Chương 10 : Hộ Vệ Của Vael'theron
Tán cây rậm rạp của Vael'theron, khu rừng thì thầm vĩnh cửu, khẽ tách ra khi Aaron và đội thám hiểm Iron Fang cuối cùng cũng đặt chân đến vùng ngoại vi của ngôi làng elf ẩn giấu. Ánh nắng len lỏi qua những thân cây cổ thụ khổng lồ, tạo nên những mảng sáng vàng xanh chập chờn trên nền rêu mềm mại. Ngôi làng trước mặt họ như một tuyệt tác hòa quyện với thiên nhiên—những cây cầu kết từ dây leo nối liền các đại sảnh nguy nga ẩn mình trong thân cây khổng lồ.
Thế nhưng, dù cảnh sắc có đẹp đến đâu, bầu không khí nơi đây lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Rất nhiều các tinh linh ẩn hiện giữa các tán cây, cung tên đã giương sẵn. Những mũi tên ánh lên sắc bạc, tất cả đều nhắm thẳng vào những kẻ xâm nhập với sự chuẩn xác tuyệt đối. Gương mặt họ cứng rắn và nghiêm nghị, mang theo sự khinh miệt đã tích tụ suốt nhiều thế kỷ.
Kẻ dẫn đầu nhóm lính gác, một nữ tinh linh cao ráo khoác trên mình bộ giáp nhẹ màu lục bảo, bước lên. Đôi mắt lướt qua nhóm thám hiểm, dừng lại trên Sir Garron và Aaron với ánh nhìn cao ngạo không chút che giấu.
"Các ngươi đã đi quá xa rồi, con người." Giọng cô sắc lạnh. "Hãy quay về nơi các ngươi thuộc về. Các ngươi không được chào đón ở đây."
Sir Garron giơ hai tay lên trong một cử chỉ hòa bình, giọng điềm tĩnh nhưng cương quyết.
"Chúng tôi đến đây không phải với tư cách kẻ thù, mà là những người tìm kiếm kho báu. Chúng tôi sẵn sàng trả giá để có được thông tin về các Thánh Vật. Chúng tôi không có ý định gây hại."
Thế nhưng, những cây cung vẫn không hạ xuống.
Một tinh linh trong số họ khẽ cười nhạt. "Không có ý định gây hại sao? Các ngươi đã thốt ra những lời này bao nhiêu lần rồi? Và mỗi lần như thế, điều gì đã xảy ra? Chúng ta đã chứng kiến quá đủ rồi. Chúng ta sẽ không bị lừa dối thêm lần nữa."
Reiner tiến lên một bước, nhìn sang Garron, nhận ra rằng lời lẽ đơn thuần sẽ không đủ thuyết phục họ, Garron gật đầu với cậu.
"Đây không phải một yêu cầu thông thường." Giọng Reiner trầm tĩnh nhưng đầy sức nặng. "Nhiệm vụ này là lệnh trực tiếp từ hoàng thất—một gia tộc có ảnh hưởng lớn đến vương quốc loài người,vương quốc Eldoria. Nếu chúng tôi thất bại ở đây, họ sẽ cử người khác đến. Và những kẻ đến sau có thể sẽ không kiên nhẫn như chúng tôi. Chúng tôi đề nghị hợp tác, chứ không phải xung đột. Nhưng nếu các người từ chối..." Cậu dừng lại, ánh mắt sắc lạnh. "Có thể chính các người đang tự rước lấy chiến tranh."
Một sự im lặng căng thẳng bao trùm.
Các tinh linh liếc nhìn nhau, những biểu cảm khó đoán lướt qua gương mặt thanh tú của họ. Họ biết rõ sức mạnh của các vương quốc loài người—và dù ghét bỏ đến đâu, họ cũng không ngu ngốc đến mức phớt lờ mối đe dọa này.
một giọng nói trầm khàn, chậm rãi cùng rõ ràng, xé tan bầu không khí căng thẳng.
Từ sâu bên trong ngôi làng, một vị trưởng lão bước ra, sự hiện diện của ông đủ để thu hút ánh mắt của cả tộc elf lẫn những vị khách xa lạ. Mái tóc bạc dài của ông buông xuống quá vai, ánh lên sắc ánh trăng, trong khi đôi mắt vàng rực nhìn chằm chằm vào Reiner với sự điềm tĩnh nhưng không hề nhượng bộ.
"Ngươi nói về quyền lực, con người." Giọng ông bình thản nhưng vững chắc như đá tảng. "Nhưng đừng lầm tưởng rằng chúng ta chỉ là những kẻ lang thang yếu ớt trong rừng sâu. Chúng ta cũng có những đồng minh ở những nơi mà quyền lực của ngươi không thể chạm tới."
Ông chậm rãi giơ một bàn tay gầy guộc lên, chỉ về phía tán cây khổng lồ đang che phủ bầu trời.
"Thượng Hội Đồng Sylvaeris vẫn luôn dõi theo chúng ta. Ngươi thực sự tin rằng bàn tay của vương quốc loài người Eldoria có thể vươn xa hơn ánh mắt của họ sao?"
Một làn sóng xao động lan qua hàng ngũ tinh linh. Những cái gật đầu, những ánh nhìn càng được củng cố bởi sự tự tin vững vàng của vị trưởng lão.
Thế nhưng, ngay cả khi nói ra những lời đó, trí óc sắc bén của ông vẫn đang cân nhắc từng câu từng chữ của Reiner. Không có sự khôn ngoan nào trong chiến tranh vô nghĩa—và dù những vết thương trong quá khứ vẫn chưa phai nhạt, sức hấp dẫn của Thánh Vật cũng không thể bỏ qua.
Cuối cùng, sau một khoảng lặng dài, ông khẽ thở ra, ánh mắt trầm ngâm, rồi gật đầu nhẹ.
"Xung đột chỉ mang lại sự diệt vong cho cả hai giống loài. Nếu lời ngươi nói là thật... thì có lẽ vẫn còn cơ hội để đàm phán. "
Đôi mắt vàng rực xoáy vào nhóm lữ khách, như thể đang nhìn xuyên thấu ý đồ của họ.
"Tiến vào đi, với tư cách là khách—chứ không phải những kẻ xâm lược. Hãy để chúng ta bàn luận về những gì có thể đem lại lợi ích cho cả hai bên."
Những cung tên hạ xuống lần nữa, và cánh cổng dẫn vào vùng đất bí ẩn của tộc elf chính thức mở ra.
Aaron và đội Iron Fang trao đổi ánh nhìn nhanh với nhau trước khi cất bước vào ngôi làng cổ xưa.
Khi Aaron và nhóm thám hiểm Iron Fang theo chân Trưởng Lão tiến sâu hơn vào lãnh địa của tộc elf, cả cậu và Sir Garron đều âm thầm kích hoạt kỹ năng phân tích của mình. Kết quả khiến họ không khỏi kinh ngạc. Ngay cả những chiến binh elf bình thường tuần tra trong làng cũng có cấp độ trên 30, nhiều người thậm chí đạt đến ngưỡng 40. Sir Garron, bị giới hạn bởi mức cấp độ 30 của mình, chỉ có thể nhận biết từ cấp 40 trở xuống. Nhưng Aaron thì khác—với cấp độ vượt xa giới hạn thông thường, cậu có thể phân tích rõ hơn.
Aaron lặng lẽ trao đổi ánh nhìn với Sir Garron. Nếu tộc elf thay đổi ý định, Iron Fang tuyệt đối không có cơ hội chống cự.
Trưởng Lão Elf dừng bước trước một đại sảnh đồ sộ. Tất cả tiến vào trong đại sảnh rộng lớn ẩn sâu trong lòng cây cổ thụ, không khí dày đặc mùi hương của gỗ linh thụ và những loại thảo dược. Những ký tự rune phát sáng chập chờn dọc theo vách gỗ, tỏa ra ánh lục huyền ảo, phủ lên khung cảnh một vẻ huyền bí đầy uy nghi như thể chính rừng già đang bảo vệ nơi này.
Đôi mắt của ông với sự đánh giá, lướt qua nhóm khách không mời trước khi cất lời:
"Vì các ngươi đã đặt chân đến đây, thì cũng nên biết rõ ai đang đứng trước mặt mình. Ta là Vaelin Stormbloom, người bảo hộ của ngôi làng này."
Ông đưa tay chỉ về phía một nữ chiến binh đứng sừng sững, khí thế lạnh lẽo như mũi tên dưới ánh trăng. "Đây là Đội Trưởng Ena Nightbreeze, hộ vệ biên giới của chúng ta và người chỉ huy chiến binh elf."
Đôi mắt băng giá của Ena lướt qua Aaron cùng những người đồng hành, ánh nhìn không hề che giấu sự khinh miệt. Dáng đứng của cô đầy cảnh giác, và bàn tay chưa bao giờ cách xa cây cung của mình.
Cuối cùng, một nhân vật khác bước lên. Nàng khoác trên mình tấm áo choàng lụa màu bạc pha lẫn xanh lục thẫm, thêu hoa văn tinh xảo bằng chỉ vàng, từng cử động đều toát lên sự cao quý tuyệt đối.
"Ta là Công Chúa Aeryn Starfall, đặc sứ của Hội Đồng Tối Cao Sylvaris." Giọng nàng thanh thoát, mang một khí chất sắc sảo và không khoan nhượng. Đôi mắt lặng lẽ quan sát nhóm người lạ mặt, tựa như chỉ trong tích tắc đã cân đo được giá trị của họ.
Ánh mắt cậu dừng lại trên Đội Trưởng Ena, người chỉ huy đội tuần tra của làng, với cấp độ 52. Một số chiến binh cấp cao khác dao động trong khoảng 45 đến 50, từng người đều tỏa ra khí tức chiến đấu áp đảo, minh chứng cho vô số trận mạc họ đã trãi qua. Và rồi, ánh mắt Aaron hướng đến Trưởng Lão Vaelin. Cấp độ 60. Ông ta không chỉ là một nhà lãnh đạo chính trị, mà còn là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm qua hàng thế kỷ. Công chúa Aeryn thì chỉ đạt cấp độ 40, tuy nhiên có thể thấy cô còn rất trẻ.
Aaron và Sir Garron đứng trước họ, bầu không khí trong căn phòng như ngưng đọng bởi sự căng thẳng vô hình. Cuối cùng, Sir Garron là người phá vỡ sự im lặng.
"Chúng tôi không tìm kiếm kho báu để thỏa mãn lòng tham hay làm vấy bẩn những điều thiêng liêng của các vị," giọng nói của ông vang lên. "Chúng tôi truy tìm dấu vết của Thánh Vật vì một yêu cầu từ một trong những hoàng tộc quyền lực nhất nhân giới. Nếu chúng tôi thất bại, những kẻ khác sẽ đến—những kẻ sẽ không xin phép các vị như chúng tôi đang làm."
Trưởng Lão Vaelin đan hai bàn tay lại trước mặt, giọng ông trầm mà không chứa thù địch, nhưng vẫn mang theo sự xa cách đầy kiêu hãnh của tộc elf.
"Vậy tại sao chúng ta phải bận tâm đến ham muốn của loài người các ngươi?" Ông cất lời, nhìn thẳng về phía Garron. "Trong hàng thế kỷ, nhân loại đã gây chiến, xẻ thịt mảnh đất này để dựng nên vương quốc của mình. Giờ đây, các ngươi lại đến để đòi hỏi tri thức về những thánh vật thất lạc từ thuở xa xưa—vậy ta có gì để đảm bảo chúng sẽ không trở thành công cụ gieo rắc thêm sự hủy diệt?"
Aaron tiến lên một bước, ánh mắt không hề dao động khi đối diện với trưởng lão.
"Bởi vì Thánh Vật không chỉ là những di vật của quá khứ. Chúng là chìa khóa dẫn đến một thứ lớn lao hơn—một bí mật ẩn giấu ngay dưới mảnh đất này." Giọng cậu vững vàng. "Một mê cung cổ đại, bị thất lạc qua hàng thế kỷ, ẩn sau một bức màn huyễn thuật. Sau nhiều tháng để thu thập những manh mối của bí ẩn, tất cả đều chỉ đến chính cánh rừng này."
Một làn sóng bất an lan qua những tộc nhân elf đang âm thầm quan sát buổi đàm phán. Ngay cả Aeryn cũng không thể che giấu sự dao động, những ngón tay nàng vô thức siết chặt tay vịn ghế.
"Ngươi đang nhắc đến Mê Cung Phong Ấn," Aeryn lên tiếng. "Một nơi đã bị tổ tiên đời trước phong ấn với một lý do chính đáng. Nếu các ngươi thực sự đã tìm ra nó, thì có lẽ chính các ngươi cũng chưa hiểu hết thứ mà mình đang sắp đánh thức."
Aaron gật đầu. "Chúng tôi hiểu những rủi ro. Nhưng chúng tôi cũng biết rằng, quyền năng bị lãng quên không bao giờ thực sự nằm yên mãi mãi. Sẽ có kẻ khác tìm đến. Nếu chúng ta cùng hợp tác, ít nhất chúng ta có thể kiểm soát cách mà những thánh vật này được sử dụng."
Vaelin hít sâu, ánh mắt già dặn hướng về phía Aeryn trước khi quay lại với nhóm người.
"Và các ngươi mong chúng ta sẽ tin tưởng vào lời hứa này?"
"Nếu chúng ta chấp nhận, sẽ có điều kiện," Aeryn nói chậm rãi. "Tộc elf sẽ có quyền kiểm tra tất cả những gì được tìm thấy trước khi chúng được đưa ra khỏi mê cung. Bất kỳ cổ vật nào bị xem là quá nguy hiểm sẽ không được phép rời khỏi nơi đó."
Aaron suy xét trong thoáng chốc, rồi gật đầu. "Chấp nhận."
Trưởng Lão Vaelin trao đổi ánh nhìn với Aeryn trước khi cất lời một lần nữa.
"Rất tốt. Công chúa Aeryn sẽ đại diện tộc elf sẽ đồng hành cùng các ngươi đến Mê Cung Phong Ấn. Nhưng hãy nhớ kỹ—nếu các ngươi tỏ ra không xứng đáng với lòng tin này, hiệp ước sẽ không kết thúc trong hòa bình."
Mọi người đều thấy khó hiểu trước quyết định của trưởng lão Vaelin nhưng chỉ có ông mới hiểu, ông buộc phải nói như thế vì công chúa đã truyền âm với ông trước đó không lâu.
Aaron giữ vững ánh nhìn, không một chút dao động. "Chúng tôi hiểu."
Và như thế, một khế ước mong manh được lập ra—một khế ước sẽ dẫn họ vào sâu trong tàn tích của một nền văn minh đã lụi tàn, nơi bóng tối quá khứ vẫn đang ẩn mình, chờ đợi được đánh thức.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro