Chương 3

Cre: Phi Ngư (Fei_yuu)
https://feiyu715.wordpress.com/2021/03/20/song-nhiep-trans-cam-nguyen-nui-dao-bien-lua/
______________________

Đêm, một bóng người lén lút tới gần phòng ngủ của Nhiếp Minh Quyết, rón rén mở cửa, lách vào trong rồi lập tức đóng cửa lại. Nhiếp Minh Quyết tu vi cao cường, kinh nghiệm sa trường tôi luyện cho hắn sự mẫn cảm tuyệt đối, nhất định sẽ không có chuyện có kẻ lẻn vào phòng mình mà bản thân không hề phát hiện, nhưng hắn lúc này, lại vẫn chìm trong giấc ngủ thật sâu.

Nhiếp Hoài Tang nương theo ánh trăng, ngắm nhìn khuôn mặt người đang ngủ. Nhiếp Minh Quyết dáng người to cao, mày kiếm, mắt sáng, vì thường ngày vẫn luôn nghiêm túc chính trực nên khí thế sắc bén cũng theo đó mà hiện ra ngoài. Rõ ràng là ngoại hình rất đẹp, nhưng tính cách lại quá mức thẳng thắn, hầu như chẳng nể mặt ai bao giờ, nên cứ thế rơi xuống tít cuối bảng xếp hạng công tử thế gia.

Những ngày tháng không có Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp Hoài Tang mới cảm nhận được có một người đại ca đứng trước mặt, che mưa cản gió cho mình là hạnh phúc biết nhường nào. Cậu gần như tham lam nhìn Nhiếp Minh Quyết chăm chú, không nhịn được mà tới gần, ghé sát đến sườn mặt hắn, đưa tay khẽ gạt lọn tóc mai.

Nhiếp Minh Quyết vẫn chưa tỉnh lại, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn. Trên cơ thể Nhiếp Hoài Tang dường như mang theo một mùi hương đặc biệt, thoang thoảng mà quấn quýt, chậm rãi lan tỏa trong không khí, xuyên vào lồng ngực hắn, nhóm lên từng mồi từng mồi lửa trong lòng hắn. Trong mộng, Nhiếp Minh Quyết cảm giác thân thể ngày càng nóng, vô thức đẩy chăn ra, lại nhấc tay nới lỏng cổ áo, lộ ra lồng ngực rắn rỏi.

Thuốc mà Nhiếp Hoài Tang hạ cần có hai vị phối hợp với nhau. Cậu đã tranh thủ bỏ một vị vào chén trà lúc dâng lên cho đại ca uống, lại dùng loại huân hương đặc biệt để ủ y phục, dẫn ra công hiệu của thuốc. Nhìn động tác của Nhiếp Minh Quyết, xem ra thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Nhiếp Hoài Tang đã sớm hạ quyết tâm, lúc này lại càng dứt khoát, vung tay tự lột sạch bản thân, trèo lên giường Nhiếp Minh Quyết. Vừa bò lên đã mím mím môi. Giường của Nhiếp Minh Quyết cứng hơn nhiều so với giường của cậu, ngủ thế này cũng thoải mái sao?

Hơi thở của Nhiếp Minh Quyết đã trở nên hổn hển, hơi nóng theo sự lên xuống của lồng ngực bị đẩy ra ngoài, trên mặt, trên thân thể cũng dần phiếm hồng, hắn khẽ cựa quậy trên giường, thân dưới đã dựng lên một cái lều nhỏ.

Khuôn mặt trắng nõn của Nhiếp Hoài Tang cũng đỏ ửng cả lên, cả gan đưa tay xuống lưng quần Nhiếp Minh Quyết, nhanh chóng lột sạch quần áo trên người hắn.

Cảm nhận được người trong lòng dã ngoan ngoãn hơn, Nhiếp Minh Quyết cũng dần thà lỏng, hai tay giữ bên eo Nhiếp Hoài Tang buông xuống, nhìn thấy rõ vết tay xanh tím trên co cậu. Phía dưới hắn bị siết đến khó chịu, bất chấp tất cả, động tác trở nên nhịp nhàng, muốn mở rộng thông đạo kia để bản thân thoải mái hơn.

Nhiếp Hoài Tang cảm thấy bản thân sắp đứt hơi, hậu huyệt bị thương lại liên tục bị hành hạ kịch liệt, đau đớn xộc thâng lên não. Tình dục, cứu người, sớm đã bị ném ra sau đầu. Từ nhỏ vốn là công từ cầm y ngọc thực, Nhiếp Minh Quyết bắt cậu xuống tấn một nên hương, hương vừa dốt cậu đã kêu mệt rồi bỏ ngang, chưa bao giờ phải chịu tồn thương nặng nề như vậy. Nhiếp Hoài Tang sụp đổ rồi, cậu nhìn Nhiếp Minh Quyết qua làn nước mắt, hắn tuy mở mắt, nhưng lại không chút tinh tảo, ham muốn tình dục hiện rõ trên mặt.

Cảm giác tủi thân nuốt trọn Nhiếp Hoài Tăng, tất cả những thống khổ mà mình phải chịu đựng, lại chỉ là một giấc mộng xuân của người khi tỉnh lại. Hắn không hề biết. Cậu kim nén nức nở, cần chặt lấy cánh tay mình, cô họng nghẹn ngào phát đau.

Buông xuôi phản kháng, đau đớn phía sau nhuư thủy triều đánh tới, lượt sau càng đau hơn lượt trước, khiến cậu chỉ i muốn lập tức chết đi, con còn hơn phải chịu giày vò đến mức này.

Thật lâu sau, Nhiếp Minh Quyết cũng chầm chậm dừng lại. Nhiếp Hoài Tang cuối cùng cũng trút ra một hơi. Vậy mà vẫn sống! Cảm ơn trời đất! Nhiếp Hoài Tang khẽ nhếch môi trào phúng. Nhưng lập tức đã biết bản thân vui mừng quá sớm. Nhiếp Minh Quyết bị vây đến thoai mái, rút ra phân nửa, lại hung hăng đầy vào. "Um".

Nhiếp Hoài Tang cần ràng, là cần cả vào lưỡi, chốc lát trong miếng toàn vị máu tanh. Đau đớn phia sau lại một lần nữa ùa về. Hai tay Nhiếp Hoài Tang nắm chặt lấy ga giường, cậu không dám đụng tới Nhiệp Minh Quyết, không đâm để lại dấu vết trên người hắn. Chỉ có thể liều mạng nắm lấy ga giường phía dưới, chịu đựng cực hình tàn khốc phía sau.

Nhiếp Hoài Tang nằm trên người Nhiếp Minh Quyết, mềm nhũn vô lực. Nhiếp Minh

Quyết dường như cảm thấy tư thế này quá mất sức, bèn lật người đè cậu xuống dưới, gấp

chân để cậu quỳ xuống, tiếp tục chinh phạt. Tư thế này khiến vật nóng bỏng dữ tợn kia đi

vào càng sâu, máu trên cánh tay nhiễm ra gối của Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp Hoài Tang

đã cạn kiệt sức lực, chỉ phó mặc cho Nhiếp Minh Quyết dày vò. Phía sau tổn thương

nghiêm trọng, máu tươi chảy xuống bên đùi, thấm xuống ga giường, thảm không nỡ

nhìn. Nhiếp Hoài Tang giãy giụa khiến vật kia bị kéo ra khỏi hậu huyệt, Nhiếp Minh

Quyết bị đẩy xuống, bản thân cậu lại nằm trên người hắn.

Cảm giác thoải mái bị đứt đoạn, Nhiếp Minh Quyết nhất thời khựng lại, nhưng lập tức nổi giận lôi đình, tóm lấy hai chân Nhiếp Hoài Tang, tiếp tục đầm vào nơi đã bị tàn phả gần như sắp nát kia.

Chẳng mấy chốc, bàn tay mềm mại của Nhiếp Hoài Tang bị mài nóng đó cả lên, luôn cảm thấy vật kia như lại lớn thêm một vòng, trong lòng lại trào dâng một loại cảm giác hưng phần kì lạ và sự mãn nguyện đã mong chờ suốt bao năm. Máu nóng trong người Nhiếp Hoài Tang cuồn cuộn vọt lên, khóe mắt kích động dần phiếm lệ, dục vọng bị khơi dây, thân dưới cũng nói lên phản ứng

Huân hương này không chỉ tác động lên Nhiếp Minh Quyết mà cũng kích thích Nhiếp Hoài Tạng. Nhìn đồ vật to lớn hùng hực trong tay, ham muốn bị thứ đó chỉnh phục mãnh liệt hơn bao giờ hết. Nhiệp Hoài Tang lấy ra nhuyễn cao đã chuẩn bị từ trước, bôi lên vật to lớn trong tay mình, lại quệt một vệt, tự lần ra phía sau, cần răng đưa vào hậu huyệt của chính mình. Cảm giác kì dị khi bị xâm nhập khiến cậu nhữn cả người, nhất thời không chống đỡ được, ngã xuống người Nhiếp Minh Quyết. Một tay đỡ lấy hộp thuốc, một tay bận rộn tự bôi cho chính mình, Nhiếp Hoài Tang không thể tận tình chăm sóc cho Nhiếp Minh Quyết. Hắn bất mãn hừ một cái, bàn tay mềm mại vừa rồi chỉ càng làm hắn thêm khát vọng, hoàn toàn không thể thỏa mãn, hắn còn muốn.... muốn đụng chạm thử khác nữa! Nhiếp Minh Quyết nhằm mặt dưa tay men theo bàn tay của Nhiếp Hoài Tang, lần đến ngón tay đang bận rộn, phát hiện ngón tay dang cầm trong thứ gì, không cần dạy cũng biết, khí thế như sét đánh ngang tai kéo tay Nhiếp Hoài Tang ra, lập tức đầy đồ vật của mình vào.

Nhiếp Hoài Tang bị dọa đến cùng người, vội và bở lên muốn tránh, lại bị bàn tay to lớn của Nhiếp Minh Quyết giữ chặt, tiêu huyệt phía sau chưa bao giờ được khai phá, nay bị ép mở ra, bị đồ vật nóng bỏng đáng sợ kia không chút nẻ mang gì đâm thẳng vào.

Cậu kêu thảm một tiến lại vội và cần lấy cánh tay mình, kìm ném, sợ sẽ đánh thức Nhiếp Minh Quyết. Nhiếp Hoài Tang hai mắt mở to, sắc mặt trăng bệch, toàn thân run rầy kịch liệt như một con cá bị lôi ra khỏi nước, đau đến nói da đầu cũng cảm thấy tê dại. Phía sau như bị xé ra làm hai, luồng nhiệt nóng bỏng không ngừng xâm nhập, sức lực toàn thân cũng bị đánh tan tành trồng chớp mắt, ngay cả giãy giụa cũng không còn sức,

nước mắt cứ thế tuôn trào, cậu thứ chống người dậy, nhất thời chỉ muốn thoát khỏi đau đớn tận cùng này. Dưới thân thoải mái vô cùng. Nhiếp Minh Quyết như tìm được báu vật, ngày càng dùng sức. Chỗ đó quá chật, dường như có luồng dịch ấm áp trào ra, co rút kịch liệt vừa như né tránh vừa như mời gọi. Dù bị kẹp đến không thoải mái nhưng Nhiếp Minh Quyết

cũng không nỡ rời đi mà càng ra sức khai phá bên trong.

- Hu hu hu.... - Nhiếp Hoài Tang đau đớn, hai mỗi trắng bệch, cánh tay bị chính mình cắn rách đến nỗi chảy máu mà cũng không hay biết, bất tri bất giác nước mắt tuôn trào giàn giụa, mọi cảm quan đều tập trung hết về phía sau.

Tàn nhẫn, lấp đầy. Chắc chắn chảy máu rồi. Nhiếp Hoài Tang đau đến xây xẩm mặt mày, huyệt thái dương giật giật, cảm giác như có ai đó đang cầm gậy đánh thăng vào gáy mình, thần trí dẫn mịt mờ, toàn thân tê dại.

Nhìn thứ gì đó đã ngắng thăng lên kia, Nhiếp Hoài Tang câm nín thầm "hừ" một tiếng. so sánh một phen, không nhịn được mà ưu tư trùng trùng. Đồ lớn như vậy, lát nữa liệu có vào được không?

Câu duỗi tay sờ lên lồng ngực rắn chắc màu mật của hắn, cơ thịt săn chắc cứng còi, đường nét ưu mỹ bị những vết sẹo dữ tợn chen ngang, ngược lại mang đến sức mê hoặc đầy nam tính của một người đàn ông chững chạc. Nhiếp Hoài Tang biết đại ca mình luôn là kẻ xông lên đầu tiên trên chiến trường, thế như chẻ tre, đánh đâu thắng đó, nhưng khi nhìn thấy nhiều vết sẹo không thể chữa lành như vậy, nghĩ đến khi bị thương sẽ đau đớn thể nào, cậu không nhịn được mà nhói lòng, cúi đầu hôn lên những vết thương chằng chịt đó.

Dược tỉnh quá mạnh khiến lồng ngực của Nhiếp Minh Quyết nóng hừng hực khác thường, bờ môi Nhiếp Hoài Tang vừa mềm mại vừa mát mẻ, giống như một sợi lông vũ lướt qua những vết sẹo mẫn cảm, vài lọn tóc của cậu rơi tán loạn trên ngực hắn, Nhiếp Minh Quyết vẫn tưởng rằng bản thân dáng rào một giấc mộng xuân, đôi môi kia như đang an ủi, lại như đang trêu đùa dục vọng của hắn. Hần đưa tay quờ quạng, quả nhiên bắt được một cánh tay, lập tức bắt lấy, lật người đề xuống. Nhiếp Hoài Tang không kịp phòng bị, hoảng hốt kêu lên một tướng, cả người bị nhốt trong lồng ngực chặt cứng của Nhiếp Minh Quyết.

Nhiệt độ cơ thể của đối phương về cùng thoải mái. Nhiếp Minh Quyết hết sức thỏa

màn, hắn vươn tay khóa chặt người bên dưới vào lòng. Người trong lòng nhỏ hơn hắn rất

nhiều, làn da mềm mại mượt mà, thân thể có chút gầy. Nhưng, hình như có gì đó

không đúng? Người nào không giống một cô nương mềm mại, mà hình như là một thiếu

niên thanh mảnh? Nhiệp Minh Quyết nhíu mày trong cơn mơ màng, từ khi nào mình lại

có loại tư tưởng này? Nhiếp Hoài Tang chưa bao giờ gần gũi với đại ca như vậy, nhân lúc Nhiếp Minh Quyết trầm mê trong mộng, không phân biệt được đâu là mộng đâu là thực, đánh liều hít vào một hơi, chỉ cảm thấy mùi hương nam tính xộc thẳng vào từng mạch máu, khiến bản thân trở nên mềm nhũn, hận không thể mãi mãi nằm trong vòng tay nóng bỏng này. Cậu dùng sức ôm lấy hắn, khẽ cong chân chạm vào luồng nhiệt dưới thân của Nhiếp Minh Quyết.

Dưới tác động của thuốc, vật đó sớm đã hưng phấn dựng lên, kích thước quả lớn, dáng

về dọa người. Hai chân Nhiếp Hoài Tang gác lên eo Nhiếp Minh Quyết, đưa tay xuống

mò mẫm, lại bị nhiệt độ nóng bỏng tay của vật kia dọa cho một trận. Bị sở phải, vật đỏ

này lên một cải, càng thêm hưng phấn.

Nhiếp Hoài Tang vừa sợ vừa tò mò, đưa tay khẽ nằm, nhẹ nhàng lên xuống.

Hơi thở của Nhiếp Minh Quyết ngày càng hỗn loạn, bản tay ôm bên eo Nhiếp Hoài

Tang khẽ siết, gần như in hằn dầu ngón tay lên da thịt. Nhiếp Hoài Tang bị đau, lực trên

tay cũng theo phản xạ khẽ siết, khiến Nhiếp Minh Quyết thở hắt ra một hơi, ra sức vận động phía dưới.

Nhiếp Hoài Tang không còn sức để khóc nữa, khó khăn nhấc cánh tay tím tái lên, vận linh lực, chậm chạp vẽ một bùa chú phức tạp trên không rồi dùng lực đẩy nó nhập vào người Nhiếp Minh Quyết, miệng khàn khàn niệm khẩu quyết. Cuối cùng cũng coi như niệm xong, Nhiếp Hoài Tang thở ra một hơi, trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngất.

Động tác của Nhiếp Minh Quyết khựng lại, trong cơ thể trào dâng một luồng cảm giác kì dị, toàn bộ linh lực trong cơ thể cuồn cuộn lưu chuyển, một tia khí đen đúa dần bị rút ra, vọt xuống hạ thân, trái tim như bị đè nén, hai mắt đỏ ngầu, hắn gầm lên một tiếng, phía dưới cứng như muốn nổ tung, liều mạng đâm vào, tàn khốc mà kịch liệt.

Nhiếp Hoài Tang rên rỉ vài tiếng, khóe mắt đỏ hoe, miệng phun ra một búng máu. Luồng khí đen kia thông qua nơi tiếp xúc thân mật giữa hai người, truyền từ cơ thể Nhiếp Minh Quyết sang Nhiếp Hoài Tang, lan ra toàn thân cậu, như mang theo mũi nhọn giằng xé toàn bộ mạch máu trong người Nhiếp Hoài Tang, khiến cậu đau muốn phát điên, toàn thân co quắp. Cậu chỉ có thể ôm chặt lấy Nhiếp Minh Quyết cắn môi chịu đựng, bờ môi trắng bệch bị cắn rách, máu theo khóe miệng chảy xuống cằm, hai tay vô lực vô tình bị quấn vào lọn tóc của Nhiếp Minh Quyết làm cậu sợ hãi, lập tức buông tay, lưng đập xuống giường.

Nhiếp Hoài Tang muốn thử nhấc người dậy, nhưng không còn sức, chỉ biết tỉnh táo cảm nhận nỗi đau đớn xé rách tận cùng này, hai nắm tay siết chặt, móng tay cào bàn tay chảy máu. Vô tình, Nhiếp Minh Quyết chạm vào nơi nào đó khiến Nhiếp Hoài Tang khẽ ngân lên một tiếng thỏa mãn đáp lại, hắn nhạy bén bắt lấy phản ứng này, lập tức chỉ chăm chăm đẩy vào vị trí kia.

Khoái cảm xa lạ khiến Nhiếp Hoài Tang lúng túng, cậu muốn cựa quậy eo, nhưng lại không còn sức động đậy. Cảm giác tê dại lan tràn tới từng đốt xương, từng ngõ ngách trong cơ thể, ngày càng kịch liệt, thứ tê dại này hòa trộn cùng lệ khí dằn vặt cơ thể cậu, Nhiếp Hoài Tang chỉ thấy bản thân sắp phát điên rồi, nước mắt tuôn trào, thấm đẫm một mảng gối.

Lệ khí loanh quanh một vòng khắp cơ thể cậu, cuối cùng tụ lại ở kim đan, quấn tròn bao vây, che đi ánh sáng dìu dịu vốn có của kim đan. Nhiếp Hoài Tang cố gắng rút ra một tia tỉnh táo, cẩn thận thăm dò tình trạng của Nhiếp Minh Quyết, ngoài ý muốn phát hiện lệ khí trong người hắn vẫn chưa hoàn toàn bị hút ra, một phần nhỏ còn lưu lại trong cơ thể lại bắt đầu dung nhập vào linh lực của hắn.

Không phải chứ…. Vậy là lại phải tìm cơ hội làm một lần nữa? Nhiếp Hoài Tang gần như tuyệt vọng, nước mắt trào ra càng nhiều.

Thân thể đau đớn khôn cùng, mặc dù có chút khoái cảm, nhưng phía trước của cậu vẫn không hề có động tĩnh. Nhiếp Minh Quyết không tỉnh táo, đương nhiên sẽ không chú ý đến chăm sóc cho cậu, chỉ cắm đầu cắm cổ đâm vào, cuối cùng một nhát thật sâu, bắn ra trong người Nhiếp Hoài Tang. Một khắc này xong, Nhiếp Minh Quyết cũng như không còn sức lực ngã xuống một bên, hơi thở trở nên ổn định.

Cuối cùng cũng kết thúc. Nhiếp Hoài Tang nhẹ nhõm, đầu óc bị một cơn mê mang đánh tới. Không được ngất, không được ngất, còn phải thu dọn đống hoang tàn này. Cậu chống cánh tay nhiễm máu, cố gắng nhấc eo, mượn đau đớn phía dưới giúp bản thân tỉnh táo, gắng sức đẩy chân, rút cơ thể khỏi vật kia của Nhiếp Minh Quyết. Hậu huyệt bị thương nghiêm trọng, chỉ hơn động đậy là cảm giác đau đớn lại ùa đến, thậm chí máu dịch bên trong cũng trào ra ngoài. Nhiếp Hoài Tang ngã xuống giường, trán đập vào thành giường, sưng đỏ một cục.

Ánh trăng vằng vặc chiếu lên thân thể đầy vết xanh tím của Nhiếp Hoài Tang, toàn thân phủ đầy máu và dịch thể, thảm hại vô cùng. Cậu gian nan chống mình dậy, bò tới cạnh giường, lấy khăn tay đã chuẩn bị từ trước lau sạch phía dưới của Nhiếp Minh Quyết, giúp hắn mặc quần áo lại như ban đầu, chính mình cũng khoác lên một lớp áo choàng, đồng thời lấy ra một phong thư từ túi áo, đặt lên án thư của Nhiếp Minh Quyết. Rồi chật vật lết ra mở cửa, gọi người đã đứng chờ sẵn bên ngoài tiến vào.

Người kia trông thấy tình trạng trong phòng, bước chân khựng lại, kinh sợ giật mình, nhìn Nhiếp Hoài Tang bằng ánh mắt kì dị, lại bị bộ mặt trắng như tờ giấy, hơi thở thoi thóp của Nhiếp Hoài Tang dọa cho một trận. Nhưng hắn lập tức ý thức lại, nhanh nhẹn thu dọn quần áo vung vãi trên đất, thay hết chăn, ga, gối về như ban đầu, tiêu hủy toàn bộ dấu vết và mùi vị không nên có trong phòng rồi nửa ôm nửa dìu Nhiếp Hoài Tang rời đi.

Nghe lời Nhiếp Hoài Tang tránh đi đội tuần gác đêm của Bất Tịnh Thế, dìu Nhiếp Hoài Tang đang đứng không vững kia về phòng của cậu. Đặt người lên giường, hắn tò mò hỏi:

– Sao lại thảm thế này? Ngươi đừng có chết vội nhé, ta chỉ vưa mới phát hiện ra ngươi là một kẻ thú vị thôi nha!

– Cút, ta muốn tắm. – Nhiếp Hoài Tang không chút hứng thú gì với hắn, giọng nói khàn khàn, nghe như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn. Đầu lưỡi cậu đau rát, căn bản không muốn nói một chữ nào cả.

– Đã chuẩn bị xong lâu rồi, có cần ca ca ôm đi không nào? – Người kia hỏi.

Nhiếp Hoài Tang không thèm để ý đến hắn, cậu đã bị dày vò sắp không chịu nổi nữa, chỉ muốn lập tức vùi đầu chìm vào giấc ngủ, hoặc ngất luôn đi cũng tốt.

Người nọ tên Viên Đồng, sau này đổi tên thành Nhiếp Đồng, là một trong những cố vấn quan trọng trong kế hoạch báo thù của cậu. Hắn xuất thân từ chốn yên hoa trong con ngõ kia, vô tình được Nhiếp Hoài Tang cứu giúp, từ đó liền đi theo cậu, mãi đến khi Nhiếp Hoài Tang phát hiện tài năng và trí thông minh của người này mới bắt đầu trọng dụng hắn.

Kiếp này, hai người vốn không quen biết, nhưng Nhiếp Hoài Tang không biết phải tìm đâu ra cứu viện để giúp cậu hoàn thành kế hoạch đêm nay, đồng thời, cậu cũng tin tưởng bản thân hiểu rõ cách làm người của hắn, nên mới mạo hiểm tìm đến nhờ giúp đỡ. May mà tính cách cũng không khác gì kiếp trước, chỉ cần gặp thứ gì thú vị hoặc thần bí là hứng thú bừng bừng, cười cười đồng ý giúp Nhiếp Hoài Tang.

Nhìn biểu hiện của Nhiếp Hoài Tang, Viên Đồng bắt đầu thấy đau đầu rồi, đành cam chịu ôm cậu đến thùng nước. Nhiếp Hoài Tang nửa tỉnh nửa mê tự tắm rửa sạch sẽ, lại nghe theo hướng dẫn của Viên Đồng, loại bỏ những gì Nhiếp Minh Quyết lưu lại ở phía sau. Nếu không nhờ Viên Đồng canh một bên, có lẽ cậu đã chết chìm trong thùng tắm cũng nên.

Cậu nằm bẹp trên giường, gắng gượng bôi thuốc cho phía sau, rồi thực sự không chống đỡ nổi nữa, mất đi ý thức.

Viên Đồng cũng không lo lắng, vừa hứng thú mặc quần áo cho Nhiếp Hoài Tang, vừa đánh giá một phen. Đây là tiên phủ Bất Tịnh Thế của Thanh Hà. Đây là Nhiếp gia nhị công tử, Nhiếp Hoài Tang. Vừa rồi là Nhiếp gia gia chủ Nhiếp Minh Quyết. Hai huynh đệ nhà này đang chơi trò gì? Nhiếp Hoài Tang tốn công tốn sức trèo lên giường đại ca, còn hành hạ bản thân đến sống dở chết dở thế này, nhưng lại đòi xóa sạch sẽ dấu vết trong phòng, không để đại ca biết được. Rốt cuộc mục đích là gì? Nhiếp nhị công tử có tâm tư kia với đại ca, mà tính độc chiếm còn rất cao, bị dày vò mất nửa cái mạng vẫn gắng gượng giúp đại ca xử lý thân thể sạch sẽ, mặc xong quần áo rồi mới gọi mình vào dọn dẹp. Thật là….. vừa quật cường vừa đáng yêu.

Viên Đồng vô cùng tò mò, hắn thu dọn sạch sẽ thùng nước cùng thuốc thang trong phòng, dùng linh lực thiêu huỷ toàn bộ quần áo ban nãy của Nhiếp Hoài Tang, đồ ngủ của Nhiếp Minh Quyết, ga giường cùng chăn, gối dính bẩn. Xong xuôi, hắn mang theo hành lý Nhiếp Hoài Tang chuẩn bị từ trước, cõng theo người đã hôn mê, nhân lúc trời đêm, lặng lẽ men theo đường tắt rời khỏi Bất Tịnh Thế.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro