tay của lão Tứ như siết chặt hơn một chút. "Ta muốn nhờ ngươi chút chuyện, ngươi tuyệt đối đừng từ chối đấy nhé!" trái ngược với giọng điệu của ta, lão chỉ thâm trầm nhìn ta khẽ gật đầu.
"Sau khi ta đi rồi, đêm thân xác này hỏa táng đi nhé, hành khất lấy tiền đâu mà mua quan tài mà mua đất."
Lão Tứ như thực sự tức giận "Lão Phong! Ta cấm ngươi nói bậy!"
"Đây là tâm nguyện cuối cùng của ta, gió đưa ta đến, vậy để gió đưa ta đi đi, chờ ngày lập xuân thả ta đi cùng gió..."
Lão Tứ nghe ta huyên thuyên chực khóc, mắt mũi đỏ gay một mảng "Được rồi."
"Quạt của ta, đưa cho Tạ đạo trưởng, hắn sẽ hiểu ý ta."
"Được."
"À còn nữa...nếu người đó có tới..."
Lão Tứ ngồi bên cạnh cố nín tiếng nấc, chờ để nghe trọn vẹn tâm nguyện...nhưng chờ, chờ mãi vẫn không thấy hắn nói tiếp. Ngẩng đầu lên thì người đã vô lực, đầu dựa vào tượng thần bằng đá sau lưng, nét mặt tím tái lại tiều tụy vì bệnh chẳng còn nét tuấn lãng.
Người đi rồi.
.....
Lửa cháy lớn một khoảng trời, giữa đống lửa lớn ẩn hiện một thần hình gầy gò nằm bất động.
Lửa tắt đi, để lại một đống tro tàn. Thái Tử thu tro cốt lại cất vào một bình sứ màu trắng, nét mặt buồn khó tả.
"Đạo trưởng...có thể để lão Phong ở đây ít ngày nữa không?"
"Được."
.......
Lão Tứ ôm bình sứ trắng bước vào trong miếu, đưa mắt nhìn đi nhìn lại cuối cùng đành quét dọn sạch sẽ một góc khuất sau tượng thần để bình tro cốt, cùng hoa, màn thầu, rót ra thêm một chén rượu mà khó khăn lắm mới mua được.
"Lão Phong à, ta chỉ có thể làm thế này thôi, toan đặt ngươi trên bệ thờ nhưng nghĩ lại, hành khất chúng ta người cũng không dám đứng chung bậc, sao dám đặt ngang hàng với thần tiên."
...........
Vài ngày trước
Hạ Huyền mệt mỏi vì vừa mới tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài dẵng, hắn là quỷ, hiển nhiên hóa giải chấp niệm thì phải tan biến, thế nhưng báo thù xong, lấy đầu Sư Vô Độ, chứng kiến Sư Thanh Huyền bị đày đọa, hắn vẫn chẳng cảm thấy sung sướng gì.
Sau khi gặp Thanh Huyền nơi Hoàng thành lần đó, vật về chính chủ cũng bớt đi được đôi chút day dứt khó chịu trong lòng, hắn quyết định chìm vào giấc ngủ. Ngủ một giấc hơn hai mươi năm, bây giờ tỉnh lại, vẫn có chút không quen. Điều này khiến hắn trở nên bực bội, điên loạn trong người.
Đang trong khoảng thời gian này thì Hắc Thủy đảo bỗng nhiên có khách.
Vị khách này hiên ngang bước vào mà đám Cốt long không dám làm gì, thì chỉ có thể duy nhất một người mà thôi, Huyết Vũ Thám Hoa Hoa Thành. Hắn đến với một vẻ như đi đòi nợ vậy.
"Ngươi đến đây làm gì?" Hạ Huyền bực bội hỏi
"Không phải về vấn về nợ nần của ngươi đâu." Hắn vẫn dáng vẻ như vậy, lấy trong ống tay ra một phong thư đặt trên bàn rồi đẩy đến chỗ Hạ Huyền đối diện: "Ca ca nhờ ta chút chuyện, xong rồi ta đi đây."
Hắn cư nhiên cứ vật mà đi thật, liếc mắt qua phong thư đang nằm trên bàn, hắn cũng chẳng có hứng thú gì, với sự bực tức hắn ném sang chồng văn kiện bên cạnh thầm nghĩ đến khi nào có hứng sẽ đọc, chí ít là dịu đi cơn bực tức sẽ đọc.
Vậy mà, hắn cuối cùng bỏ quên mất, vẫn chưa đọc.
....
Hôm nay Hắc Thủy đảo lại có khách, vẫn là một thân hồng y, nhìn Hoa Thành cứ như đang nổi điên vậy. Hoa Thành chỉ nói một câu rồi đi thẳng: "Sư Thanh Huyền mới hôm qua chết rồi."
Hạ Huyền chấn động, người run bắn, nét mặt không giấu nổi vẻ hoảng hốt. Lại như bừng tỉnh, bật người khỏi ghế chạy lại chồng văn kiện mà lục lọi. Tay hắn run run, lại bực mình mà đẩy sách, văn kiện rơi ngổn ngang tứ bề, giữa đống ngổn ngang ấy tìm thấy một phong thư vẫn phong bế. Trên phong thư đề bốn chữ: "Hạ công tử thân khải" như đập vào mắt hắn.
Nét chữ run run không rõ hàng lối, Hạ Huyền vội quỳ xuống vội mở thư, ngồi im lìm đọc giữa đống ngổn ngang ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro