Giam cầm
Xin lỗi đã để cô chờ lâu nha _Jannie2410_
______
Cánh cửa thép lê trên sàn một đoạn dài rồi cũng mở hết ra, một người phụ nữ trung niên bước vào tay cầm một khay thức ăn đặt xuống bàn, giọng hiền từ - " Con ăn đi, ông chủ không thích con nhịn đói "
Vân Hi nhìn thấy bà thì khóc òa lên chạy đến cầm lấy một cánh tay bà cầu xin - " Dì ơi, dì thả con ra được không? Con nhớ nhà lắm "
" Dì xin lỗi, dì không thể. Con ăn cơm đi " - Bà nói rồi rời đi.
Vân Hi cố đuổi theo nhưng không thể vì chân anh đã bị trói chặt vào tường bởi một sợi xích sắt to tướng - " Dì ơi, đừng đi. Thả con ra đi dì ơi.... "
Vân Hi gào thét trong vô vòng nhìn cánh cửa kia kép lại, anh ngồi bệch xuống sàn ép sát mình vào một góc phòng ôm lấy đầu gối mà khóc.
Anh đã bị giam ở đây bao lâu rồi? Chính anh cũng không nhớ... , hằng ngày những người ở đây họ chỉ đều đặng mang thức ăn đến cho anh nhưng hầu như anh đều không động vào , có mấy lần anh nghe họ nói bong quơ về một người được gọi là 'ông chủ' nhưng anh chưa lần được biết hắn là ai hay nhìn thấy hắn , Vân Hi thật sự rất sợ vì anh không biết người 'ông chủ' kia có ý định gì .
Kí ức anh hoàn toàn trống rỗng anh chỉ nhớ hôm đó mình vừa từ cty trở về đột nhiên một trận tê dại từ cổ truyền đến làm anh ngất đi, trước khi đồng tử bị bóng tối che lấp anh đã thấy một thân ảnh rất đỗi quen thuộc, anh cố gượng gọi " Lỗi Lỗi " hi vọng sẽ có một cười ấm áp hồi đáp nhưng thứ trả lời anh lại là một màu đen. Anh đã mất đi ý thức, sau khi tỉnh lại thì anh đã ở nơi đây.
* cạch. Kétttttt * - Cánh cửa kia lại một lần nữa được mở ra.
Từ bên ngoài một thanh niên tầm 20, dáng người cao lớn, bước vào. Vân Hi do nãy giờ khóc nên mắt hơi nhòe anh đưa tay dụi mắt rồi ngẩn đầu nhìn lên, khi nhìn rõ tướng mạo người trước mặt anh hoảng hốt - " Lỗi Lỗi..."
Chưa kịp nói gì thêm Ngô Lỗi đã cúi xuống bóp lấy má anh ép anh đối mặt với hắn - " Tại sao tôi cho người mang cơm vào mà anh không ăn hả? "
Vân Hi hai tay bất lực nắm lấy vạt áo hắn kéo kéo - " Lỗi Lỗi... Đau anh... "
" Trả lời Tôi. Có phải anh còn vương vấn thằng khốn đó nên muốn chết nó không? "
" Lỗi Lỗi, em nói gì vậy? "
Bỏ ngoài tay câu hỏi của Vân Hi, Ngô Lỗi cuối xuống hung hăng gặm lấy môi của Vân Hi. Hắn không chút yêu thương nào mà cắn môi anh đến bật máu . Rời khỏi môi anh , hắn không chút lưu tình xé đi chiếc áo sơ mi trên người của Vân Hi, những hạt nút rơi xuống trên sàn nhà .
" Anh đừng mong mơ tưởng được đến cái thằng khốn đó !!! " - Hắn di xuống mút lấy một bên ngực anh.
Vân Hi bị hành động của hắn làm hoảng loạn tột độ ra sức la hét vùng vẫy - " Lỗi Lỗi, em dừng lại đi , chúng ta là anh em mà !!! "
Hắn nghe anh nói vậy thì tạm dừng động tác gằn giọng - " Anh em thì thế nào ?? Bất quá anh cũng chỉ là con nuôi của ba mẹ tôi !! "
" Anh xin em ,dừng lại đi ... " Vân Hi khóc cầu xin Ngô Lỗi thả anh ra nhưng không thành .
Ngô Lỗi dùng sức nặng của mình đè lên người anh làm anh cảm thấy khó chịu vô cùng.
Vân Hi thật không thể tin những gì đang xảy ra trước mắt mình người em trai mà yêu thương nhất sao lại có thể làm ra loại chuyện này đối với anh?Đây không phải là Lỗi Lỗi của anh ...
Không gel bôi trơn không màn dạo đầu , Ngô Lỗi cứ vậy mà đâm thẳng vào làm Vân Hi hét lên một tiếng thật chói tai, tay anh cào lên vùng da vai đen sạp của hắn nước mất đầm đìa.
Cả hai làm cho đến tận sáng thì hắn mới cho anh nghỉ ngơi . Những ngày sau cũng vậy . Tối nào hắn tan làm về là sẽ tiếp tục làm với anh đến sáng , bắt cậu phục vụ hắn .
Ngày nọ ,Vân Hi đang nằm mờ màng trên giường thì nghe được Ngô Lỗi cùng ai đó đang nói chuyện bên ngoài, vì tò mò , anh áp tai vào tường thì nghe được nội dung cuộc nói chuyện của họ
" Ông chủ , tại sao ông không nói thẳng với anh ta là ông yêu anh ta? mà phải dằn vặt cả hai người như vậy ? Tôi thực sự không hiểu? "
" Nói ra thì anh ấy sẽ yêu tôi sao ?? Trái tim anh ấy vốn từ đầu thuộc về người khác , dù tôi cố gắng cách mấy thì chắc gì anh ấy đã yêu tôi ... " - Ngô Lỗi giọng có chút buồn rầu , thở dài một hơi nói.
" Nhưng mà biết đâu được cậu ấy có tình cảm với ngài thì sao ?? "
" Tôi không thật biết phải làm sao hết ... Thôi , cậu nhà chăm sóc cho anh ấy cho tốt , tôi đi làm đây . "
" Nhưng mà .... " - Hà quản gia chưa kịp nói xong thì Ngô Lỗi hắn đã bỏ đi mất .
" Người trẻ thời nay thật khó hiểu , Yêu nhau lại không nói mà cứ phải làm đau người mình yêu , tổn thương bản thân
." - Bà lắc đầu , thở dài rồi bước vào bếp đem đồ ăn sáng lên cho Vân Hi.
Vân Hi nghe được hết mọi chuyện , mắt có chút ẩm . Hóa ra ... Hắn yêu anh sao ?? Tại sao hắn không nói mà phải làm đau cả hai . Ngô Lỗi là đồ ngốc ... Anh cũng đã hiểu tại sao năm đó lại yêu người kia. Bởi vì cậu rất giống với hắn .
Đều vì người mình yêu mà làm tất cả mới khiến hắn hiểu lầm , mới sinh ra cớ sự ngày hôm nay .
Chiều tối , theo thường lệ sau khi về Ngô Lỗi liền vào phòng Vân Hi. Vừa bước vào phòng , thân ảnh mà mình nhớ nhung chạy đến ôm chặt lấy hắn , khiến hắn có chút bất ngờ .
Không phải anh ghét hắn hay sao ? Sao lại ôm hắn ? Vốn định hỏi nhưng Vân Hi đã đưa tay lên môi hắn ra hiệu im lặng .
Anh nở nụ cười tỏa nắng rồi nói với hắn - "Anh biết tất cả mọi chuyện rồi . Anh biết là em yêu anh . Và em cũng biết là ... "
" Là gì ? " Đang nói bỗng nhiên anh kéo dài ra làm hắn có chút lo lắng .
" Là anh cũng rất yêu em "
Thật sao ?? " Ngô Lỗi như không tin vào tai mình . Anh vừa nói gì ?? Là nói yêu hắn ư ?? Đại khả ái của hắn nói yêu hắn ư ??
" Đương nhiên là thật a . Anh yêu em!!! "
" Aaaa , em cũng yêu anh , Đại khả ái!!! " - Ngô Lỗi quá đỗi vui mừng ôm chầm thấy Vân Hi vào lòng .
Cả hai cùng nở nụ cười hạnh phúc .
----------
Xin lỗi cô _Jannie2410_ tại cái cốt truyện này mà chèn Sinh Tử văn vào thì hơi kì nên bữa sau mị bù lại cái khác cho cô nha!
Xin lỗi 🙏🙏
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro