Chương 118: Bát tẩu ta ở đâu?(1)
"Vẫn còn sớm, mài mực cho xong đi." Thái độ Khúc Đàn Nhi hơi khác thường, giống như cũng không vội vã nhất thời.
Thật sự ra nàng vẫn tiếp tục chuyên tâm mài mực cho Mặc Liên Thành là có dụng ý. Nàng muốn mài mực để làm cho Mặc Tĩnh Hiên hết nhẫn nại, khi hắn nóng lòng, muốn tìm người cũng sẽ không có đủ tỉnh táo. Ánh mắt nhàm chán ngẫu nhiên quét sang bức tranh thủy mặc đang gần vẽ xong trên mặt bàn kia. Chỉ là càng nhìn càng thấy cảnh vậy trong đó lại rất quen mắt, có vẻ như đã từng thấy ở đâu. Chờ chút . . .Nha, Mặc Liên Thành vậy mà đang vẽ mái đình bên trong Tuyết Viện của nàng?
Hắn yêu thích Tuyết viện như vậy sao?!
Không bao lâu, thoáng nhìn qua thấy Mặc Tĩnh Hiên đã sắp ngồi không yên.
Lúc này Khúc Đàn Nhi mới chậm rãi ra khỏi Thư phòng.
Hẹn sau một khắc nữa.
Người nên trốn vẫn là đi trốn, mà người đi tìm cũng không rãnh rỗi. Ngay cả ai đó ngồi vẽ tranh trong phòng, rõ ràng là thờ ơ mà vẽ, bất quá vốn là tranh phong cảnh nhưng bên trong lại xuất hiện thêm một nữ tử tuyệt sắc đang đứng yên đón gió, khuôn mặt nhỏ u oán ngước nhìn tường viện cao cao . . .Đó không phải là Khúc Đàn Nhi a?
"Ngươi mau đi tìm nàng, Bản Vương không muốn lãng phí thời gian." Mặc Liên Thành nhàn nhạt ngước mắt nhìn về phía Vu Hạo đang đứng bên cạnh, nói ra một câu.
Vu Hạo gật đầu, đáp ứng một câu: "Vâng." Rồi lui đi xuống.
Khí trời rất tốt nhưng Tuyết Viện lại có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Mà trong sân, Kính Tâm vẫn là an tĩnh ngồi ở trên mặt ghế đá kia, bàn tay nhẹ chống cằm, chốc chốc lại ngẫu nhiên giương mắt nhìn người đang một mực đi tới đi lui không ngừng Mặc Tĩnh Hiên kia. Sau đó lại hạ mắt xuống tiếp tục trầm mặc.
"Kính Tâm, cô hãy tốt bụng một chút, gợi ý cho ta một xíu đi, Vương phi của cô - Bát tẩu của ta, có phải ở bên trong Tuyết Viện không?" Trên gương mặt tuấn mỹ của Mặc Tĩnh Hiên cực kì bất đắc dĩ, dù biết rõ Kính Tâm sẽ không trả lời câu hỏi của hắn, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, nhất định mặt chay mài đá hỏi tới hỏi lui không biết mấy chục lần.
"Không biết." Kính Tâm lắc đầu, thứ n lần trả lời câu hỏi này.
"Hiện tại đã qua bao lâu rồi?" Mặc Tĩnh Hiên hỏi.
"Còn sớm, mới vừa qua nửa canh giờ thôi." Kính Tâm trả lời.
"Vậy ta đi đến Sương Viện tìm một chút."
"Thập Tứ Vương Gia ngài đi thong thả." Kính Tâm phất phất tay, nhìn cho đến khi Mặc Tĩnh Hiên đi xa, sau đó tiếp tục tĩnh tọa, mà ánh mắt chưa từng ngó lung tung nơi nào, đối với thân ảnh bay trên nóc nhà kia cũng chưa từng để ý tới.
"Chủ tử." Vu Hạo trở lại thư phòng. Khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Mặc Liên Thành trước thư án.
"Sao rồi?" Mặc Liên Thành nhíu mày hỏi.
"Thuộc hạ tìm không ra Vương Phi đang trốn ở đâu."
"Ồ?" Ngoài ý muốn của hắn a.
"Thuộc hạ đều đã tìm mấy lần các ngõ ngách ở Vương phủ, Vương Phi giống như là biến mất khỏi thế gian, không thể nào tìm được."
"Ừh, trách không được bằng bản lĩnh của Thập tứ vậy mà hai lần cũng không tìm được nàng. Xem ra Bản vương thật đúng là đã xem thường nàng." Mặc Liên Thành nhẹ nhíu mày, cười đến nhàn nhã.
"Thuộc hạ đi tìm lại một lần nữa."
"Không cần, cứ theo ý nàng a, nếu nàng muốn xuất phủ thì cứ mặc kệ nàng đi." Mặc Liên Thành nói xong, bức họa dưới ngồi bút cũng đã hoàn thành, nhìn chân dung trên mặt bàn, nhếch miệng một vòng ý cười như có như không. Đáy mắt hiện lên sự nhu hòa cực kì hiếm thấy.
Vu Hạo lĩnh mệnh, lui ra một bên, không phải nhiều lời nữa.
Đến nỗi người liều mạng không muốn thua là Mặc Tĩnh Hiên kia, lúc này cũng đã mệt mỏi nằm dài ở cái ghế dựa trong phòng Khúc Đàn Nhi không nhúc nhích. Cảm nhận thời gian từng chút từng chút trôi qua, không muốn lặp lại chuyện lục lọi lung tung nữa.
"Thập Tứ Vương Gia không đi ra tìm chủ tử sao?" Kính Tâm thấy hắn đi vào bên trong phòng thì chưa từng bước ra, hơi hoài nghi một chút, nên đi theo vào nhìn lần cuối.
"Bát tẩu ta ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro