Chương 40: Anh trai tin em
Trong nháy mắt nhìn thấy Trần Diệp Quyên khóc, trong lòng Điền Chính Quốc nảy sinh một cơn đau âm ỉ, cả người nhói lên vì đau.
Cổ họng cậu đột nhiên mất tiếng, tay chân luống cuống muốn đi lên giúp bà lau nước mắt.
Trần Diệp Quyên vội lau mặt, giơ tay vỗ lên người Điền Chính Quốc, cố gắng vờ như không có việc gì: "Ba con còn đang bận bịu trong tiệm, chắc hơn 11 giờ mới về."
Trần Diệp Quyên dừng một chút. "Chờ ba con về, chúng ta bàn bạc với ba, môi trường ở Trí Viễn không tốt, chuyển trường cho con."
"Ngày mai mẹ gọi cho giáo viên con, con trước nghỉ học một thời gian đã, chờ tìm được trường mới rồi lại học tiếp."
Tốc độ nói chuyện của Trần Diệp Quyên rất nhanh, càng nói vành mắt lại đỏ lên.
Bà nhìn Điền Chính Quốc, nhìn con trai mình, nhẹ giọng hỏi: "... được không?"
Điền Chính Quốc mím môi, bóp đầu ngón tay tê dại, bắt gặp ánh mắt Trần Diệp Quyên, im lặng một lúc, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con không muốn chuyển trường."
Trần Diệp Quyên nước mắt rơi lã chã.
Bà nhìn Điền Chính Quốc, gần như không thể chấp nhận được.
Dù không phải ruột thịt nhưng trước giờ bọn họ đều xem cậu như con ruột mà chăm sóc. Từ nhỏ đến lớn Điền Chính Quốc đều rất hiểu chuyện và nghe lời.
Nghĩ đến cảnh Điền Chính Quốc hôn Kim Thái Hanh hiện ra trong đầu, trong đầu Trần Diệp Quyên ong ong lên.
Cảm xúc thất vọng và tức giận nháy mắt xông lên đầu, Trần Diệp Quyên muốn giơ tay lên đánh cho Điền Chính Quốc tỉnh.
Cuối cùng vẫn không làm được.
Trần Diệp Quyên cúi đầu lau nước mắt, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: "Bắt đầu từ khi nào?"
"Con là trời sinh đã thích...đàn ông?"
Trần Diệp Quyên có chút không nói lên lời, cắn răng trừng mắt nhìn Điền Chính Quốc: "Hay là bị cậu ta đưa vào con đường này?"
Điền Chính Quốc trầm mặc không nói. Cậu không biết phải trả lời như thế nào.
Trần Diệp Quyên hít một hơi thật sâu, nước mắt lăn dài trên mặt, mắt bà đỏ hoe nhìn Điền Chính Quốc mà chất vất: " Con tại sao lại hồ đồ như vậy, con tại sao lại hồ đồ như vậy hả!"
"tại sao con lại phải thích một người đàn ông?"
Trần Diệp Quyên cảm thấy cả người phát run, nhắm mắt lại rồi mở ra nhìn Điền Chính Quốc: "Con có biết thích một người đàn ông là hậu quả như thế nào không?"
"Con còn nhớ có một lần con về nhà mẹ đã từng kể với con là trong tiệm có hai người đàn ông ở một chỗ ôm nhau, bị người ta nhìn thấy chế giễu chỉ trích không?"
"Con muốn sống cuộc đời bị chế giễu chỉ trích hả?"
"Con tại sao lại như thế!"
Sắc mặt Điền Chính Quốc tái nhợt.
Nhìn vẻ mặt của Trần Diệp Quyên, trái tim đau dữ dội, cậu cảm thấy đau khổ đến mức thở không ra hơi.
Trong lòng đau vì Trần Diệp Quyên.
Cậu biết lý do khiến Trần Diệp Quyên suy sụp như vậy.
Bà yêu cậu, bà đối xử với mình như là con ruột, cho nên sẽ thấy thất vọng tức giận như vậy, càng không thể chấp nhận được.
Điền Chính Quốc mím môi không nói gì, trong đầu lại không nhịn được hiện ra khuôn mặt Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh sẽ cảm thấy như thế nào khi thấy cậu đi theo Trần Diệp Quyên?
Kim Thái Hanh hiện tại đang làm gì?
Đưa tay lau đi nước mắt, Trần Diệp Quyên cố gắng kiềm chế xúc động đứng lên, "Đói bụng không, mẹ đi chuẩn bị cho con chút đồ ăn."
Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn Trần Diệp Quyên, nắm lấy tay bà, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con xin lỗi."
Giọng nói Điền Chính Quốc có chút khàn khàn,"Thật xin lỗi mẹ..."
Trần Diệp Quyên lồng ngực phập phồng dữ dội.
Bà quay lại nhìn con trai mình, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra lời.
"Được rồi...mẹ đi nấu cơm cho con."
Một tô mì rất đơn giản.
Rau xanh với thịt băm, bên dưới còn cho một quả trứng luộc.
Sau khi bưng bát đưa cho Điền Chính Quốc, Trần Diệp Quyên không nói gì, đóng cửa đi ra ngoài.
Mùi thơm của mì thoang thoảng phả vào mũi Điền Chính Quốc, đến lúc này cậu mới phát hiện ra tiếng kêu đói bụng, dạ dày trong bụng quặn đau.
Cầm bát, cầm đũa.
Nhà cũ rồi nên cách âm cũng không tốt.
Điền Chính Quốc ngồi nguyên một chỗ, có thể nghe thấy tiếng bước chân của Trần Diệp Quyên, bà vừa kìm nén tiếng khóc vừa đi vào phòng.
Điền Chính Quốc mắt lập tức đỏ lên.
Cùng lúc, Kim Thái Hanh đang đứng dưới nhà Điền Chính Quốc, ở xa có thể nhìn thấy ánh đèn hắt qua cửa sổ nhà Điền Chính Quốc.
Ở thành phố A đang là mùa đông, thời tiết lạnh giá, thở ra cũng thành khói trắng.
Kim Thái Hanh mặc áo khoác màu đen đứng trong màn đêm, đôi mắt đen láy không nhìn rõ biểu cảm, chỉ cảm thấy lạnh lẽo tối tăm.
Trong tay hắn kẹp điếu thuốc nhưng không châm lửa.
Trước đấy bọn hắn gặp Trần Diệp Quyên trước cửa siêu thị.
Hắn có thể cảm nhận trong nháy mắt đó toàn thân Điền Chính Quốc đều cứng đờ.
Kim Thái Hanh đè lên mi tâm.
Vốn dĩ hắn muốn ngăn cản Điền Chính Quốc nhưng lại không nghĩ tới bạn nhỏ của hắn dường như có thể đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, toàn thân cứng đồ bỗng tỉnh táo lại, ngắn động tác của hắn, dùng khẩu hình miệng yên lặng nói cho hắn: Anh, anh đừng làm gì, để em đến đi.
Kim Thái Hanh ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đè nén một cỗ lửa.
Đã lâu rồi hắn chưa từng có tâm trạng chập chờn nóng nhảy như này.
Nhìn lên hướng phòng Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh hít một hơi thật sâu khẽ cười.
Không biết từ lúc nào, bạn nhỏ của hắn đã trưởng thành rồi, cảm thấy cậu có thể một mình giải quyết những chuyện này.
Hơn mười một giờ, Điền Vĩnh Hoành mới về.
"Không phải hôm nay em đưa đồ cho con trai hả?" Điền Vĩnh Hoành vừa xỏ dép vừa nói, "Sao đưa đồ xong không quay về tiệm, anh gọi cho em cũng không nghe."
"Hôm nay thứ sáu đông khách, bận quá không làm kịp, anh nghĩ chúng ta nên tuyển thêm người làm."
Điền Vĩnh Hoành cởi áo khoác, bước vào phòng ngủ,"Vừa rồi anh ở dưới nhà hình như có thấy một người giống với bạn học của Điền Chính Quốc...Nhưng trời tối đen như mực nên cũng không nhìn kĩ, hay là nhìn nhầm nhỉ?"
"Ngủ rồi?Sao em không bật đèn lên."
Điền Vĩnh Hoành cảm thấy kì lạ giơ tay bật đèn ngủ lên.
Đèn sáng.
Điền Vĩnh Hoành cũng sửng sốt, "Làm sao thế, em sao lại khóc?"
Trần Diệp Quyên ngồi dậy, lau nước mắt trên mặt, thấp giọng nói: "Em có chuyện muốn nói với anh."
Điền Vĩnh Hoành cũng ngồi xuống, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc: "Em nói."
Khi nghe tất cả mọi chuyện từ Trần Diệp Quyên máu toàn thân Điền Vĩnh Hoành đều chạy vọt lên đầu, ông gần như lập tức bật dậy.
"Anh bây giờ đi tìm cậu ta!"
"Anh muốn hỏi cậu ta vì lý do gì muốn hại con chúng ta!"
"Cậu ta không phải giúp chúng ta mở cửa hàng sao, không cần nữa! Chúng ta không cần còn không được sao?"
Điền Vĩnh Hoành tức giận đến mức không kìm được cảm xúc.
Trần Diệp Quyên vội vàng, "Anh bình tĩnh đi được không?"
Điền Vĩnh Hoành hỏi ngược lại bà: "Anh làm sao có thể bình tĩnh nổi? Đứa con trai ngoan của chúng ta sao lại có thể thích một...người đàn ông?"
"Đây là chuyện quái gì vậy!"
"Người anh vừa nhìn thấy dưới nhà nhất định là Kim Thái Hanh"
Điền Vĩnh Hoành hít sâu một hơi, xoay người rời khỏi phòng ngủ, "Anh giờ đi tìm cậu ta."
Trần Diệp Quyên sợ Điền Chính Quốc nghe thấy dùng hết sức nắm lấy tay Điền Vĩnh Hoành, "Muộn như vậy rồi, anh đừng làm ồn!"
"Con ở ngay bên cạnh, nó nghe được thì làm sao?"
Điền Vĩnh Hoành thở hồng hộc, nhìn vợ mình.
Ông đưa tay lên giúp vợ lau nước mắt, bình tĩnh lại, rồi mới mở miệng: "Anh muốn đi nói chuyện với cậu ta một chút"
Bao nhiêu năm nay ông vẫn luôn là người bình thường thành thật, ông biết trên đời này có chuyện đàn ông thích đàn ông nhưng cho tới bây giờ ông không nghĩ loại chuyện này sẽ xuất hiện trên người con trai mình.
Điền Vĩnh Hoành không biết phải nói gì, "Anh không nỡ mắng con trai mình thì đi tìm Kim Thái Hanh không được sao?"
"Anh muốn hỏi cậu ta tại sao lại cùng con trai mình ở bên nhau."
Kết hôn nhiều năm, Trần Diệp Quyên chưa bao giờ thấy Điền Vĩnh Hoành tức giận hay bàng hoàng, thất vọng như vậy.
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay ông buông lỏng, Trần Diệp Quyên gật đầu nhẹ," Đi, em đi cùng anh."
Dù là rất tức giận muốn hỏi cho kĩ, nhưng Trần Diệp Quyên cũng không thể không thừa nhận Kim Thái Hanh là một người rất ưu tú.
Anh tuấn, cao, gương mặt ẩn trong màn đêm, xem xét lại thì hoàn toàn không phải người cùng thế giới với bọn họ.
Nhìn thấy Trần Diệp Quyên và Điền Vĩnh Hoành đi xuống, vẻ mặt Kim Thái Hanh không hề thay đổi, hắn khẽ gật đầu, nói: " Cô chú ạ."
Trần Diệp Quyên trầm mặc không nói.
Điền Vĩnh Hoành hít sâu một hơi, gần như là cắn răng chất vất Kim Thái Hanh: "Cậu ở chỗ này làm gì?"
"Đêm hôm khuya khoắt cậu đứng đây làm gì?"
Kim Thái Hanh nhìn gian phòng vẫn sáng đèn của Điền Chính Quốc," Cháu không yên tâm cậu ấy."
Điền Vĩnh Hoành gần như bật cười.
Ông chất vất Kim Thái Hanh: "Cậu dựa vào gì mà không yên tâm về con trai tôi? Cậu có biết cậu đang làm cái gì không?"
"Hai người đàn ông ở bên nhau..." Ngực Điền Vĩnh Hoành kịch liệt phập phồng, trầm mặc nhìn Kim Thái Hanh, "Hạ Trầm, chú cảm ơn con đã giúp đỡ gia đình nhà chú."
"Chú đóng cửa tiệm mới mở kia, trả hết lại cho con, con đừng đến quấy rầy Điền Chính Quốc nữa được không?"
Kim Thái Hanh nhìn Điền Vĩnh Hoành lắc đầu.
Điền Vĩnh Hoành liền thấy khó thở,, máu trong người dồn lên đầu dọc theo mạch máu, ông tung cú đấm đánh thẳng vào mặt Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh không tránh đứng yên tại chỗ hứng chịu một đấm của Điền Vĩnh Hoành.
Trần Diệp Quyên hai mắt lập tức đỏ lên, vô thức đưa tay ngăn cản Điền Vĩnh Hoành, " Anh làm cái gì vậy hả, anh đang làm cái gì vậy hả, ai bảo anh đánh người!"
" Thái Hanh, cháu không sao chứ?"
Kim Thái Hanh cong môi, lắc đầu tỏ ý mình không sao.
Trần Diệp Quyên mím môi nhìn hắn, thở dài sau một hồi trầm mặc, khàn giọng nói: "Thái Hanh, cháu biết không, cô vẫn luôn rất thích cháu."
"Quý Bạch nhà cô từ nhỏ đã hiểu chuyện, nhưng lại không có bạn bè thân cận nào, bạn học mà nó duy nhất đưa về chính là cháu."
"Nhưng mà..." Trần Diệp Quyên gần như cầu xin nhìn Kim Thái Hanh, "Cháu có thể hiểu cảm giác làm mẹ của cô không?"
"Các con bây giờ còn nhỏ, căn bản cũng không biết việc thích đàn ông với ở bên đàn ông về sau sẽ phải đối mặt với những chuyện gì."
"Cô van xin cháu, được không?"
Kim Thái Hanh hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cười.
Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng kiếp trước, kiếp trước Điền Chính Quốc vì tai nạn xe cộ nên hôn mê, Trần Diệp Quyên cùng Điền Vĩnh Hoành cũng như vậy đứng ở trước mặt hắn cầu xin hắn.
Một bên là nơm nớp lo sợ cảm ơn, một bên là không thể nào chấp nhận được.
Về sau hắn đã nói gì nhỉ?
Lúc ấy hắn nói với Trần Diệp Quyên hắn sẽ chăm sóc Điền Chính Quốc thật tốt, dù cả đời cậu vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, trông coi một người thực vật hắn vẫn sẽ trông cả đời.
Điền Chính Quốc vẫn nghĩ kiếp trước Trần Diệp Quyên cùng Điền Vĩnh Hoành có thể chấp nhận Kim Thái Hanh thì đời này sẽ có thể.
Nhưng thực ra thì.
Kim Thái Hanh cười nhẹ, nào có dễ dàng như vậy.
Kiếp trước, Trần Diệp Quyên và Điền Vĩnh Hoành đều chìm trong tuyệt vọng, Điền Chính Quốc có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại, cho nên đối với sự xuất hiện của Kim Thái Hanh họ kháng cực, nghi ngờ còn có cảm kích.
Nhưng đời này...
Điền Chính Quốc vẫn còn sống đứng trước mặt hắn và bọn họ, làm cha mẹ, bọn họ làm sao có thể chấp nhận được Điền Chính Quốc sẽ theo anh đi theo con đường trái lẽ thường này?
Lắc đầu, Kim Thái Hanh nhẹ nhàng thở ra nhìn Trần Diệp Quyên: "Cô, nếu như vừa rồi cô nói chuyện cùng Điền Chính Quốc, cháu tin câu trả lời của bọn cháu giống nhau."
"Nhưng hai đứa còn chưa lớn!"!
Trần Diệp Quyên đột ngột ngắt lời Kim Thái Hanh, giọng điệu chậm lại, cầu xin nhìn Kim Thái Hanh: "Hay là, hai đứa tách ra một thời gian, chờ hai đứa đều lớn, chờ hai đứa thi đại học hoặc tốt nghiệp đại học, nếu vẫn còn tiếp tục kiên trì..."
Dưới đây là đoạn văn đã được sửa:
"Cô, cháu sẽ không rời xa Quốc Quốc."
Kim Thái Hanh nhìn Trần Diệp Quyên, nhẹ giọng nói: " Cháu không biết Quốc Quốc nói gì với cô chú."
Kim Thái Hanh dừng một chút, "Nếu cô chú muốn cháu chứng minh cái gì, cháu sẽ làm theo."
"Nhưng rời xa cậu ấy mấy năm, lại trở về bên cạnh cậu ấy, chuyện này thì..."
Kim Thái Hanh cười, nhẹ giọng nói: "Cô, cháu không làm được."
Trần Diệp Quyên nhắm mắt, nước mắt liền chảy xuống.
Bà quay mặt qua chỗ khác không nhìn Kim Thái Hanh, dừng một chút, cố gắng làm cho giọng nói cứng rắn hơn:
"Vậy cô sẽ lo liệu thủ tục chuyển trường cho Chính Quốc, để hai đứa từ nay về sau không gặp được nhau nữa."
"Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép con tôi cùng một...một người đàn ông ở bên nhau."
Dứt lời, Trần Diệp Quyên đã kéo Điền Vĩnh Hoành xoay người rời đi.
Điền Chính Quốc ở trong phòng, có thể nghe thấy tiếng mở cửa, đóng cửa rồi lại mở ra.
Cậu không biết cha mẹ đi ra làm gì, cũng không đủ can đảm để mở cửa đến hỏi.
Nhẹ nhàng vuốt ve điện thoại đặt ở trước ngực, Điền Chính Quốc duy trì tư thế ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
Không biết đã qua bao lâu.
Mãi cho đến khi cả căn nhà đều yên tĩnh lại, cũng không nghe thấy tiếng Điền Vĩnh Hoành cùng Trần Diệp Quyên bên kia.
Điền Chính Quốc mím môi, cẩn thận từng li từng tí cầm điện thoại di động ra, tìm dãy số của Kim Thái Hanh, gửi một cái tin nhắn ngắn cho hắn.
Điền Chính Quốc: "Anh, anh đã ngủ chưa?"
Kim Thái Hanh trả lời lại rất nhanh: "Bây giờ có thể gọi điện thoại."
Điền Chính Quốc do dự một chút, ý muốn nghe thấy giọng nói của Kim Thái Hanh trong lòng dâng lên, nghĩ đến xương cốt cũng đau nhức, Điền Chính Quốc gật đầu, nhận ra Kim Thái Hanh không nhìn thấy, liền véo ngón tay tê rần, gọi cho Kim Thái Hanh.
"Anh, muộn thế này sao anh còn chưa ngủ?"
Điền Chính Quốc cố gắng để giọng mình nghe nhẹ nhõm hơn.
Kim Thái Hanh giơ tay đè lên chỗ bị Điền Vĩnh Hoành đánh, cười nhẹ: "Ngủ đi."
Điền Chính Quốc ừ một tiếng, cầm điện thoại còn hơi nóng, nhỏ giọng nói: "Em đã nói với mẹ, chuyện của em với anh."
"Mẹ rất tức giận."
Điền Chính Quốc hướng về phía micro cười, ra vẻ nhẹ nhõm: "Không sao đâu, anh đừng lo lắng nha."
"Mặc dù mẹ giờ chưa chấp nhận, nhưng em sẽ nói rõ với mẹ, mẹ có thể hiểu được."
Sợ Kim Thái Hanh nghĩ nhiều, Điền Chính Quốc mím môi nói tiếp:"Mẹ em thật ra rất dễ mềm lòng, tiếp nhận cái mới cũng rất nhanh, thật——"
Đứng ở dưới nhà, nhìn tầng trên vẫn còn sáng đèn.
Kim Thái Hanh hai mắt ảm đạm thâm trầm, một lúc sau mới cười nhẹ, mở miệng cắt ngang lời Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc"
Điền Chính Quốc dừng lại.
Kim Thái Hanh nói nhẹ,"Anh trai ở đây, em đừng sợ."
Nghe được câu này, hai mắt Điền Chính Quốc liền đỏ lên, cuống họng khô khốc không nói được gì, sợ Kim Thái Hanh nghe được, hít thở thật sâu một hơi bình tĩnh lại, nhéo đầu ngón tay, hướng về Kim Thái Hanh trong điện thoại cười: "Anh, em không sợ."
"Anh để em giải quyết chuyện này đi, có được không?"
"Anh tin tưởng em, em nhất định có thể giải quyết được, được không?"
"Được, anh trai tin em"
Điền Chính Quốc cười, nói sang chuyện khác: "Anh ăn tối chưa, giờ đã lên giường chưa?"
Kim Thái Hanh đứng tại chỗ, ừ một tiếng, nói: "Anh tắm rồi, đang nằm trên giường."
"Vậy anh nhanh đi ngủ đi."
Điền Chính Quốc sợ nói nhiều thêm mình sẽ khóc, vội vàng nói: "Em cũng đi ngủ đây."
"Em.."
Điền Chính Quốc dừng một chút, cầm điện thoại, không biết lấy can đảm từ đâu, cậu im lặng chốc lát, cười, nhỏ giọng nói với điện thoại: "Anh, có câu hình như em quên nói cho anh."
"Em yêu anh."
1h40 sáng. Yên lặng như tờ.
Trong nháy mắt nghe được câu này hô hấp Kim Thái Hanh như đình chỉ.
Hầu kết lên xuống, khó có dịp khiến hắn thất thố.
Sau một lúc im lặng, nhìn về phía phòng Điền Chính Quốc, cười.
Kim Thái Hanh nói nhẹ: "Ừm, anh cũng yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro