Chương 44: Bạn nhỏ của anh lớn rồi,có thể chăm sóc cho anh
Kim Thái Hanh bình thường rất ít khi bị ốm, lần này đổ bệnh một cái, nhiệt độ cơ thể lập tức tăng lên đến 39 độ 5.
Điền Chính Quốc nhìn nhiệt độ hiển thị trên nhiệt kế, gần như gấp muốn điên rồi, kéo tay Kim Thái Hanh muốn đưa hắn đến bệnh viện.
Kim Thái Hanh giơ tay sờ nhiệt độ trên trán của mình, mỉm cười, vỗ vỗ mu bàn tay Điền Chính Quốc, ra hiệu mình không sao, "Quốc Quốc, bây giờ đã mấy giờ rồi, bệnh viện cũng nên nghỉ ngơi".
Bởi vì đang sốt nên giọng nói của Kim Thái Hanh còn khàn hơn so với bình thường: "Yên tâm, anh không sao, đừng lo lắng".
Điền Chính Quốc mím môi, nhìn thấy Kim Thái Hanh hơi mệt mỏi, cậu không nói gì nữa, quay người đi tìm thuốc.
Thế nhưng dù cậu tìm qua tìm lại khắp hòm thuốc, cũng không tìm được thuốc hạ sốt.
Hơn nửa đêm, Điền Chính Quốc ngồi trong phòng khách gấp đến mức hai mắt đỏ bừng.
Điền Chính Quốc lại do dự đưa tay sờ trán Kim Thái Hanh, lo lắng không thôi: "Anh, anh có thấy không thoải mái ở đâu không?"
Kim Thái Hanh dựa vào ghế sofa, nhìn bạn nhỏ của mình đỏ mắt, lắc đầu, cười cười nói khẽ: "Không đâu, nếu em không nhắc có lẽ anh cũng không biết mình bị sốt".
Đúng là hắn không hề cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.
Kim Thái Hanh không biết mình sốt từ lúc nào, lúc đầu cũng chỉ cảm thấy hơi choáng váng, họng hơi đau, cũng không để ý nhiều.
Sốt thì có là chuyện gì lớn đâu.
Kim Thái Hanh cười cười, kiếp trước hắn một thân một mình, không chú ý ăn uống, lúc nghiêm trọng nhất, thường xuyên bị chảy máu dạ dày, hôm nay chỉ sốt đến 39 độ 5, nhìn thì dọa người đấy, nhưng với hắn mà nói, chẳng phải chuyện nghiêm trọng gì.
Thế nhưng hắn biết bạn nhỏ của hắn rất lo lắng.
Đôi mắt cậu đỏ au, hơi lo lắng cau mày, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại ướt sũng, gần như khiến Kim Thái Hanh cảm thấy, nếu bây giờ Điền Chính Quốc vẫn là con mèo ở kiếp trước, có lẽ cậu đang cúp đuôi cụp tai, meo meo gọi hắn.
Điền Chính Quốc lo lắng cho hắn, đó như một thứ tình cảm lấy lòng hắn, khiến cho hắn không khống chế nổi, mềm nhũn cả cõi lòng, khiến cho thân thể đang phát sốt cũng nhẹ nhàng không ít.
Con ngươi hắn nhuộm đầy ý cười, hắn nhích lại sau ghế sofa, điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, theo thói quen muốn kéo Điền Chính Quốc vào lòng.
Tay mới nâng lên, yết hầu hắn lăn lăn mấy lần, động tác hơi khựng lại.
Hắn đứng dậy, lấy một loại thuốc trong hòm thuốc, cầm theo điện thoại di động, giả vờ tra tra, thực chất lại đang tìm kiếm xem sốt có thể lây nhiễm không.
Điền Chính Quốc không chú ý đến động tác của hắn, còn đang gấp gáp như một con thú nhỏ chạy tới chạy lui.
Điền Chính Quốc cố nhớ lại những triệu chứng khi mình bị ốm, hỏi: "Anh, anh có lạnh không? Mỗi lần em sốt đều cảm thấy rét run cả người, hay là anh lên giường nghỉ lát nhé".
Kim Thái Hanh cười cười, ừ một tiếng sau đó nhìn về phía Điền Chính Quốc: "Được, anh đi ngủ một lát, muộn lắm rồi, em cũng ngủ đi".
Điền Chính Quốc vẫn lo lắng, đứng dậy vào trong phòng bật nhiệt độ điều hòa lên cao.
Nhìn động tác của cậu, Kim Thái Hanh không nhịn được cười cười: "Quốc Quốc, em bật nhiệt độ lên tận 28 độ, em định làm chúng ta nóng chết đấy à?"
Điền Chính Quốc mím môi không nói, vẫn còn cảm thấy chưa đủ, lại nhanh chóng tìm một cái khăn, đi vào trong bếp tìm một khối băng sạch sẽ, thấm ướt khăn mặt, dùng băng hạ nhiệt độ, xong mới mang đến đặt lên đầu Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc hỏi: "Anh có cảm thấy khá hơn chút nào không?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Kim Thái Hanh cười cười, hắn sốt nên hơi choáng váng, trong phòng điều hoà nhiệt độ cao, lại được đắp khăn mặt mát lạnh, dễ chịu không ít.
"Trong nhà không có thuốc hạ sốt, chỉ có thể hạ nhiệt độ bằng cách này."
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh sốt mà hai mắt hơi vằn lên tia máu, đau lòng, thấp giọng nói: "Lúc trước em bị sốt, mẹ thường thay khăn mát cho em, anh, anh ngủ trước đi, em không buồn ngủ, em ở bên chờ thay khăn cho anh".
Hắn ngắm nhìn dáng vẻ Điền Chính Quốc lo lắng cho mình, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có làn gió nóng lướt qua, ê ẩm căng trướng.
Vừa rồi lúc biết mình bị ốm, hắn đã có mấy phần ác ý muốn thấy cậu đau lòng.
Nhưng đến khi thực sự nhìn thấy bạn nhỏ của mình đau lòng, Kim Thái Hanh lắc đầu... hắn lại không chịu được.
Hắn cố kiếm chế chính mình, xoa đầu Điền Chính Quốc, ừ một tiếng, dịu dàng nói: "Nói linh tinh gì thế, đâu có nghiêm trọng đến vậy".
"Tối nay anh ngủ ở phòng bên kia".
Kim Thái Hanh nói khẽ: "Tránh cho ban đêm quấy rầy giấc ngủ của em".
"Như thế sao được?" Điền Chính Quốc sốt ruột ngay, ôm lấy cánh tay Kim Thái Hanh: "Anh đã bị ốm rồi, bình thường chúng ta vẫn ngủ chung, sao bây giờ lại chia phòng?"
Kim Thái Hanh nhẹ vuốt vuốt màn hình di động, không dễ nói chuyện như mọi khi, lắc đầu kiên trì: "Ngoan, hôm nay chúng ta chia phòng ngủ".
"Không chia, em không chia". Điền Chính Quốc mím môi, "Nếu hôm nay em không về, một mình anh muốn thế nào cũng được, nhưng em về rồi, em phải chăm sóc anh, sao anh lại muốn chia phòng ngủ? Anh, em không buồn ngủ, anh không quấy rầy em..."
Đột nhiên cậu nghĩ ra Kim Thái Hanh đang lo lắng điều gì, cậu nhìn về phía hắn, hỏi: "Anh, anh sợ lây cho em à?"
Điền Chính Quốc hơi nóng nảy: "Sốt sẽ không lây, em cũng không sợ lây".
Kim Thái Hanh: "Lỡ đâu là sốt virus thì sao?"
Điền Chính Quốc khó có khi nào cố chấp đến vậy, lắc đầu nói: "Nhất định là sốt do cảm lạnh, không phải virus".
"Mà cho dù có virus thật..."
Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhanh chóng hôn lên môi Kim Thái Hanh một cái, tai hơi đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Từ lúc em về đến giờ, anh cũng hôn em bao lâu.... nếu lây thì cũng lây rồi".
Kim Thái Hanh: "..." Từ lúc nào bạn nhỏ của hắn đã cãi giỏi thế này rồi?
Hắn đè tay lên mi tâm, không nhịn được trái tim mềm nhũn, hơi bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn phải nghe cậu.
Hắn giơ tay không mạnh không nhẹ xoa đầu Điền Chính Quốc, sau đó thở dài:
"Được rồi, không chia phòng, cùng ngủ".
Trong phòng ngủ.
Mặc dù Kim Thái Hanh không quan tâm lắm đến cơn sốt này, nhưng đúng là hắn vẫn không thoải mái.
Trước đó hắn còn đang lo chuyện Điền Chính Quốc với người nhà, cảm xúc căng thẳng nên không phát hiện ra, đến giờ có bạn nhỏ của hắn ở bên, tâm thần của hắn thả lòng, virus trong cơ thể cứ thế tấn công mạnh mẽ đến.
Huyệt thái dương hắn đau nhức, choáng váng, thân thể cũng nóng đến phiền hết cả người, bởi vì không thoải mái nên không buồn ngủ chút nào.
Sợ Điền Chính Quốc lo lắng, hắn vỗ vỗ vai cậu, giả vờ như mình không sao, nói:
"Muộn rồi, ngủ thôi".
Điền Chính Quốc gật đầu, nhìn Kim Thái Hanh nhắm mắt, nhưng chính mình lại không ngủ ngay, mượn ánh đèn ngủ mờ mờ ảo ảo lẳng lặng nằm bên cạnh Kim Thái Hanh.
Rõ ràng, Kim Thái Hanh không ngủ được.
Hắn nhíu mày, nhìn qua rất không thoải mái.
Điền Chính Quốc tìm tay của Kim Thái Hanh dưới chăn, lo lắng, nhỏ giọng hỏi:
"Anh, có phải anh không ngủ được không?"
Bàn tay lại giơ lên sờ khăn trên trán hắn: "Em đổi khăn khác cho anh".
Dứt lời, cậu lại muốn đứng dậy.
Kim Thái Hanh giữ chặt tay cậu, không biết phải làm sao, nói nhỏ: "Được rồi, đừng vội".
"Anh hơi khó ngủ".
Hắn cười cười, véo mặt Điền Chính Quốc, "Sợ em lo nên muốn dỗ em ngủ trước".
Điền Chính Quốc mím môi, rõ ràng không đồng ý với cách Kim Thái Hanh làm: "Anh không thoải mái thì sao em có thể ngủ..."
Cậu ngước mắt nhìn Kim Thái Hanh, trong mắt có bướng bỉnh và cố chấp: "Anh, nếu hôm nay người ốm là em, anh sẽ làm thế nào?"
"Anh sẽ không lo lắng, sẽ ngủ sớm sao?" Kim Thái Hanh ngạc nhiên, nhìn Điền Chính Quốc, không nói gì.
Điền Chính Quốc lườm Kim Thái Hanh, sau đó không nhịn được, chui chui vào ngực hắn, hơi lo lắng lại hơi tức giận, mở miệng trách: "Anh đau lòng cho em, chẳng lẽ em sẽ không đau lòng cho anh à?"
"Anh, anh bị ốm". Điền Chính Quốc cọ mặt vào ngực Kim Thái Hanh, nhỏ giọng nói: "Em lo lắng cho anh, cũng đau lòng cho anh, em không buồn ngủ chút nào..."
"Anh không muốn em giúp anh sao?" Điền Chính Quốc hơi tủi thân, "Nếu em ốm, nhất định em sẽ mong anh chăm sóc cho em".
Yết hầu Kim Thái Hanh lại lăn lăn.
Hắn nhìn Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng mỉm cười, hơi bất đắc dĩ: "Quốc Quốc, đương nhiên anh hi vọng em sẽ chăm sóc cho anh".
"Nhưng bây giờ hơn một giờ rồi, mai em còn phải đi học..."
"Mai em không cần đến trường..." Điền Chính Quốc vội vàng nói: "Mẹ em đã xin thầy Vương cho em nghỉ hai ngày, hôm qua mới nói với thầy..." cậu dừng một chút, nhìn Kim Thái Hanh, nói: "Khi đó mẹ em sợ hai chúng ta gặp nhau, muốn chuyển trường cho em".
Điền Chính Quốc cọ vào ngực Kim Thái Hanh, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà bây giờ chắc là không cần chuyển trường nữa, ngày mai xin phép nghỉ vừa lúc có thể ở nhà chăm sóc cho anh".
Kim Thái Hanh cười, ừ một tiếng, sau đó véo mũi Điền Chính Quốc: "Bạn nhỏ của anh lớn rồi, có thể chăm sóc cho anh".
Mỗi lần Kim Thái Hanh dùng giọng nói trầm thấp lại mê hoặc như vậy gọi cậu là bạn nhỏ, Điền Chính Quốc cảm thấy như có sợi lông vũ nhỏ, phe phẩy bên tai cậu, tê tê dại dại, nửa người đều hơi ngứa ngáy.
Tai cậu ửng đỏ, cậu cố giữ bình tĩnh: "Lúc nào cũng gọi em là bạn nhỏ, anh cũng chỉ lớn hơn em có một tuổi".
Kim Thái Hanh cười.
Bỗng nhiên hắn nhớ đến chuyện gì đó, cúi đầu hôn Điền Chính Quốc một cái, sau đó kéo người vào sát lồng ngực: "Đúng rồi, tối nay em không về, em nói với mẹ chưa?"
Điền Chính Quốc: "!!!"
Đầu tiên là vội vội vàng chạy đến chúc mừng sinh nhật Kim Thái Hanh, sau đó phát hiện Kim Thái Hanh bị sốt, thế là cậu không nghĩ ngợi đã quyết định ở lại chăm sóc cho Kim Thái Hanh... Nào có nhớ đến báo tin cho Trần Diệp Quyên.
Cậu nhanh chóng đứng lên cầm lấy điện thoại trên đầu giường, muốn gọi cho mẹ, nhưng nhìn thời gian bên góc phải màn hình, lại ho khan một cái, nhìn Kim Thái Hanh: "Muộn thế rồi, hay là mai gọi nhỉ?"
Kim Thái Hanh ừ một tiếng, nhìn lướt qua màn hình di động của Điền Chính Quốc, cong cong môi.
Mặc dù Điền Chính Quốc quên chuyện chủ động liên hệ với Trần Diệp Quyên, nhưng đến lúc này Trần Diệp Quyên vẫn không gọi điện thoại tới... hắn vuốt tóc Điền Chính Quốc, nói khẽ:
"Mấy ngày nữa em dẫn anh về nhà em một chuyến".
Điền Chính Quốc sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh thản nhiên nói:
"Chính thức gặp phụ huynh".
Kiếp trước để cho bố mẹ Điền Chính Quốc chấp nhận mình, hắn cũng không dễ dàng gì.
Thế mà kiếp này, gia đình họ lại chấp nhận nhanh như vậy...
Kim Thái Hanh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán Điền Chính Quốc.
Nhận được một bảo bối quý giá thế này, về tình về lý, hắn cũng phải thật lễ phép với gia đình họ.
Hai người gần như tâm ý tương thông, suy nghĩ trong lòng Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc có thể đoán được đại khái, gật mạnh đầu một cái.
Hai người lại nói chuyện thêm một lát, Điền Chính Quốc giơ tay lên sờ trán Kim Thái Hanh: "Vẫn nóng lắm..."
Tâm trạng khó khăn lắm mới thoải mái hơn lại căng thẳng hẳn lên, cậu luồn tay vào chăn sờ lên da của Kim Thái Hanh, nóng nảy: "Sao nhiệt độ phòng ngủ cao thế mà anh không toát mồ hôi?"
"Anh, anh có khó chịu không?" Điền Chính Quốc mím môi, gấp như kiến bò trên chảo nóng, "Sốt cao như thế mà không toát mồ hôi, chắc chắn không thoải mái..."
Lúc nói những lời này, bàn tay Điền Chính Quốc còn vô thức vuốt ve trên người Kim Thái Hanh.
Vốn cơ thể hắn đã nóng, bàn tay Điền Chính Quốc đặt trên người hắn còn nóng hơn.
Ánh mắt hắn tối hơn mấy phần, híp mắt, nói khẽ: "Không khó chịu, chỉ hơi khát nước".
Khát nước? Điền Chính Quốc liền nghĩ phải đứng lên lấy nước cho hắn.
Nhưng hắn lại kéo cậu lại, giọng cười trầm thấp, từ trên cao nhìn xuống mặt cậu, giọng nói khàn khàn mang ý vị sâu xa: "Chỗ này có nước, uống chút là được".
Điền Chính Quốc sững sờ, không hiểu ý của hắn lắm, đang định mở miệng nói chuyện thì nụ hôn của hắn đã rơi xuống.
Kim Thái Hanh cúi đầu xuống, mấy sợi tóc cưng cứng nhòn nhọn cọ lên mặt Điền Chính Quốc, hơi thở nóng ẩm hơn bình thường bao phủ cậu, hắn cười khẽ, khàn khàn gọi: "Quốc Quốc".
"Anh đổ mồ hôi được là ổn ngay".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro