Chương 60: Tôi sẽ bảo vệ em ấy

Sáng sớm hôm sau, lúc sáng khi Điền Chính Quốc tỉnh lại, đứa nhỏ đã không thấy đâu.

Câu nói kia của Điền Chính Quốc thật sự đã khiến hắn không vui, cả đêm hôm qua, bất luận Điền Chính Quốc ở bên cạnh nói như thế nào Kim Thái Hanh cũng làm như không nghe thấy, mang gương mặt lạnh lùng đi ngủ.

Điền Chính Quốc nghĩ là Kim Thái Hanh vẫn đang giận, cũng không để ý lắm.

Một bên đem giường chiếu gập gọn gàng, một bên vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:" Đây có thể coi là lần đầu tiên anh chiến tranh lạnh với em không..."

"Chờ em về được rồi, nhất định em phải dỗi lại mới được."

Có điều khi nghĩ đến đây, Điền Chính Quốc xoa xoa khuôn mặt vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn chút cứng đờ.

Nhớ không lầm thì...Cậu chắc là sau khi Kim Thái Hanh ôm mình đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, ngủ thiếp đi, mở mắt ra lần nữa đã đến đây rồi.

Nếu như là linh hồn xuyên, Điền Chính Quốc mím môi.

Nếu như cậu không bao giờ tỉnh lại, mãi không quay về,, liệu Kim Thái Hanh có lo lắng không, có sợ hãi không, hay là lại rơi vào trạng thái suy sụp tinh thần như kiếp trước.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Phải nghĩ cách như thế nào mới quay về mới được.

Điền Chính Quốc một đường đi ra ngoài, không ai có thể nhìn thấy cậu, nên tất nhiên cậu có thể đi bất cứ nơi nào.

Tìm mấy nơi mà Kim Thái Hanh bảy tuổi có thể sẽ đến đều không thấy đâu, còn đang nghi hoặc nghĩ ngợi, chợt phát hiện những đứa trẻ khác trong viện mồ côi hình như đều chạy về một phương hướng.

Thế là cậu liền đi theo tụi nhỏ lên phía trước.

Cô nhi viện có diện tích cũng không lớn lắm nhưng lại có một cái sân nhỏ.

Bên ngoài ngừng hàng loại xe oto màu đen thật dài, chỉnh tề xếp thành hàng, một đám người mang gương mặt xa lạ mặt âu phục phẳng phiu, đứng ở trước xe.

Các giáo viên trong cô nhi viện mang vẻ mặt nịnh nọt cùng một người trong đó đang nói chuyện, Điền Chính Quốc vô thức đi lên phía trước muốn nhìn rõ hơn.

Khi nhìn đến bên mặt người kia, bước chân của cậu bỗng dừng một chút.

Đây là thân tín bên cạnh ông Kim, quản gia nhà Kim.

Kiếp trước cậu từng thấy người này rất nhiều lần.

Cho nên...Đây là người nhà họ Kim tới đón Kim Thái Hanh về rồi sao?

Mặc dù Kim Đông Dục không tự mình đến chỉ phái quản gia mà mình tín nhiệm nhất tới đón.

Nhưng nhìn trận thế kia, tất cả mọi người trong cô nhi viện đều run sợ trong lòng.

Những đứa trẻ khác chưa từng thấy qua trận thế như này, đều trốn ở sau cửa sổ nhìn lén, nửa âm thanh cũng không dám phát ra ngoài.

Kim Thái Hanh bảy tuổi đứng giữa đám người, đứng ở xa nhìn quản gia Kim.

Trên gương mặt non nớt lộ ra âm u cùng lạnh lùng tương phản với tuổi tác, giáo viên cô nhi viện đang cười nịnh nọt muốn hắn lại đây, hắn nhếch môi, xì khẽ một tiếng.

Nhìn vào mặt quản gia: "Là ai nói, tôi muốn cùng các người trở về?"

Nụ cười bên khóe miệng của giáo viên cô nhi viện nháy mắt cứng đờ, có chút lúng túng nhìn quản gia Kim một chút.

Bà vẫn luôn biết Kim Thái Hanh không chịu nghe lời, lại không nghĩ đến bây giờ có người đón hắn về nhà, hắn lại có thể gọn gàng dứt khoát từ chối.

Bọn trẻ cô nhi viện, đứa nào lại không phải bị cha mẹ bỏ rơi hoặc là bởi vì lý do khác nên mới phải đến đây.

Mỗi đứa trẻ đều ngóng trông có cha mẹ đến nhận nuôi, sớm có thể có một ngôi nhà thuộc về mình.

Dù cho người Kim gia đến cũng không nói nhiều, nhưng bằng con mắt vụng về của giáo viên cô nhi viện cũng có thể nhìn ra được người này không phải dễ chọc đến.

Huống chi, bọn họ lấy thủ tục tư liệu ra rồi, ván đã đóng thuyền đều có thể chứng minh nhà họ Kim với Kim Thái Hanh có quan hệ.

Ai da, đây chính là Kim Gia đó!

Ở thành phố A hô mưa gọi gió còn ai không biết đến Kim Gia nữa ư?

"Đứa nhỏ này..."

Giáo viên cô nhi viện khụ một tiếng, đang chuẩn bị nói gì đó, quản gia Kim cười khẽ một tiếng, tay giơ lên ra hiệu bà không cần phải nói:

"Cô à, tìm cho chúng tôi một phòng trống đi, để tôi một mình tâm sự cùng thiếu gia."

Người ở cô nhi viện sắp xếp rất nhanh.

Kim Thái Hanh bảy tuổi, mắt híp lại, đứng trong phòng không có một ai, đứng ở xa nhìn gương mặt xa lạ trước mặt.

Người tới từ Kim Gia?

Lúc trước hắn bị mẹ bỏ ở đây, không có ai thèm quan tâm, Kim Gia...Kim Gia sao lại để ý đến hắn?

Hiện tại lại vì gì, tốn một trận thế lớn để đón hắn về nhà.

Hơi không kiên nhẫn, tâm trạng gắt gỏng, cảm xúc âm u tràn ngập trong lòng, híp mắt lại, nửa câu cũng không thèm nhiều lời, quay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng tay còn chưa kịp cầm chốt cửa, đã nghe được sau lưng Kim quản gia khe khẽ thở dài.

"Thiếu gia, chấp nhận cuộc sống, cậu thật sự muốn ở lại nơi này sao?"

Người nhà họ Kim trời sinh kiêu căng.

Quản gia cho dù không phải chủ nhân nhưng qua nhiều năm như vậy ở cạnh Kim Đông Dục mưa dầm thấm lâu, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua gian phòng được cô nhi viện sắp xếp để bọn họ nói chuyện, khịt mũi coi thường.

Bước chân Kim Thái Hanh có chút dừng lại.

Xoay người lại, nhìn người đàn ông trung niên xa lạ trước mặt, bình tĩnh nhìn một lúc lâu, sau đó âm thầm cười một cái, ánh mắt âm u lạnh lùng, lộ ra sự trưởng thành sớm không hợp tuổi.

"Có liên quan gì đến ông?"

"Cậu chủ, cậu là người Kim gia." Quản gia đi tới, nửa ngồi xổm trên đất ngang với đứa nhỏ trước mặt.

Nói thật ra, trước khi tới đây, ông đã sớm cùng Kim Đông Dục xem qua tất cả tư liệu về Kim Thái Hanh trong cô nhi viện những năm qua..

Biết hắn khác với những đứa trẻ cùng lứa, biết hắn lạnh lùng quái gở, biết hắn rất tàn nhẫn với những đứa trẻ khác.

Nhưng hiện tại thật sự đến đây nhìn thấy Kim Thái Hanh, trong lòng quản gia vẫn không kìm chế được mà kinh ngạc.

Chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.

Nhưng ánh mắt kia lại mỉa mai, chế giễu, lạnh lùng và xa lánh khiến ông không nhịn được mà nghĩ ngay đến Kim Đông Dục gia chủ duy nhất nhà Kim.

Vừa kinh hãi đồng thời càng nhiều thêm vài phần thận trọng.

Nửa ngồi xổm trên mặt đất, đưa đồ đã chuẩn bị trước cho Kim Thái Hanh, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, lão gia để tôi thay ngài nói một câu."

"Cháu không thuộc về nơi này, đã đến lúc nên trở về vị trí thuộc về cháu đi."

Kim Thái Hanh khẽ cười, hai mắt híp lại.

Làm như không nghe thấy lời của quản gia, đưa tay cầm lấy cặp tài liệu quản gia đưa.

Tùy ý mở ra, khi ánh mắt nhìn đến đồ vật bên trong, sắc mặt bỗng nhiên khựng lại.

là một bức ảnh.

...Là ảnh chụp của bạn nhỏ.

Bức ảnh chụp bạn nhỏ sau khi được nhận nuôi, tại ngôi nhà mới.

Trước khi Kim Đông Dục quyết định nhận Kim Thái Hanh về, đương nhiên sẽ đem tất cả tư liệu liên quan đến hắn điều tra rõ ràng.

Những việc hắn trải qua ở cô nhi viện, tất cả mọi chuyện, tất cả mọi người hắn biết.

Tất nhiên cũng có cả Điền Chính Quốc.

Đứa bé bảy tuổi, mím chặt môi, đôi tay nắm thật chặt văn kiện, nhìn từng cái một.

Em ấy sống rất tốt.

Cuộc sống rất vui vẻ.

Có vẻ như... sẽ không tiếp tục nhớ về cô nhi viện nữa.

Cũng không tiếp tục nhớ đến hắn nữa.

"Đây là bạn của cậu sao?"

Quản gia cười nhẹ, ấm áp nói: "Lão gia nói, nếu tôi cho cậu xem mấy tấm ảnh này, hẳn là rất vui vẻ."

Kim Thái Hanh ngước mắt, nhìn chăm chú vào mặt của quản gia.

"Lão gia nói, cậu trách Kim gia là chuyện bình thường, nhưng người mà, không thể chỉ vì một chút ân oán này mà hủy hoại cuộc đời mình."

"Giống như đứa nhỏ của cậu, cậu bé làm rất tốt."

"Dù cả cha mẹ đều mất và trở thành trẻ mồ côi, cậu bé vẫn rất lạc quan chấp nhận cha mẹ mới và cuộc sống mới."

"Cậu chủ, cậu là đứa trẻ duy nhất của Kim gia, cậu nên trở về, về vị trí mà cậu nên đứng."

Nghe thấy quản gia nhắc tới Điền Chính Quốc, ánh mắt Kim Thái Hanh lóe lên, hít sâu một hơi, nắm chặt tay, trầm mặc không nói.

Nhìn vẻ mặt Kim Thái Hanh thay đổi, trong lòng quản gia thả lòng một chút, khẽ thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai đứa bé trước mặt.

"Đại thiếu gia đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, lão gia, ngài ấy... Mấy ngày gần đây đều ngủ không ngon."

"Cậu chủ, cùng tôi về đi."

Nghe được câu này, Kim Thái Hanh không biết trong lòng cảm thấy thế nào.

Đại thiếu gia.

Chắc là người đàn ông trước kia đã bỏ rơi mẹ hắn rồi lại bỏ rơi hắn.

Cười lạnh một tiếng, mắt sắc đen nhánh, không nhìn ra chút cảm xúc nào, không nể mặt mũi mà châm chọc nói:

"Cho nên, là vì không còn ai để kế thừa gia nghiệp nên mới nhớ tới đứa con bị bỏ rơi là tôi hả?"

Bị ánh mắt đứa trẻ trước mặt nhìn khiến lòng ông run lên.

Quản gia ý thức được mình đã nói sai, vô thức muốn sửa lại.

Vừa mở miệng đang chuẩn bị nói thì Kim Thái Hanh đã xì khẽ một tiếng.

Hắn cụp mắt, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào Điền Chính Quốc trên bức ảnh.

Điền Chính Quốc cười rất vui vẻ, thật chói mắt.

Một khuôn mặt ngây thơ, mang theo niềm vui không chút lo lắng.

Trước khi bạn nhỏ rời cô nhi viện đã nói với hắn, để hắn nhất định phải đi tìm cậu.

Cầm chặt tấm ảnh trong tay, ngực Kim Thái Hanh khẽ phập phồng, đôi mắt đen nhánh, không nhìn ra được cảm xúc, trầm mặc mấy giây, thiếu niên non nớt ngẩng đầu nhìn thẳng vào quản gia.

Giọng nói trầm thấp, có chút giễu cợt cùng lạnh lùng khó tả: "Tôi sẽ trở về với ông."

Quản gia nói không sai.

Nơi này chính là vũng bùn.

Hắn có thể giãy dụa trong bùn cả một đời nhưng Điền Chính Quốc thì không được.

Bạn nhỏ...chói mắt làm sao, thật đẹp, thật sạch sẽ.

Cậu hướng tới một cuộc sống hoàn toàn mới, có tương lai mới và tương lai tươi sáng hơn.

Cậu ấy nói sẽ đợi mình đi tìm cậu.

Dù hắn rất chán ghét Kim gia, dù hắn có ghét tất cả mọi thứ liên quan đến Kim Gia như nào.

Thế nhưng hắn nhất định phải ý thức rõ ràng được, hắn cần Kim Gia, cần mọi thứ liên quan đến Kim gia.

Hắn muốn đứng ở một nơi cao hơn nữa, thật sáng, muốn có đầy đủ năng lực để đi đến cạnh bạn nhỏ của mình.

Sau đó cho cậu những thứ tốt nhất trên thế giới này.

Kim Thái Hanh cười khẽ một tiếng, không nhìn quản gia nữa, quay người rời khỏi phòng.

"Em muốn về với bọn họ ư?" Điền Chính Quốc nhìn đứa nhỏ trầm mặc không nói lời nào mà thu dọn hành lý, nhẹ giọng hỏi.

Động tác Kim Thái Hanh hơi dừng lại, xoay đầu lại nhìn về Điền Chính Quốc đang đứng bên cạnh.

"Trở về---" Hắn lặp lại lần nữa từ này, trên gương mặt non nớt mang theo vẻ u ám không che giấu được, khịt mũi một tiếng, thản nhiên nói:

"Sao anh biết là trở về mà không phải được nhận nuôi?"

Điền Chính Quốc nhìn hắn đem con búp bê mình làm cất vào balo, trong lòng bỗng đau nhói.

Khẽ cười một tiếng, nhỏ giọng nói:"Vì...Anh là thần tiên mà."

Mấy ngày nay nghe Điền Chính Quốc nói câu này quá nhiều, đứa nhỏ giống như đã quen, chỉ lạnh lùng nhìn cậu một cái, không nói gì.

Hành lý được dọn dẹp gần hết, quản gia Kim ở bên ngoài gõ cửa.

Kim Thái Hanh đeo balo lên vai, im lặng đi ra ngoài.

Điền Chính Quốc vô thức đi theo hắn, đứa nhỏ chợt quay người lại, nhìn chằm chằm mặt Điền Chính Quốc.

"Anh không được đi theo tôi"

Điền Chính Quốc sửng sốt, "Tại sao?"

"Bởi vì tôi nhìn thấy anh, chính là khuôn mặt cậu ấy khi lớn lên."

Kim Thái Hanh từng chữ từng chữ nói ra những lời này.

Hắn khống chế không được muốn đem ánh mắt nhìn vào gương mặt này, khống chế không được muốn dùng cách đối xử dịu dàng với bạn nhỏ đi đối xử với người trước mặt này, khống chế không được muốn mau mau lớn lên.

Thế nhưng, bạn nhỏ của hắn, chỉ có một.

Đang ở một nơi xa, sống một cuộc sống hạnh phúc của riêng mình.

Biểu cảm trong mắt Kim Thái Hanh bình tĩnh đến mức gần như lãnh đạm.

Hắn không cần phải nói phần còn lại, Điền Chính Quốc gần như ngay lập tức hiểu ý anh.

Trong lòng không nhịn được mà thở dài, hốc mắt cũng hơi đỏ lên.

Kim Thái Hanh của cậu, thích cậu đến mức nào vậy?

Thích như nào mà khi nhìn thấy một gương mặt giống cậu cũng cảm thấy hắn đối xử không tốt với cậu.

"Còn có."

Kim Thái Hanh bảy tuổi, hơi ngẩng đầu lên.

Ngũ quan anh tuấn mà thâm thúy đã bắt đầu nảy nở, nửa gương mặt ẩn hiện trong bóng tối

Hắn nhìn Điền Chính Quốc, hơi mím môi, có phần mất tự nhiên mà mở miệng nói.

"Không phải anh là thần tiên sao? Tôi muốn cầu nguyện."

Điền Chính Quốc sững sờ, nháy mắt không biết nên phản ứng như thế nào, há to miệng đứng tại chỗ nhìn bạn nhỏ trước mặt mà không nói nên lời.

Cậu im lặng hiển nhiên càng chọc giận bạn nhỏ bảy tuổi.

Giọng nói buồn bực lại nặng nề, rõ ràng là đang kìm nén và kiềm chế, còn có một chút chút ngượng ngùng và không tình nguyện không muốn bị người khác biết.

Hắn ngước nhìn Điền Chính Quốc, im lặng một lúc, lên tiếng lặp lại lần nữa: "Tôi muốn cầu nguyện."

Giống như đang tự giễu cười một tiếng, đứa nhỏ không nhìn cậu nữa, mở miệng nói ra: "Nếu như anh có thể nhìn thấy em ấy, làm phiền anh nói với em ấy thay tôi, tôi nhất định, nhất định sẽ tìm đến em."

"Nhưng nếu sau khi lớn lên em ấy quên tôi, hoặc là không muốn nhớ đến cô nhi viện..."Bạn nhỏ mắt sắc đen nhánh, mang theo u ám cùng kiềm chế không hợp tuổi, giọng nói bình tĩnh,"Tôi hi vọng em ấy có thế sống thật tốt."

"Còn nữa."

"Nếu như có một ngày em ấy gặp nguy hiểm, hoặc có chuyện không thể giải quyết."

Kim Thái Hanh tự giễu cười cười.

Trước đó nhìn thấy ảnh chụp mà quản gia lấy ra, trong tấm ảnh có bạn nhỏ đang nở nụ cười tươi tắn sạch sẽ, hiện trước mặt hắn.

Hắn vui mừng thay cậu, đồng thời cũng không kiềm chế được sự ghen tuông đen tối, cố chấp, đang lên men trong lòng.

Em rời đi hắn cũng có thể sống rất tốt.

Khiến hắn muốn phát điên.

Bây giờ, thậm chí ngay cả một "thần tiên" không biết từ đâu xuất hiện cũng khiến hắn làm ra loại chuyện cầu nguyện này

Hít một hơi thật sâu, trên gương mặt non nớt, mang theo kiềm chế cùng sự kiên nhẫn không hợp tuổi.

Nhìn vào mắt Điền Chính Quốc, hắn từng chữ từng chữ nói ra, nhẹ giọng mở miệng:

"Anh không phải thần tiên sao?"

"Vậy tôi hi vọng anh đáp ứng tôi, nếu như có một ngày em ấy gặp nguy hiểm, hoặc chuyện không giải quyết được."

"Xin anh hãy đem em ấy đến bên tôi."

"Tôi sẽ bảo vệ em ấy."

Chỉ hai câu ngắn ngủi, nhưng lại như sấm vang bên tai Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc vô thức mở to hai mắt ra, nhìn cậu bé đứng trước mặt, nhịp tim trong lồng ngực không khỏi tăng nhanh, ngay cả tay cũng khẽ run lên.

Những hồi ức về kiếp trước trong nháy mắt tràn về như thủy triều vào lúc này.

Kiếp trước sau khi cậu xảy ra tai nạn giao thông, đã có chuyện gì xảy ra?

Khi xe chạy quá tốc độ tông vào người cậu, thời điểm cảm giác đau đớn dữ dội ập đến, cả người như chết lặng.

Ý thức dần dần mơ hồ mất đi...

Lúc nhắm mắt lại, cậu cảm giác được linh hồn như bị thứ gì đó hút đi để lại một mảnh ánh sáng trắng xóa.

Tất cả ồn ào ầm ĩ xung quanh đều không còn, không bối rối cũng không sợ hãi, như thể có một thế lực xa lạ nào đó đang hấp dẫn cậu đi lên phía trước.

Sau đó, cậu liền biến thành một con mèo.

Trời mưa to, mưa tầm tã.

Còn chưa kịp định thần lại chuyện gì thì Kim Thái Hanh đã xuất hiện ở bên cạnh cậu.

Suy nghĩ kĩ lại...

Kiếp trước biến thành một con mèo, về sau cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi Kim Thái Hanh, trở về cạnh ba mẹ.

Nhưng mỗi khi định rời đi, lại như có một thế lực vô hình thúc đẩy cậu ở lại.

"Nếu em ấy gặp nguy hiểm, hoặc gặp chuyện không thể giải quyết được."

"Xin anh hãy đưa em ấy đến bên tôi."

"Tôi sẽ bảo vệ em ấy."

Xin anh hãy đưa em ấy đến bên tôi

Xin anh đem em ấy.

Xin anh.

Anh --

"...!"

Cậu vô thức hít sâu một hơi, tất cả những cảm xúc khó tin xông vào đầu cậu trong lúc này.

Cho nên, kiếp trước mình biến thành một con mèo là bởi vì chấp niệm sâu trong lòng của Kim Thái Hanh sao?

Cậu vừa kinh ngạc lại vui mừng nhìn Kim Thái Hanh bảy tuổi trước mặt.

Vô thức muốn đi đến gần hắn hơn.

Khi chuẩn bị mở miệng định nói chuyện lại phát hiện cơ thể bắt đầu vặn vẹo, mờ đi, ánh sáng xung quanh cậu đều biến thành hình trụ(?), cậu mở to mắt cố gắng giãy dụa để nói, trước mặt như có ma thuật trong phim hiện lên một khung hình?

Điền Chính Quốc ngẩn người.

Tim trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên.

Lòng tay cũng xuất hiện mồ hôi.

Cậu mấp máy môi, hít thật sâu một hơi, dần bình tĩnh lại.

Ngẩng đầu nhìn màn hình xuất hiện trước mặt.

Là Kim Thái Hanh.

Là Kim Thái Hanh kiếp trước từ nhỏ đến lớn.

Trong màn hình lóe lên những chuyện kiếp trước cậu chưa từng biết đến.

Rời khỏi cô nhi viện, Kim Thái Hanh một mình trở lại Kim gia.

Bị những người khác trong Kim gia lặng lẽ bắt nạt, bị Kim Đông Dục dùng thủ pháp bồi dưỡng khắc nghiệt lên mình.

Kim Thái Hanh càng ngày càng ảm đạm, hung ác nham hiểm lại lạnh lùng.

"Trước khi gặp được em, cuộc đời anh chỉ toàn bóng tối."

"Một lần nữa tìm đến em, cuộc đời anh mới hiện lên ánh sáng.."

Điền Chính Quốc nhớ rõ, Kim Thái Hanh vừa cười nói những lời này với cậu

Giọng điệu của Kim Thái Hanh lúc đó như thế nào?

Hình như rất bình tĩnh, lại như đang nói đùa, hiện tại có vẻ như...

Điền Chính Quốc không tự chủ được cơn đau nhức trong ngực, hốc mắt đỏ bừng, dùng góc độ người ngoài cuộc nhìn vào mười mấy năm nhân sinh kiếp trước của Kim Thái Hanh, nỗi đau khổ cùng đau lòng bao phủ lấy cậu, cậu cảm thấy khó thở, nước mắt thuận theo khóe mắt rơi xuống.

Cậu cho tới bây giờ đều biết cuộc sống Kim Thái Hanh không được tốt.

Nhưng vào giờ khắc này nhìn những hình ảnh trước mắt, trái tim của cậu như bị cuộn chặt lại thành một quả bóng, và nỗi đau như đập vào mặt.

"Anh..."

"Kim Thái Hanh..."

Tất cả âm thanh bị mất, hình ảnh trước mặt bị mờ đi.

Dưới đây là đoạn văn đã được chỉnh sửa lại:

Điền Chính Quốc sắc mặt trắng bệch, ngực kịch liệt thở hổn hển.

Trong lúc mờ mịt, cậu nhìn thấy Kim Thái Hanh bảy tuổi đang nhíu mày nhìn mình.

Trông hắn có vẻ nóng nảy lại tựa như đang có chút lo lắng, tiến lên muốn đỡ cậu.

"Anh làm sao vậy?"

"Anh không phải thần tiên sao?"

"Anh...anh tại sao lại khóc...anh khóc vì cái gì?"

"Là bởi vì cầu nguyện của tôi sao?"

"..."

Giọng nói của cậu bé chứa sự lo lắng cùng bối rối nhưng khi tay chạm phải cậu, thân thể Điền Chính Quốc lại lần nữa biến thành trong suốt hư vô.

Điền Chính Quốc miễn cưỡng giật giật khóe miệng muốn hướng về phía hắn cười một cái.

【 Chính Quốc, Điền Chính Quốc ——】

【Em mau tỉnh dậy đi!】

【Anh rất lo lắng cho em, em có biết không??】

【Em mau tỉnh lại đi!】

Một giọng nói, đúng lúc này, vang lên bên tai Điền Chính Quốc.

Rõ ràng, sâu lắng, mang theo nỗi đau cùng với lo lắng không kiềm chế được.

Toàn thân Điền Chính Quốc chấn động mạnh một cái.

Tỉnh lại... Tỉnh lại... Thì ra, mình vẫn còn mơ ư?

Kim Thái Hanh đang gọi cậu, Kim Thái Hanh đang gọi cậu!

Khi Điền Chính Quốc hết sức mở mắt ra, thứ đập vào mắt cậu là một mảnh trắng xóa của phòng bệnh

Và Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh ở ngoài đời.

Hình dáng cứng rắn mà thâm thúy trông phá lệ mệt mỏi.

Giống như rất mệt mỏi, cằm còn mọc ra vài sợi râu.

Trong lúc ngủ, hắn vẫn nắm thật chặt tay cậu.

Trước đó chuyện trong mơ lúc này đều dồn hết lại, đồng tử Điền Chính Quốc run lên, hít thở sâu một hơi.

"Anh-----" âm thanh rất nhẹ nhàng.

Kim Thái Hanh gần như ngay lập tức tỉnh lại

Trong vô thức nhìn về phía Điền Chính Quốc, thấy cậu đang tựa nửa người trên giường nhìn hắn.

Đường gân xanh trên thái dương Kim Thái Hanh không ngừng nhảy lên, lồng ngực đau nhói, hắn không có thời gian để nghĩ chuyện khác, gần như lập tức bật dậy, mạnh bạo đem người trước mặt mình ôm chặt trong lòng.

"Cuối cùng cũng tỉnh, em cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Kim Thái Hanh gần như nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vừa thấy may mắn vừa thấy sợ:

"Em có biết em đã hôn mê bao lâu rồi không, có biết anh đã sợ hãi như thế nào không ——"

Câu còn lại, Kim Thái Hanh lại không nói nữa.

Ngày hôm ấy, Điền Chính Quốc sau khi ngủ liền bị sốt.

Cậu mê man, cho dù dùng bất luận phương pháp gì đều không thể gọi dậy.

Sợ ba mẹ Điền Chính Quốc lo lắng nên hắn đã giấu đi chuyện này.

Đưa Điền Chính Quốc vào bệnh viện, trải qua tất cả các xét nghiệm nên làm.

Cơn sốt giảm nhanh chóng và Điền Chính Quốc không có triệu chứng gì khác.

Nhưng dù có làm cách nào cũng đều không tỉnh lại.

Có trời mới biết Kim Thái Hanh đã sợ hãi và hoảng sợ như thế nào.

Khi nhìn thấy Điền Chính Quốc mỗi ngày nằm bất động trên giường, hắn không khỏi nghĩ đến kiếp trước.

Hắn gần như cho rằng Điền Chính Quốc lại hôn mê như kiếp trước.

May mắn...rất may...

Kim Thái Hanh hít thở sâu một hơi, giơ tay lên ấn mi tâm, nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh mạnh mẽ thường ngày.

Hắn đứng dậy đi đến đầu giường ấn chuông gọi bác sĩ đến để kiểm tra thân thể một lần nữa cho Điền Chính Quốc.

Vừa mới giơ tay muốn ấn xuống, Điền Chính Quốc rốt cục lấy lại tinh thần, nắm lấy tay Kim Thái Hanh: "Đừng gọi bác sĩ, anh đừng gọi bác sĩ."

Điền Chính Quốc dừng lại, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, cười với hắn, sau đó hai mắt đỏ lên: "Anh...... Anh trước hết nghe em nói đã."

Kim Thái Hanh lúc đầu chỉ cho rằng Điền Chính Quốc không rõ mình đã hôn mê bao nhiêu ngày.

Hắn trong tiềm thức muốn trấn an cậu, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã thấy thiếu niên ngồi trên giường bệnh nhìn hắn, trong vài giây đỏ cả vành mắt.

Trong lòng hắn bỗng dưng run lên.

Ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc, ôm cậu vào lòng, vỗ nhẹ lên vai Điền Chính Quốc.

"Làm sao vậy, đừng khóc."

Hắn giơ tay sờ trán Điền Chính Quốc, "Không nóng mà, có chỗ nào khó chịu không? Có đau chỗ nào không?"

"Quốc Quốc, em nói cho anh trai nghe, em đừng không nói gì mà."

Kim Thái Hanh ôm Điền Chính Quốc, dịu dàng hôn lên vòng xoáy trên đầu cậu.

Điền Chính Quốc lắc đầu, mím môi rồi lau vài cái trên mặt, nhìn Kim Thái Hanh nhẹ giọng hỏi:

"Anh, anh vừa mới nói, em ngủ mấy ngày rồi?"

"Ba ngày."

Kim Thái Hanh hít sâu một hơi, sau khi xác định bạn nhỏ trước mặt không có bất kỳ dị thường hay khó chịu nào khác, ánh mắt mới hơi thả lỏng, đưa tay lên xoa nhẹ đầu cậu,

"Suýt chút nữa anh đã nghĩ em lại muốn ngủ thêm mười năm."

Những hình ảnh trước đó nhìn thấy trong giấc mơ lại hiện lên trong đầu cậu.

Điền Chính Quốc dừng lại hai giây, sau đó cười với Kim Thái Hanh,

"... Lâu như vậy sao, em còn tưởng rằng em chỉ ngủ một giấc."

"Anh, em đã có một giấc mơ rất dài."

Điền Chính Quốc nhìn vào mắt Kim Thái Hanh, cậu nhỏ giọng nói với Kim Thái Hanh tất cả những chuyện xảy ra từ lúc ngủ đến khi tỉnh.

"Rất thần ký, đúng không ạ?"

Điền Chính Quốc dừng một chút, cười nhẹ, khi quay sang nhìn Kim Thái Hanh, hốc mắt lại khống chế không được đỏ lên.

"Anh, anh nói anh chưa từng tin quỷ thần, nhưng từ trước đến nay lại không nói cho em biết kiếp trước anh một mình đi nhà thờ cùng chùa miếu khắp nơi."

Kim Thái Hanh bỗng nhiên khựng lại.

Hắn hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt đen nhánh đầy cảm xúc u ám.

Đúng. Kiếp trước sau khi Điền Chính Quốc hôn mê, hắn dùng quyền lực Kim Thái Hanh, gần như tìm tới tất cả bác sĩ giáo sư.

Nhưng mỗi một người đều nói với hắn, không còn cách nào.

Cho nên càng về sau, hắn chỉ có thể đem hi vọng ký thác vào những lời cầu nguyện hão huyền hư vô đó.

Cầu xin các vị thần giúp Điền Chính Quốc tỉnh lại, cầu xin cho em ấy bình phục, cầu xin em ấy phục hồi sức khỏe.

Hắn vốn cho là, mãi mãi sẽ không có ai biết được.

Nhưng, bạn nhỏ của hắn lại dùng cách thần kỳ như vậy để nhìn đến cuộc sống kiếp trước của hắn?

Kim Thái Hanh ngực khẽ phập phồng.

Đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Điền Chính Quốc bằng đầu ngón tay, ôm chặt người trước mặt vào lòng.

Kim Thái Hanh trầm thấp cười.

Mang theo một chút cảm khái may mắn sống sót sau tai nạn, cùng cảm khái xuất phát từ nội tâm, trầm giọng nói:

"Bảo bối, em có cảm giác được không, chúng ta đây là được vận mệnh sắp đặt?"

Không trả lời câu hỏi này, Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi:

"Anh, những gì em nhìn thấy, đều là thật đúng không?"

"Vậy nếu giấc mộng này là thật, kiếp trước em biến thành một con mèo, là do anh đã ước sao?"

Kim Thái Hanh mỉm cười, cúi đầu dùng mũi mình cọ cọ chóp mũi Điền Chính Quốc,

"Nhưng thật ra ở cô nhi viện anh chưa từng gặp thần tiên nào cả."

Điền Chính Quốc rõ ràng có chút thất vọng.

Cọ vào lồng ngực Kim Thái Hanh, buồn bực chán chường mà mở miệng nói: "Vậy thì rốt cuộc là tại sao?"

Kim Thái Hanh cụp mắt nhìn bóng dáng mềm mại sạch sẽ của bạn nhỏ dưới ánh đèn, một lần nữa ôm vào trong lồng ngực, cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên mắt cậu.

Tại sao lại quan trọng? Có lẽ cuộc sống là một vòng luân hồi.

Điều quan trọng là bất kể lúc nào, ở đâu, bạn nhỏ của hắn vẫn sẽ luôn ở bên cạnh hắn.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro