Chương 55: Xin lỗi, là lỗi của anh trai
Cẩn thận từng li từng tí, Điền Chính Quốc đem ảnh chụp chung của cậu với Kim Thái Hanh kẹp vào trong sách, liếc nhìn dòng chữ Kim Thái Hanh viết cho cậu, Điền Chính Quốc mỉm cười.
Có lẽ đối với người khác mà nói, năm lớp 12 cấp 3 học tập rất vất vả áp lực lại lớn.
Nhưng đối với Điền Chính Quốc mà nói, một lần ở kiếp này, có thể cùng bầu bạn bên Kim Thái Hanh mỗi ngày, những năm cấp 3 đều đáng giá.
Cậu thật sự rất thỏa mãn rồi.
Việc cần suy xét sau đó chính là sau khi thi đại học xong thì nên cùng Kim Thái Hanh đi du lịch ở đâu và nộp hồ sơ vào trường đại học nào.
Dạo đây Vương Kiến Quốc nhiều lần có tìm Điền Chính Quốc trò chuyện tiện thể nói bóng gió, đại khái là cổ vũ cậu khoảng thời gian cuối cùng này phải cố học hành giỏi, chạy nước rút thật chăm chỉ, hy vọng cậu giành được Trạng Nguyên thành phố A năm nay về cho Trí Viễn, cuối cùng hỏi cậu chuẩn bị học ngành gì ở đại học, Điền Chính Quốc không thể nói cho Vương Kiến Quốc là mình muốn báo danh cùng trường với Kim Thái Hanh được, chỉ đành mập mờ nói cho ông là muốn học ở thành phố A.
Hiện tại với điểm số của Kim Thái Hanh, thi một kỳ thi chắc chắn không có vấn đề gì, nếu như phát huy tốt, trường trọng điểm chắc vẫn có thể đỗ, ở thành phố A có không ít trường đại học có thể xem xét, Điền Chính Quốc suy nghĩ, quyết định đêm này về nhà tra kĩ trên máy tính xem có trường học nào phù hợp.
Đương nhiên, nhân tiện cũng có thể xem sau khi tốt nghiệp có thể đi du lịch ở đâu...
Nghĩ đến đây, khóe miệng Điền Chính Quốc không kiềm chế được mà nhếch lên, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Phác Trí Mẫn cũng muốn ở lại thành phố A, không có cách nào khác, thành tích cậu ta không tốt, dù là năm cuối cùng này tiến bộ rất nhiều, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đủ điểm đại học, chọn đại học ở thành phố A ít nhất vẫn an toàn hơn.
Khi biết được Điền Chính Quốc muốn cùng học trường đại học với Kim Thái Hanh, lúc đầu Phác Trí Mẫn rất hoang mang, sau đó lại không dám tin mà thở dài một hơi: "Tôi phát hiện học bá các ông yêu đương rất tùy hứng đấy."
"Với điểm số này của ông, thi thử đều trên 700 điểm, không chọn trường đại học tốt nhất trong nước lại còn muốn tìm một trường đại học bình thường?"
Phác Trí Mẫn gãi gáy, khuyên nhủ:"Điền Chính Quốc à, mặc dù hiện giờ tôi hâm mộ anh Kim, nhưng tôi vẫn cảm thấy ông không nhất thiết phải như thế...Tìm một trường đại học gần nhau, thì vẫn có thể ở cùng nhau mà."
"Ông làm vậy, anh Kim có đồng ý không?"
Phác Trí Mẫn nhìn Điền Chính Quốc, do dự nói: "Tôi cảm thấy theo tính cách của anh Kim, chắc sẽ không đồng ý cho ông làm vậy đâu."
"Tôi đã nói với anh ấy chuyện này trước rồi." Điền Chính Quốc nhìn Phác Trí Mẫn cười, thả lòng nói:
"Với lại, học ở trường đại học nào với tôi mà nói cũng không quan trọng lắm, tôi ở đâu cũng sẽ nghiêm túc học tập, ông yên tâm đi."
Phác Trí Mẫn không ý thức gật đầu nhẹ, yên lặng:" Vậy cũng được, dù sao ông cũng là học bá mà..."
Chẳng qua nghe Điền Chính Quốc nói mặc dù khá có logic nhưng Phác Trí Mẫn vẫn luôn cảm thấy có chỗ là lạ, chần chờ một chút, một lần nữa xác nhận lại với Điền Chính Quốc:
"Có thật là ông nói với anh Kim rồi không? Anh ấy đồng ý rồi?"
Điền Chính Quốc nhịn không được cười, đánh Phác Trí Mẫn một cái, "Tôi lừa ông làm cái gì, đương nhiên là thật rồi."
Nghe vậy, Phác Trí Mẫn cũng không biết nói gì cho tốt.
Gật đầu nhẹ, nhún vai nhỏ giọng lẩm bẩm: "Khi nào lên đại học tôi nhất định phải tìm bạn gái...Không thể mỗi ngày đều ăn cơm chó của người khác được."
Phác Trí Mẫn nói tuy nhỏ, nhưng cũng không tránh Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc mỉm cười.
Cậu thật sự cảm thấy mình học ở đâu cũng không quan trọng lắm, quan trọng là có thể ở cùng Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc cũng không phải ngây thơ không hiểu gì, trải qua đủ thứ chuyện của 10 năm kiếp trước, cậu biết rõ ràng, giống như cậu, Kim Thái Hanh cũng sống lại, hắn cơ bản là không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở trường học nữa.
Thế nhưng vì cậu, Kim Thái Hanh mỗi ngày đều cùng cậu đi học, khổ cực làm bài, đi thi, đơn giản cùng vì muốn ở cạnh cậu.
Điền Chính Quốc cũng muốn ở bên hắn.
Đối với cậu mà nói, học ở đại học gì không quan trọng, cậu vẫn sẽ cố gắng học tập, sẽ không vì đại học tốt hay xấu mà ảnh hưởng đến thành tích của mình.
Cậu muốn ở cùng một chỗ với Kim Thái Hanh.
Tối về nhà Điền Chính Quốc nói chuyện phiếm cùng Kim Thái Hanh, một bên lại xem đại học ở thành phố A trên máy tính, một bên gửi hình ảnh đại học cậu thấy phù hợp cho Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc: Anh, anh mau xem mấy trường học này đi, anh thích trường nào hơn?
Điền Chính Quốc: Em căn cứ vào thành thích thi thử của anh mà chọn, kiểm tra thấy mấy trường học này cũng không có vấn đề gì.
Bên này, Kim Thái Hanh đứng dậy mở cửa phòng bếp, mở tủ lạnh ra cầm chai nước, uống hai ngụm mới cầm lấy điện thoại xem tin nhắn Điền Chính Quốc gửi tới.
Liên tiếp mấy ảnh, với phân tích chi tiết về tên trường, vị trí địa lý, môi trường, chất lượng giảng dạy.
Ghi chép của Điền Chính Quốc luôn được yêu thích trong trường, bời vì ghi chép của cậu vừa đầy đủ lại cẩn thận, còn gạch những ý trọng điểm.
Giờ Kim Thái Hanh đang xem tin nhắn Điền Chính Quốc gửi tới, nhịn không được mỉm cười, cúi đầu đánh chữ.
Kim Thái Hanh: Quốc Quốc, cách thi đại học còn hơn mười ngày mà, sớm vậy đã xem trường đại học rồi.
Điền Chính Quốc: Dạ, xem qua sớm một chút, miễn cho đến lúc đấy lại luống cuống chân tay.
Điền Chính Quốc: Anh, ở đại học anh muốn học ngành gì vậy?
Kim Thái Hanh: Chắc là tài chính.
Điền Chính Quốc: Dạ, em muốn học y.
Điền Chính Quốc: Vậy em sẽ xem những trường đại học đào tạo tốt ngành tài chính với y học, tốt nhất là tìm trường gần nhà.
Điền Chính Quốc: Trước đấy mẹ em tìm em nói chuyện trên trời dưới đất, lên đại học sẽ không ép em ở trong nhà...
Điền Chính Quốc khụ một tiếng, mặc dù chỉ gửi Wechat, nhưng vẫn cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, cúi đầu lại tiếp tục đánh chữ: Đến lúc đó chúng ta có thể ở chung.
Không tiếp tục nhắn, tin nhắn cuối cùng Điền Chính Quốc nói là bọn hắn có thể ở chung.
Kim Thái Hanh nhẹ nhàng nhếch môi, ngón tay thon dài xẹt qua màn hình, nhấp vào giao diện trò chuyện của hắn với Điền Chính Quốc.
Vào lúc đang chuẩn bị trêu chọc bạn nhỏ một chút, ánh mắt quét đến dòng tin nhắn bên trên của Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh nhíu mày lại.
Kim Thái Hanh: Sao lại nói tìm trường đại học có ngành tài chính với y tốt?
Kim Thái Hanh: Bảo bối, em có phải nghĩ cho anh trai quá nhiều rồi không?
Kim Thái Hanh dừng một chút, tiếp tục đánh chữ: Mặc dù gần đây anh học tập rất cố gắng, nhưng muốn thi được 700 điểm thì sợ có chút khó.
Nhận được tin nhắn này, Điền Chính Quốc sững sờ.
Vô ý thức muốn nhắn tin giải thích, giây sau Kim Thái Hanh đã gọi điện tới.
"Bảo bối, nêu anh không hiểu sai thì..." Kim Thái Hanh nửa dựa vào ghế sofa, nhẹ nhàng vuốt ve điện thoại, thản nhiên nói: "Em đang muốn chuẩn bị báo danh cùng anh chung một trường đại học?"
Điền Chính Quốc nhớ rõ, lúc trước cậu có nói chuyện này với Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh lúc ấy có ừ một tiếng, là đồng ý mà.
Nhưng giọng điệu hiện tại...lại giống như không biết chuyện này
Trong lòng có chút lo lắng, Điền Chính Quốc lúng ta lúng túng gật đầu nhẹ, "Đúng vậy mà, trước đây chúng ta không phải đã nói rồi sao? Anh, em nhớ anh đã đồng ý--"
Cầm chiếc điện thoại hơi nóng, Điền Chính Quốc nói nhỏ: "Anh còn nói em muốn học gì cũng được, đến lúc đó chúng ta mua phòng nhỏ ở cạnh trường, thuận tiện về nhà."
Kim Thái Hanh dừng một chút, day day huyệt thái dương, cuối cùng nhớ ra rồi.
Hắn đã từng nói qua chuyện này với Điền Chính Quốc
Nhưng lúc đó hắn chỉ nghe Điền Chính Quốc nói lên đại học muốn học y, trước đó Điền Chính Quốc nói cái gì hắn căn bản không nghe rõ.
Kết quả mình chỉ đồng ý một câu như vậy, bạn nhỏ đã tự mình xem trường học rồi?
Có chút bất đắc dĩ, Kim Thái Hanh cầm lấy điện thoại, kiên nhẫn nói với Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, lúc ấy phòng học ồn quá, anh trai không nghe rõ lúc đầu em nói gì."
Kim Thái Hanh đứng dậy đi đến cửa sổ sát mặt đất trước mặt, nhẹ giọng nói: "Với thành tích của em, em có thể vào bất cứ trường đại học nào trong nước. Em nên đến trường đại học tốt nhất và học khoa y tốt nhất."
"Học cùng trường đại học với anh?" Kim Thái Hanh đột nhiên cười một tiếng, "Tính chiếm hữu của anh trai không mạnh như vậy đâu."
Điền Chính Quốc nghe xong sững sờ.
Cậu mím môi, vô thức phản bác lại: "Vấn đề không phải là tính chiếm hữu của anh mạnh hay không, mà là vì em muốn học cùng trường đại học với anh -"
Điền Chính Quốc chưa kịp nói xong, Kim Thái Hanh đã nhíu mày kết luận: "Ngoan, đừng làm rộn, em nên học ở đâu thì học ở đó đi, anh trai sẽ tìm nhà gần, lúc không có lớp anh sẽ đi với em, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà."
Kim Thái Hanh không quá để ý chuyện này.
Dù sao hắn thấy, Điền Chính Quốc chỉ thuận miệng nói, hơn nữa, ngay cả khi hắn đồng ý, Vương Kiến Quốc cùng Trần Diệp Quyên làm sao có thể đồng ý bạn nhỏ thi đại học có thể được hơn 700 điểm lại đi theo hắn vào một trường học bình thường.
Nhưng Điền Chính Quốc có thể nghĩ đến việc học cùng mình... trong lòng Kim Thái Hanh mềm nhũn.
Không muốn làm bạn nhỏ không vui, giọng điệu hắn dịu dàng hơn, dỗ cậu vài câu.
"Không vui sao?" Kim Thái Hanh ở trong điện thoại cười nhẹ, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Đúng vậy, là anh trai của em không tốt, thành tích không tốt, không thể ở cùng một chỗ với bạn nhỏ."
"Nhưng thời gian học đại học tự do, Quốc Quốc, em yên tâm, mỗi ngày anh sẽ đi đón em, sau đó lại cùng em đến lớp, được không?"
Đầu điện thoại bên kia, Điền Chính Quốc mím môi, nhỏ giọng dạ một tiếng.
Thấy cậu không vui, Kim Thái Hanh dỗ cậu một hồi, rồi nói mấy câu trêu cậu, cho đến khi bạn nhỏ bị hắn làm cho xấu hổ, cảm xúc khôi phục bình thường mới cúp điện thoại.
Về sau Điền Chính Quốc cũng không hề nhắc lại chuyện muốn học cùng trường đại học với Kim Thái Hanh.
Nhưng mãi cho đến khi kết thúc kỳ thi đại học, kết quả cũng đã có, khi Kim Thái Hanh nhận được điện thoại của Trần Diệp Quyên, mới biết Điền Chính Quốc ở sau lưng mình, trực tiếp điền nguyện vọng vào cùng một trường đại học với hắn.
Trong kỳ thi đại học, Điền Chính Quốc phát huy ổn định, Kim Thái Hanh cũng thi tốt.
Vốn dĩ hai người dự định sau khi thi đại học sẽ đi du lịch, vé máy bay cũng đã đặt trước, lại không ngờ nhà Điền Chính Quốc xảy ra chút chuyện nhỏ.
Bà nội Điền Chính Quốc mất, cậu vội vàng cùng Điền Vĩnh Hoành và Trần Diệp Quyên về quê một chuyến, nên Kim Thái Hanh đành tạm thời đổi vé máy bay.
Chờ Điền Chính Quốc quay lại, kết quả thi đại học đã có.
Điền Chính Quốc đứng đầu cấp 3 Trí Viễn với số điểm 708.
Tuy kém Trạng Nguyên ở thành phố A vài điểm nhưng cậu đã thi vô cùng tốt, Kim Thái Hanh 601, Phác Trí Mẫn 517.
Sau khi Điền Chính Quốc về quê, cậu đã cẩn thận phân loại các trường đại học phù hợp, tài liệu chất đống trên bàn, mở sổ ghi chép, thậm chí cậu còn lập bảng phân tích trường phù hợp nhất cho hai người theo điểm xét tuyển của các năm trước.
Kim Thái Hanh vốn là muốn cùng Điền Chính Quốc cùng nhau tìm hiểu, Điền Chính Quốc nửa nũng nịu nửa nói đùa để hắn không cần lo lắng, Kim Thái Hanh cũng không nghĩ nhiều, mặc cho bạn nhỏ tự tìm hiểu.
Nhưng khi nhận được cuộc gọi có phần lo lắng của Trần Diệp Quyên, Kim Thái Hanh mới nhận ra thời gian dài như vậy, Điền Chính Quốc chưa từng nói với hắn sẽ báo danh vào trường gì.
Chưa nói cho hắn biết chuyện gì, Điền Chính Quốc đạt hơn 700 điểm đã điền cùng trường đại học với hắn.
Kể từ khi kết thúc kỳ thi đại học, sau khi Điền Chính Quốc theo bọn họ về quê, Trần Diệp Quyên không ngăn cản hai người ở bên nhau, mở một con mắt nhắm một con mắt ngầm đồng ý cho Điền Chính Quốc với Kim Thái Hanh ở bên nhau.
Ban ngày, Điền Chính Quốc nói với Kim Thái Hanh có chuyện muốn về nhà một chuyến, nhưng thực chất là đi thẳng thắn chuyện báo danh đại học với Trần Diệp Quyên.
Trấn an Trần Diệp Quyên xong, sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Kim Thái Hanh nhạt đi một chút.
Nhẹ nhàng vuốt điện thoại vài lần, mở danh bạ ra, gọi một cuộc điện thoại khác.
Điền Chính Quốc biết Trần Diệp Quyên đã gọi điện thoại cho Kim Thái Hanh, nên khi quay về nhà Kim Thái Hanh, cậu đứng mím môi ở cửa, hít vào một thật sâu sau đó mới đẩy cửa đi.
Trong phòng, tất cả các đèn đều sáng.
Kim Thái Hanh mặc quần dài đen, áo sơ mi trắng, một đôi mắt đen láy không nhìn ra được cảm xúc gì, mặt không chút biểu cảm, trên bàn trà đặt một chiếc Laptop đang sáng, trên màn hình hiển thị giao diện nguyện vọng được ghi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Kim Thái Hanh ngước mắt, yên lặng nhìn Điền Chính Quốc.
"Xảy ra chuyện gì?"
Điền Chính Quốc nhìn hắn một cái, cúi xuống thay giày, đi đến gần hắn, mím môi, cũng không ngồi xuống ngay.
"Em đã nghiên cứu rất lâu, em nghĩ trường này là thích hợp với anh nhất."
Ngừng một chút, Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, nói nhỏ:
"Cho nên, em điền cùng trường với anh, nhưng khác ngành."
Kim Thái Hanh hít sâu một hơi, giơ tay đè lên mi tâm.
Cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh:
"Vừa rồi anh gọi điện hỏi Vương Kiến Quốc, ông ấy nói chưa đến phút cuối cùng, bây giờ còn có thể đổi lại."
Quay màn hình máy tính sang Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh nói nhỏ:
"Mật khẩu tài khoản là gì?"
Điền Chính Quốc không nhúc nhích.
Kim Thái Hanh kiên nhẫn hỏi lại:
"Nói cho anh trai biết, mật khẩu tài khoản là gì?"
Điền Chính Quốc vẫn không nhúc nhích.
Kim Thái Hanh cười khẽ một tiếng, cuối cùng đứng dậy.
Hắn cao hơn Điền Chính Quốc nửa cái đầu, lúc này đứng trước mặt Điền Chính Quốc trầm mặt, cảm giác áp bách mười phần.
Điền Chính Quốc trong lòng hơi chột dạ.
"Trước khi thi đại học đã nghĩ hết rồi phải không?"
Điền Chính Quốc mím môi, cuối cùng gật đầu, "Vâng."
Nhìn bạn nhỏ trước mặt không cảm thấy mình đã làm chuyện gì sai, thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti, lòng đầy tức giận của Kim Thái Hanh lúc này lại biến thành buồn cười khó nói lên lời.
Hắn khẽ hít một hơi, nhíu mày nhìn Điền Chính Quốc, cười nói:
"Sao anh không biết em trở nên chính kiến như vậy từ lúc nào?"
"Quốc Quốc, em nỗ lực như vậy, thức nhiều đêm để thi hơn 700 điểm là để vào một trường đại học bình thường giống anh sao?"
Từ khi ở bên Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc hầu như không còn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng này của hắn.
Đã lâu như vậy, Điền Chính Quốc thỉnh thoảng nghĩ đến sự lạnh lùng hung ác nham hiểm của Kim Thái Hanh ở kiếp trước, cảm xúc gắt gỏng tràn ngập lệ khí, một bên cảm thấy phảng phất như cách cả một thế hệ, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy Kim Thái Hanh vì đơn điền nguyện vọng mà dùng vẻ mặt lạnh để nói chuyện với cậu.
Trong lòng Điền Chính Quốc khựng lại.
Hốc mắt cậu không nhịn được mà hơi nóng lên.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Kim Thái Hanh, mím môi, một lúc sau mới nhỏ giọng giải thích:
"Em đã nói trước đó rồi, em muốn học cùng trường đại học với anh."
"Hôm nay em trở về để nói với mẹ em về chuyện này, lúc đầu bà không đồng ý."
Điền Chính Quốc dừng một chút, nhìn Kim Thái Hanh, "Lúc bà gọi điện cho anh, em đang ở trong phòng, nhưng về sau bà cũng đã đồng ý rồi.."
"Anh, em học trường đại học nào không quan trọng, anh thi được 600 điểm, đã đủ chọn một trường rất tốt rồi—"
Kim Thái Hanh cười lạnh một tiếng, trực tiếp ngắt lời Điền Chính Quốc:
"Mẹ em đồng ý, nhưng em đã hỏi qua xem anh có đồng ý không chưa?"
Nhìn vào mắt Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh cười lạnh một tiếng:
"Quốc Quốc, ai cho phép em điền như này?"
Bình thường ở cùng Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh gần như dùng hết sự dịu dàng khi đối xử với Điền Chính Quốc, cho dù thỉnh thoảng có trêu chọc Điền Chính Quốc, hắn cũng chưa bao giờ chất vấn cậu như thế này.
Vừa định mở miệng, cổ họng Điền Chính Quốc bị chặn lại, hai mắt lập tức đỏ lên.
Hai người rất hiếm khi cãi nhau, nhưng Điền Chính Quốc dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, cậu ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, môi mấp máy, cứng ngắt kiên định nói:
" Tại sao anh không đồng ý? Em muốn học cùng trường đại học với anh, tại sao anh lại không đồng ý?"
"Hai chúng ta đều sống lại, kiếp trước em hôn mê mười năm, làm mèo bên cạnh anh mười năm, nhưng anh không giống!"
Điền Chính Quốc lồng ngực phập phồng, nhìn vào mắt Kim Thái Hanh, cắn răng kiên trì nói:
"Anh không giống."
"Anh không phải là một học sinh cấp 3 bình thường, cũng không phải một sinh viên đại học bình thường."
"Anh vì em nên mới kiên nhẫn mỗi ngày lên lớp rồi lại tan học, vì em mới mỗi ngày làm bài thi..."
Điền Chính Quốc dừng lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn Kim Thái Hanh, nhỏ giọng nói:
"Cái gì anh cũng có thể làm vì em, chẳng lẽ em lại không được?"
"Hơn 600 điểm là đủ một trường trọng điểm."
"Mà trường học kia em đã tìm hiểu rồi, khoa y học ở đó cũng rất tốt."
Điền Chính Quốc hít sâu một hơi:
"Anh, em học ở đâu cũng đều có thể học rất tốt, anh tin em được không?"
Nhìn hốc mắt đỏ bừng nhưng vẫn quật cường đứng ở đây tranh luận với mình của Điền Chính Quốc, lông mày Kim Thái Hanh nhíu lại, trong lòng chợt nhói đau.
Như thể nói mềm mại nhất bị ai đó siết chặt lại.
Hắn không nói gì.
Điền Chính Quốc nghiêng đầu đi, cắn răng, lấy tay lau thật nhanh lên mặt, giọng nói khàn khàn:
"Em muốn chính là học cùng trường đại học với anh."
"Cho dù không cùng khoa, chúng ta mỗi ngày đều có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau về nhà, anh tình nguyện theo em học cấp 3, theo em học đại học, chẳng lẽ em lại không thể cùng anh sao?"
"Em biết anh rất yêu em."
Điền Chính Quốc ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Kim Thái Hanh, thấp giọng hỏi hắn:
"Từ kiếp trước, anh đã làm rất nhiều vì em rồi."
"Nhưng anh lại không đồng ý em làm vì anh, không tiếp nhận ý tốt của em với anh, phải không?"
"Em biết em làm như vậy rất ngây thơ, em không nên giấu diếm anh."
Trước khi về nhà, Điền Chính Quốc bất an lo sợ, đánh một bản nháp trong bụng muốn để Kim Thái Hanh tiếp nhận chuyện mình tự chủ trương việc báo danh trường đại học với hắn.
Nhưng khi nói chuyện, cậu không rõ là tủi thân hay tại vì sao, nhưng khi nhìn vẻ mặt lạnh của Kim Thái Hanh, trong lòng Điền Chính Quốc khó chịu không nhịn được, tất cả cảm xúc kiềm chế ngay tại lúc này trào lên.
Hai mắt cậu đỏ bừng nhìn Kim Thái Hanh:
"Có phải anh nghĩ rằng, em mãi mãi là một đứa nhỏ, mãi mãi bị động nhận đối xử tốt của anh?"
Hầu kết Kim Thái Hanh nhấp nhô mấy lần, không lên tiếng, chỉ bình tĩnh mà nhìn Điền Chính Quốc.
Vốn dĩ hôm hắn chuẩn bị hạ quyết tâm sắt đá, bắt Điền Chính Quốc đổi nguyện vọng.
Thậm chí hắn suýt khống chế không được cảm xúc muốn nổi giận với Điền Chính Quốc.
Thế nhưng bạn nhỏ lại nổi giận trước hắn, vượt lên trước hướng về phía hắn nói một tràng.
Nhìn đôi mắt đỏ hồng của Điền Chính Quốc, bộ dáng cứng đầu quật cường lại tủi thân nhìn hắn, Kim Thái Hanh hít sâu một hơi
Dừng một chút, hắn đưa tay lên xoa đầu Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh nhắm mắt lại, đột nhiên nở nụ cười.
"Xin lỗi, là lỗi của anh trai."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro