Chương 30: Hành Trình Khó Khăn
Cỗ xe ngựa chầm chậm lăn bánh vào thung lũng, bánh xe nghiền nát lớp đất đá khô cằn phủ một lớp bụi xám mờ. Không khí trở nên nặng nề hơn, cái lạnh kỳ lạ len lỏi vào tận xương tủy, mang theo mùi ẩm mốc của tử khí. Cả đội nắm chặt vũ khí, ánh mắt căng thẳng quét qua những vách đá gồ ghề và những lùm cây khô héo hai bên đường.
Chưa kịp đi xa, một loạt tiếng động kỳ lạ vang lên. Từ các hốc đá và những tầng dây leo mục nát, những con nhện khổng lồ chậm rãi bò ra. Lớp vỏ ngoài đen bóng của chúng phản chiếu ánh sáng yếu ớt, còn những cặp mắt nhiều tròng sáng rực trong màn sương mờ. Một con há miệng, chất lỏng xanh lục sủi bọt chảy xuống nền đất, bào mòn lớp đá phía dưới thành những lỗ nhỏ li ti.
"Nhện phun axit!" Elyndra thốt lên, rút cung chuẩn bị chiến đấu.
Bọn nhện không đợi thêm, đồng loạt lao tới. Những tia axit phun ra từ miệng chúng, tạo nên những vệt cháy xém trên mặt đất. Cả đội lập tức phản công, từng lưỡi kiếm chém xuyên qua lớp vỏ ngoài cứng rắn, những mũi tên bắn xuyên các điểm yếu trên cơ thể nhện.
Tuy nhiên, tình hình nhanh chóng trở nên tồi tệ hơn khi từ trên bầu trời, những tiếng kêu chói tai vang lên.
"Harpy! Chúng đang tiếp cận!" Lyra hét lớn.
Những sinh vật nửa người nửa chim lượn vòng phía trên, móng vuốt sắc nhọn chộp lấy những tảng đá lớn, rồi thả xuống đầu cả đội. Không chỉ vậy, chúng còn lao từ trên xuống với tốc độ chóng mặt, cố gắng ép đội hình vào góc chết để bọn nhện có thể dễ dàng tấn công hơn.
"Chết tiệt! Bị ép giữa hai hướng tấn công thế này không ổn!" Sir Garron gầm lên, chém văng một con nhện đang lao đến.
Nhưng đúng lúc đó, một tình huống bất ngờ xảy ra. Một con harpy bay quá thấp, không may bị mắc vào mạng nhện dày đặc giữa những tảng đá. Nó giãy giụa điên cuồng, nhưng càng cố vùng vẫy, lớp tơ nhện càng quấn chặt hơn. Những con nhện nhanh chóng chuyển hướng, lao vào tấn công sinh vật đáng thương bị mắc kẹt.
Những con harpy khác chứng kiến cảnh tượng ấy liền hoảng loạn, chúng cố gắng bay cao hơn để tránh mạng nhện, nhưng lại trở thành mục tiêu dễ dàng cho những tia axit bắn ra từ phía dưới. Cuộc chiến giữa hai loài quái vật nổ ra, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn đến khó tin.
Nhận ra cơ hội, Sir Garron hét lớn: "Nhanh! Chạy ngay bây giờ!"
Không chần chừ, Aaron và những người khác lập tức thúc ngựa, điều khiển cỗ xe lướt qua giữa trận chiến kinh hoàng. Dưới chân họ, những con nhện và harpy tiếp tục tàn sát lẫn nhau, tiếng kêu thét của harpy vang vọng khắp thung lũng khi chúng bị kẻ thù xé xác.
Cỗ xe lồng lộn lao về phía trước hết tốc lực. Không ai trong nhóm nhận ra họ đã rẽ sai đường—chỉ đến khi một cơn gió lạnh buốt mang theo mùi hôi thối đặc trưng của xác chết tràn ngập không khí.
Aaron rùng mình, cảm giác như một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ họng mình. Cậu nhìn quanh, chỉ để nhận ra cảnh vật đã thay đổi hoàn toàn. Hai bên đường, những bộ xương mục rữa trồi lên từ lòng đất, những bàn tay thịt nát bấy khua khoắng trong không khí. Từng đôi mắt trống rỗng, đỏ rực trong bóng tối, hướng về họ với sự khát máu không che giấu.
"Chết tiệt... Chúng ta đã đi nhầm đường rồi!" Sir Garron rít lên.
Lyra và Ilya nhanh chóng niệm thánh thuật, một lớp ánh sáng vàng nhạt bao bọc cả nhóm, đẩy lùi làn tử khí đang len lỏi vào từng ngóc ngách cơ thể họ. Nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời—lượng mana tiêu hao khi duy trì lớp bảo vệ này là rất lớn.
Những bóng đen lảo đảo tiến tới, nhưng chúng không phải những xác sống bình thường. Có những tên mặc giáp cũ kỹ, tay nắm chắc vũ khí đã rỉ sét—kỵ sĩ undead. Xa xa, những pháp sư xương trắng cầm trượng gỗ, những ngọn lửa ma quái xanh lục bập bùng trên đầu trượng của chúng.
"Cẩn thận! Chúng có đủ loại nghề, từ cận chiến đến pháp sư!" Elyndra hét lớn, giương cung bắn liên tiếp vào lũ undead.
Từng mũi tên xuyên qua ngực bọn chúng, nhưng chúng vẫn lảo đảo bước tiếp như thể chẳng cảm thấy gì. Chỉ khi một mũi tên bắn xuyên qua hộp sọ, xác sống mới đổ gục hoàn toàn.
"Nhắm vào đầu chúng! Đó là cách duy nhất!" Aaron cảnh báo, vung kiếm chém văng một tên kỵ sĩ undead đang lao tới.
Những con ngựa xương gầm lên, phi thẳng về phía cỗ xe ngựa, bọn kỵ sĩ undead trên lưng chúng hạ thương đâm xuống. Sir Garron và Dain xông lên chống trả, kiếm va vào giáo, tạo ra những tia lửa sáng rực giữa bóng tối lạnh lẽo.
Thời gian trôi qua chậm chạp như tra tấn. Bọn undead ngày càng đông, trong khi Lyra và Ilya đang dần chạm đến giới hạn. Hơi thở cả hai trở nên gấp gáp, trán lấm tấm mồ hôi dù trời lạnh cắt da.
"Chỉ còn vài phút nữa thôi... Chúng ta sắp hết mana rồi!" Ilya báo động, giọng cô run lên vì căng thẳng.
Nếu lớp bảo vệ biến mất, làn tử khí kia sẽ ngay lập tức tấn công vào thể xác và linh hồn họ. Không có thời gian nghỉ ngơi, họ không thể tiếp tục duy trì trận chiến.
Tình hình trở nên nguy cấp hơn bao giờ hết. Họ phải tìm cách xuyên qua lũ undead ngay lập tức—nếu không, cái chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
Trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Dain cắn răng quyết định dùng đến kỹ năng mạnh nhất của mình—"Giai Điệu Vĩnh Hằng".
Tiếng đàn lute vang lên giữa chiến trường hỗn loạn, từng nốt nhạc mang theo ma lực khuếch đại thánh thuật của Lyra và Ilya, kéo dài thời gian bảo vệ thêm ba mươi phút nữa. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa Dain hoàn toàn vô dụng suốt thời gian đó—cậu không thể cầm vũ khí, không thể hỗ trợ chiến đấu.
"Tôi đã kéo dài thời gian cho mọi người rồi! Mau nghĩ cách thoát khỏi đây đi!" Dain hét lên, từng ngón tay lướt nhanh trên dây đàn, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Giữa cơn hỗn loạn, Ilya đứng giữa đội hình, ánh sáng thánh thuật tỏa ra từ đôi tay run rẩy của cô, duy trì lớp bảo vệ mỏng manh cho cả nhóm. Từng luồng tử khí như những con rắn độc lao vào, nhưng ánh sáng thiêng liêng vẫn trụ vững.
Một kỵ sĩ undead lao tới, thanh trường thương trong tay gào rú xuyên qua màn đêm, nhắm thẳng vào Ilya—cô hoàn toàn không kịp phản ứng!
"Ilya! Cẩn thận!"
Sir Garron lao tới, dùng cả thân người chắn trước cô, chiếc khiên trong tay vung lên đỡ đòn. Lưỡi thương đập mạnh vào khiên, chấn động truyền dọc cánh tay Garron nhưng ông vẫn kiên cường trụ vững.
Một tiếng "đoàng" lạnh lẽo vang lên—một viên đạn ma thuật, ghim thẳng vào đầu con kỵ sĩ undead. Kaitlyn, xạ thủ một tay, vẫn giữ vững tư thế bắn dù đang né tránh đòn từ bọn undead.
—"Cố lên!" Cô tiếp tục nhắm bắn tiếp kẻ thù tiếp theo.
Selene, sát thủ lẩn khuất trong bóng tối, tận dụng tình thế hỗn loạn để len lỏi qua những xác sống, lưỡi dao của cô lóe sáng như nanh của dã thú, hạ gục từng kẻ địch một cách tàn nhẫn.
Reiner, pháp sư của đội, giơ tay niệm chú. "Băng Phong Bạo!" Một cơn gió lạnh thổi qua, đóng băng hàng loạt undead, tạo ra một khoảng trống giúp cả nhóm có cơ hội rút lui.
Aaron cầm chắc Huyết Trảm, cơ thể cậu rực cháy trong cơn hưng phấn chiến đấu. Với mỗi nhát chém, máu kẻ thù bắn tung tóe, nhưng lưỡi kiếm trong tay cậu lại càng trở nên sắc bén hơn.
—"Mau chạy! Đừng dừng lại!" Aaron hét lên, đẩy lùi một đợt tấn công nữa.
Cả nhóm phóng ngựa xuyên qua con đường hẹp đầy bóng tối, hơi thở gấp gáp vẫn chưa kịp ổn định sau cuộc rượt đuổi vừa rồi. Dain vẫn còn đang gảy những nốt cuối cùng của "Giai Điệu Vĩnh Hằng", nhưng đôi tay cậu đã run rẩy đến mức sắp không thể giữ nổi cây đàn.
—"Dain, dừng lại đi! Cậu không thể cố thêm nữa đâu!" Lyra lo lắng hét lên.
Dain cười khổ, nhưng vẫn cố gắng hoàn thành đoạn nhạc cuối cùng trước khi cây đàn lute trong tay cậu phát ra một tiếng "tách" nhỏ—một dấu hiệu cho thấy ma lực đã cạn kiệt. Đúng như dự đoán, ngay khi tiếng đàn dừng lại, cơ thể Dain mất hết sức lực, cậu ngã khỏi xe ngựa.
—"Dain!" Aaron vội kéo cậu lại, giữ chặt để không rơi xuống.
—"Ổn... Ổn mà... chỉ là... không nhấc nổi tay thôi..." Dain thở hổn hển, giọng yếu ớt.
Nhưng trước khi cả nhóm kịp bình tĩnh, một luồng khí lạnh buốt bỗng lan tỏa từ sâu bên trong con đường hẹp, như thể một thứ gì đó cổ xưa và đáng sợ đang thức tỉnh.
Elyndra ngay lập tức căng cung, đôi mắt tinh linh của cô nhìn xuyên qua bóng tối. Nhưng rồi, một thứ khiến cô sững người.
—"Mọi người... chúng ta có vấn đề rồi." Giọng cô căng thẳng hơn bao giờ hết.
Cả nhóm dừng ngựa. Trước mặt họ là một cây cầu đá cũ kỹ vắt ngang một vực sâu không đáy. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là trên cầu có một sinh vật đang đứng chờ sẵn.
Một bộ xương khổng lồ, cao ít nhất ba mét, khoác trên mình một bộ giáp đen gỉ sét. Trên tay nó là một thanh kiếm cắm xuống nền đá, tỏa ra luồng ma khí đặc quánh. Đôi mắt trống rỗng của nó bỗng nhiên sáng lên hai luồng ánh sáng xanh ma quái khi phát hiện có kẻ xâm nhập.
[Kẻ canh giữ cây cầu] - Wraith Knight
Sir Garron bực tức:
—"Chết tiệt... một hiệp sĩ ma hồn."
Lyra siết chặt hai bàn tay, giọng lo lắng:
—"Wraith Knight không giống những undead thông thường. Chúng giữ lại ký ức và kỹ năng chiến đấu khi còn sống. Cái này... không dễ vượt qua đâu."
Reiner nhíu mày:
—"Nếu nó mạnh vậy, tại sao lại chỉ đứng chờ sẵn ở đây?"
Aaron cũng nhận ra điều kỳ lạ. Nếu Wraith Knight là một undead hoang dại, đáng lẽ nó đã lao vào họ từ lâu. Nhưng không, nó vẫn đứng yên, như thể đang tuân theo một quy tắc nào đó.
Rồi, như để trả lời câu hỏi của họ, Wraith Knight từ từ giơ thanh kiếm lên và đâm xuống mặt đất. Một giọng nói vang lên từ sâu thẳm, trầm khàn và đè nặng lên tâm trí mỗi người:
"Ta là một hiệp sĩ từ cõi chết, Wraith Knight. Chỉ những kẻ đủ sức mạnh mới được phép vượt qua cây cầu này. Một cuộc chiến công bằng—một chọi một."
Cả nhóm sững sờ.
Elyndra nhíu mày:
—"Ý nó là... phải có một người đấu với nó sao?"
—"Chúng ta không có thời gian cho chuyện này! Nếu không nhanh lên, bọn undead ở sau lưng sẽ tìm ra con đường khác đuổi đến đây!" Aaron nói.
Selene thì thầm :
—"Tôi tính sử dụng kỹ năng ám sát để kết liễu nó trong lúc nó đang bận rộn chiến đấu với người khác nhưng có vẻ không thể."
Reiner đáp lời:
—"Đúng vậy, nó đã bị niệm phép bởi tên Wraith Knight hoặc chủ nhân trước của nó. Nếu có người thứ hai can thiệp thì cầu sẽ sụp đổ ngay lập tức."
Sir Garron nhìn thẳng vào bộ xương hiệp sĩ, rồi chậm rãi xuống ngựa.
—"Nếu nó muốn một cuộc đấu tay đôi, thì ta sẽ cho nó một trận."
Aaron mở to mắt:
—"Chờ đã! Ngài không thể mạo hiểm như vậy!"
Nhưng Sir Garron chỉ rút kiếm ra, ánh mắt sắc lạnh như thép:
—"Một hiệp sĩ không bao giờ quay lưng trước thử thách. Nếu ta không thể hạ gục nó, vậy thì cả đội cũng chẳng thể nào sống sót qua phần còn lại của thung lũng này."
Dưới ánh sáng lờ mờ của tử khí, trận quyết đấu giữa Sir Garron và Wraith Knight sắp bắt đầu...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro