Chương 11: Tôi thật sự rất thích cậu
Cả quãng đường cả hai đều không nói gì.
Khi xe dừng lại ở một nơi, Điền Chính Quốc mới phát hiện đây không là quán ăn mà lúc trước mình chọn, có hơi khó hiểu hỏi: "Có phải cậu đi nhầm rồi không?"
Kim Thái Hanh nhìn thoáng qua thời gian hiển thị trên bảng điều khiển của xe, lắc đầu: "Quán ăn mà cậu nói hiện tại chắc hẳn là đã đóng cửa rồi. Nhà hàng này lúc trước tôi đã từng đến đây." Hắn dừng một chút: "… Có lẽ cậu sẽ thích nó."
Điền Chính Quốc nhìn thoáng qua thời gian, tám giờ hai mươi bảy phút, tính toán một chút… Quán ăn cũng tuy không không đến mức đã đóng cửa nhưng có lẽ cũng sắp rồi, vì thế mặc dù có chút khó hiểu nhưng cậu cũng không nói thêm gì nữa, lúng túng gật đầu.
Nhà hàng mà Kim Thái Hanh chọn Điền Chính Quốc chưa từng tới bao giờ. Bên ngoài cửa tiệm không có bảng hiệu, nhìn qua cũng không có điều gì thu hút, nhưng khi đi vào trong thì lại khác hẳn.
Ông chủ rất có mắt nhìn, bên trong không có trang trí khoa trương mà theo phong cách cổ kính, từng phòng đều được ngăn cách riêng biệt, vừa đảm bảo riêng tư vừa khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
Hai người vừa bước vào cửa lập tức đã có nhân viên ra chào đón, cung kính khẽ nói với Kim Thái Hanh:;"Các món ăn mà ngài gọi trước đó đã làm xong rồi, bây giờ sẽ mang lên ạ?"
Kim Thái Hanh nhìn cậu một cái, gật đầu rồi sau đó mở miệng nói: "Mang lên đi, đem cả thực đơn lên đây nữa."
Điền Chính Quốc nghe được điều này liền đoán rằng Kim Thái Hanh có lẽ đã gọi đồ ăn trước khi đến đây rồi, vì thế cậu không nhịn được tò mò hỏi: "Nếu đồ ăn đều đã gọi xong rồi thì cậu còn lấy thực đơn để làm gì vậy?"
"Cho cậu xem." Kim Thái Hanh ngồi đối diện với Điền Chính Quốc, sau khi vươn tay thử nhiệt độ nước của ấm trà, hắn rũ mắt rót một chén trà đưa cho cậu: "Nếu cậu còn muốn ăn cái gì nữa thì có thể gọi thêm."
Cậu vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, phần ăn cậu gọi cho hai người chúng ta ăn chắc cũng đủ rồi."
Chúng ta.
Nghe thấy hai chữ này, động tác trên tay của Kim Thái Hanh hơi cứng lại, con ngươi tối đen hơi lóe lên, gật đầu khẽ ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên, ý bảo bọn họ đi ra ngoài.
Không chú ý tới cảm xúc biến hóa của hắn , Điền Chính Quốc cầm lấy ly trà mà Kim Thái Hanh vừa rót cho cậu lên uống một cách nghiêm túc, vừa suy nghĩ xem cậu nên tìm đề tài nào để nói chuyện phiếm với Kim Thái Hanh, nhưng còn chưa nghĩ kịp ra thì bụng đột nhiên phát ra tiếng rột rột không phù hợp với hoàn cảnh.
Khuôn mặt của Điền Chính Quốc nóng lên, sau khi ý thức được cái này là thanh âm gì thì chỉ hận không thể chui xuống dưới gầm bàn.
Kim Thái Hanh nhìn về phía cậu, bên trong đôi mắt hiện lên ý cười mơ hồ, cả người hắn được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu khiến vẻ lạnh lẽo và âm u thường ngày tản đi, lúc này trông hắn thậm chí có chút ôn nhu khó hiểu.
Liên tưởng đến từ này, Điền Chính Quốc nhất thời thất thần, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống uống một ngụm nước, lúc ngẩng đầu lên một lần nữa thì ý cười trong mắt Kim Thái Hanh đã tan đi.
Cậu không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối. Tuy nhiên sự tiếc nuối ấy cũng không duy trì được bao lâu, thức ăn rất nhanh đã được mang lên, một người phục vụ nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi được cho phép thì dọn từng món ăn lên bàn.
Trên bàn ăn toàn là những món cay Tứ Xuyên. Những trái ớt đỏ được bày lên trên đĩa lớn, khi nhìn vào là một mảnh đỏ au khiến người khác vô cùng thèm thuồng.
Vốn dĩ Điền Chính Quốc đã đói bụng, lúc này chỉ cần ngửi thấy mùi thôi là đã muốn chảy nước miếng, nhưng vừa mới cầm đũa lên, động tác của cậu lại dừng lại. Ở kiếp trước, sau khi biến thành mèo rồi ở bên cạnh Kim Thái Hanh trong mười năm, cậu phát hiện ra rằng người này không ăn được cay.
Dạ dày của Kim Thái Hanh không tốt lắm, vì thế nên hôm nay Điền Chính Quốc mới muốn đi ăn ở quán cơm chay đó với hắn.
Điền Chính Quốc mím môi, ngẩng đầu lên thăm dò nhìn hắn: "Nhà hàng này toàn đồ cay thôi, cậu thích ăn món cay Tứ Xuyên à?"
Ngón tay thon dài của Kim Thái Hanh cầm chiếc đũa rồi gắp một miếng thịt bò sốt cay vào trong bát của Điền Chính Quốc, sau đó cũng gắp cho mình một miếng, vẻ mặt thản nhiên cắn một cái, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn cậu :"Cũng không tệ lắm."
Điền Chính Quốc vẫn còn hơi chần chờ, lo lắng dạ dày của Kim Thái Hanh không được thoải mái, nhưng lại không có cách nào biểu hiện ra ngoài. Cậu đành gật đầu nói: "Tôi có thể xem lại thực đơn một tí được không?"
Kim Thái Hanh nhìn về phía cậu: "Không hợp khẩu vị à?"
Điền Chính Quốc vội vàng lắc đầu, nở một nụ cười sáng lạn với hắn, nói với giọng nói vô cùng tự nhiên: "Không phải, tôi rất thích ăn món cay Tứ Xuyên, nhưng mà cũng thích ăn chung với một chút thanh đạm nữa."
Nhận lấy thực đơn mà người phục vụ đưa cho, cậu nhanh chóng gọi vài món ăn nhẹ thanh đạm, lại gọi thêm một bát canh bổ dưỡng rồi mới thở phào một hơi.
"Ăn quá cay sẽ không tốt cho dạ dày đâu." Điền Chính Quốc suy nghĩ, cân nhắc tìm từ để nói rồi sau đó mở miệng: "Hơn nữa trên tay cậu còn có vết thương… Lúc trước cô y tế cũng đã nói nên hạn chế ăn đồ cay và dầu mỡ."
Kim Thái Hanh nhìn cậu, ánh mắt nặng nề không nhìn ra chút cảm xúc nào, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Kiếp trước khi hắn ở bên cạnh Điền Chính Quốc đã trở thành người thực vật, vì để cảm nhận được cảm xúc chân thật của người này, nên hắn đã đến tìm ba mẹ của cậu, hỏi rất nhiều chuyện về Điền Chính Quốc, ví dụ như cậu thích ăn trái cây nào, thích ăn món gì, ghét vị đồ uống nào.
Khi ấy hắn hận không thể trải nghiệm qua tất cả những gì mà cậu đã trải qua suốt mười mấy năm ấy ở trong miệng của ba mẹ nuôi của cậu.
Hắn biết Điền Chính Quốc thích ăn cay, cho nên mới cố ý dẫn cậu đến nhà hàng Tứ Xuyên này. Hắn cũng thấy rõ thời điểm thức ăn được dọn lên, hai mắt của Điền Chính Quốc liền phát sáng, nhưng cậu lại không có lập tức ăn, ngược lại muốn lấy thực đơn lại lần nữa, thay hắn gọi thêm vài món thanh đạm.
Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên một điểm trước mặt, có chút thất thần.
Bữa cơm rất nhanh đã ăn xong.
Khi hai người trở về trường học cũng đã gần chín giờ rưỡi. Xuất phát từ tâm tư riêng của mình, Điền Chính Quốc do dự một chút, hắng giọng rồi nhìn về phía Kim Thái Hanh nói: "Hôm nay ăn khá no rồi, nếu bây giờ trở về đi ngủ chắc hẳn là không ngủ được đâu."
Kim Thái Hanh dừng xe lại, xoay người nhìn về phía Điền Chính Quốc, không có lên tiếng, chờ cậu tiếp tục nói.
"Cậu có buồn ngủ không?" Cậu mấp máy môi một chút, thăm dò mở miệng hỏi: "Nếu không thì chúng ta tới sân thể dục đi dạo một tí đi."
Từ góc độ của Kim Thái Hanh nhìn qua, trong không gian của xe tối tăm như vậy, đôi mắt của Điền Chính Quốc tựa như ngôi sao lấp lánh. Khi cậu nhìn hắn, ánh mắt ướt sũng mang theo một chút mất tự nhiên lóe ra, câu dẫn người khác lợi hại đến khó hiểu.
Yết hầu của hắn nhúc nhích một cái, nhẹ nhàng gật đầu: "Đi thôi."
Trời đã tối muộn, sắp tới thời gian tắt đèn, trên sân thể dục chỉ có một ngọn đèn đường chiếu sáng lên ở phía xa, còn lại không có một bóng người nào.
Hai người cứ sánh vai nhau đi dọc theo con đường băng như vậy.
Điền Chính Quốc nhìn bóng của hai người trên mặt đất, do dự một chút rồi nhẹ giọng hỏi: "Những điều mà hôm nay tôi trên viết tờ giấy rồi đưa cho cậu, cậu có xem không?"
Kim Thái Hanh quay đầu sang nhìn cậu.
Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được ánh mắt nặng nề của hắn dừng lại trên mặt của mình, nhưng cậu lại không dám ngẩng đầu lên đối diện với Kim Thái Hanh, chỉ cảm thấy trái tim đập loạn xạ, cậu nhéo nhéo đầu ngón tay đang run lên, giả bộ như không có việc gì, cố gắng nói nhẹ nhàng:
"Ừm… Chuyện mà… Tôi cho cậu biết tôi cũng… Tôi cũng thích… Đàn ông ấy."
Bước chân của Kim Thái Hanh dừng lại.
Hắn lẳng lặng nhìn Điền Chính Quốc, trong bóng đêm không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn, nhưng đôi mắt tối đen lại hiện lên vẻ mờ mịt.
Kim Thái Hanh hỏi: "Vì sao cậu lại muốn nói cho tôi biết?" Hắn dừng một chút, như thể sợ giọng điệu vừa rồi của mình sẽ dọa sợ cậu, thấp giọng nói: "Tính đến bây giờ… Chúng ta cũng chỉ mới quen biết được vài ngày, Điền Chính Quốc, vì sao cậu lại muốn nói chuyện này cho tôi biết?"
Cậu mím môi.
Lúc này đây, mọi vật đều chìm vào màn đêm yên tĩnh, không nhìn thấy được tia sáng nào.
Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy nhịp tim trong lồng ngực mình đập vô cùng chói tai, cậu hít sâu một hơi, từng khung cảnh của 10 năm ở kiếp trước hiện lên trong đầu cậu, cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn mặt của Kim Thái Hanh, cậu vô cùng căng thẳng, hồi hộp đến mức gần như không thể nói nên lời, lòng bàn tay cũng thấm đẫm mồ hôi.
Ngập ngừng một hồi lâu, Điền Chính Quốc khó khăn lắm mới đè xuống được tâm tình đang cuồn cuộn của mình, cậu mím môi ho khan một tiếng, cúi đầu xuống, nhìn xuống một vị trí nào đó dưới chân.
"Tôi…" cậu khẽ nói: "Tôi cũng không biết vì sao tôi lại thích đàn ông." Nói đúng ra… Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ thích Kim Thái Hanh.
"Nhưng nếu đã thích, thì cũng không có biện pháp thay đổi, cậu thấy đúng không." Sống lại một đời, Điền Chính Quốc tin rằng đây chính là cơ hội mà thượng đế đã ban cho cậu và Kim Thái Hanh thêm một lần nữa.
"Tôi…" Cậu hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh.
"Có lẽ là cậu không tin, nhưng mà tôi…" Điền Chính Quốc dừng một chút, "Tôi rất thích cậu —— Đây có thể là vừa gặp đã yêu, tôi —— Tôi cũng không biết nên nói như thế nào nữa…"
Vừa nói, Điền Chính Quốc có chút ảo não, rõ ràng là cậu muốn chủ động tỏ tình với Kim Thái Hanh, nhưng không biết vì sao khi nói cứ ngập ngừng mãi, bản thân cậu nghe xong còn cảm thấy không hề có chút thành ý nào.
"Tôi rất thích cậu, Kim Thái Hanh"
Khuôn mặt Điền Chính Quốc đã đỏ bừng, cậu vẫn nhìn Kim Thái Hanh mãi: "Lúc sáng cậu nói là cậu cũng thích đàn ông, vậy cậu… Cậu có bằng lòng cùng tôi…"
Cậu còn chưa nói xong thì giây tiếp theo đã bị Kim Thái Hanh hung hăng ôm vào trong ngực. Cậu kinh ngạc đứng sững tại chỗ, ngửi thấy mùi tuyết tùng dễ chịu trên người hắn.
Và cả tiếng tim đập nữa.
Cậu có chút choáng váng, không biết tiếng tim đập kịch liệt này rốt cuộc là của mình hay là Kim Thái Hanh.
Bị hắn ôm vào trong ngực như vậy, hoảng hốt và hy vọng lúc này tựa như đều ngừng lại.
Kiếp trước, cậu biến thành một con mèo ở bên cạnh Kim Thái Hanh trong suốt 10 năm, tận mắt nhìn thấy người này ở bên cạnh người thực vật là mình trong suốt 10 ấy. Lúc đầu từ khiếp sợ đến không thể tiếp nhận nổi, sau đó là khó hiểu, cảm động, rồi đến rung động…
Cậu còn nhớ rõ, từng có một lần Kim Thái Hanh mời một vị bác sĩ giải phẫu thần kinh giỏi nhất từ nước ngoài đến để khám bệnh cho cậu, Kim Thái Hanh vô cùng kỳ vọng về vị bác sĩ này, đoạn thời gian ấy những người bên cạnh hắn đều có thể cảm thấy được tâm trạng căng thẳng của hắn.
Nhưng mà làm sao mà bác sĩ có thể chữa khỏi cho cậu chứ? Ai mà biết được tại sao linh hồn của người thực vật đang nằm ở trên giường bệnh là mình đây lại nhập vào một con mèo đâu.
Khi bác sĩ nói cho Kim Thái Hanh có khả năng là đời này cậu không thể nào tỉnh lại được, hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đuổi hết người đi, sau đó nhẹ nhàng ôm chầm lấy Điền Chính Quốc đang hôn mê bất tỉnh.
Khi đó Điền Chính Quốc đã biến thành một con mèo, từ trong khe cửa của phòng bệnh nhìn Kim Thái Hanh, không nhịn được nghĩ, nếu như cậu có thể tỉnh lại thì tốt rồi. Cậu muốn tỉnh lại, muốn trở lại thành người một lần nữa, đến để ôm Kim Thái Hanh một cái.
Kim Thái Hanh buông Điền Chính Quốc ra. Hắn nhìn cậu thật sâu, gần như không thể kìm chế được những cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng mình, một lúc lâu sau, sợ cậu nhìn ra điều gì đó khác thường, hắn có chút chật vật, miễn cưỡng dời tầm mắt.
Từ góc độ của hắn nhìn qua, khuôn mặt Điền Chính Quốc đỏ bừng lên, nhưng đôi mắt cậu lại sáng ngời, con ngươi màu nâu phản chiếu rõ ảnh ngược của khuôn mặt hắn.
Mỗi một câu mà Điền Chính Quốc nói vừa rồi hắn đều nghe rõ ràng. Mỗi một chữ, mỗi một từ, đều nóng đến nỗi khiến tim hắn phát đau.
Hắn phải tự chủ không ít mới miễn cưỡng khiến cho mình không bị thất thố, yết hầu của Kim Thái Hanh nhúc nhích vài cái, giọng nói còn có chút khàn khàn, hắn cười ngượng ngạo, ánh mắt u ám nặng nề: "Vừa rồi cậu đang nói cái gì cậu biết không."
Cậu không chút do dự gật đầu, còn muốn lặp lại một lần nữa, nào ngờ vừa mới mở miệng đã bị Kim Thái Hanh cắt ngang: "Được."
Hắn nói được. Hắn vươn tay, ôm thiếu niên trước mặt vào trong ngực lần thứ hai, khẽ nói.
"Thật trùng hợp, tôi cũng rất thích cậu. Cũng giống với cậu… Vừa gặp đã yêu. Điền Chính Quốc, chúng ta thử ở bên nhau đi."
Kim Thái Hanh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên lời nói khi buổi chiều hắn sắp rời khỏi biệt thự của Hạ gia, Kim Đông Dục gọi hắn lại.
"Con là người thừa kế duy nhất của Kim gia, tương lai con chính là người hiển hách nhất của thành phố A, con thích ai, muốn ở bên ai ta không quan tâm. Nhưng nếu người này có ý đồ khác, Kim Thái Hanh, con vẫn còn trẻ, có rất nhiều chuyện không nên quá tin tưởng."
Thật lòng mà nói, Kim Thái Hanh không biết vì sao Điền Chính Quốc lại có thể tìm tới Kim gia, cũng không biết vì sao Điền Chính Quốc lại nói thích hắn.
Nhưng thế này thì sao chứ?
Hắn rũ mắt xuống, cong môi khẽ cười, áp xuống tất cả lệ ý, hung ác nham hiểm ở đáy mắt. Kim Đông Dục không biết Điền Chính Quốc chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cằn cỗi lại u ám của hắn. Thậm chí ngay cả mạng sống hắn còn có thể bằng lòng đưa cho cậu, những thứ còn lại thì đã tính là cái gì? Cho dù cậu thật sự có ý đồ gì thì sao chứ, hắn sẽ đều nhận hết.
--
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro