Chương 153: Nữ nhân của Bản vương không để cho người ta ăn hiếp(1)

"Là có ý gì?" Nàng không hiểu có hơi nghi hoặc một chút.

Ánh mắt Mặc Liên Thành lướt tới một hướng khác, xác minh lại sự nhắc nhở dành cho nàng: "Bởi vì nàng mà nhạc mẫu đại nhân của ta hiện giờ đang chịu tội."

Khúc Đàn Nhi khẽ giật mình, lập tức hiểu ra.

Theo ánh mắt của Mặc Liên Thành nhìn thấy Khúc Phán Nhi cùng Cửu phu nhân đang ở một góc nào đó. . .

"Sao vậy? Nàng rất tức giận à?" Mặc Liên Thành hỏi. Tay vẫn nắm lấy tay nàng không có dự định buông ra.

"Ít ra cũng không có vui vẻ." Nữ nhân kia chết chắc. Thù mới hận cũ hai năm qua hôm nay có thể cùng nhau tính toán. Vừa đúng lúc nàng còn đang buồn rầu vì không tìm ra lý do để cho nương của nàng ra khỏi Khúc phủ, xem ra hôm nay chính là cơ hội. Nhưng mà, Mặc Liên Thành sẽ giúp nàng sao? Có chút khó khăn. . .

"Nàng muốn qua đó? Đừng quên nơi đây là Khúc Phủ."

"Nhưng ta cũng không quên bây giờ ta là Bát vương phi." Đúng vậy, cái danh hiệu này, bây giờ bất luận đang là thời điểm nào cũng có thể làm nàng cao hứng.

"Ồ, cuối cùng nàng. . .cũng nhớ đến thân phận của bản thân." Mặc Liên Thành lạnh nhạt cười, thâm ý trong mắt càng lúc càng dày, bất thình lình hắn buông tay ra, không tiếp tục ngăn cản nàng, tùy ý nàng muốn làm gì thì làm.

Edit:Lily073

Khúc Đàn Nhi nghi hoặc liếc mắt nhìn Mặc Liên Thành, phi thường không hiểu đối với cử chỉ này của hắn. Bất quá nàng cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ sâu xa, bởi vì nếu nàng tiếp tục trì hoãn, nói không chừng bàn tay của Khúc Phán Nhi sẽ chào hỏi trên người Cửu phu nhân. Tay nhỏ vén lên một bên váy, nhanh chóng vừa đi vừa chạy về phía trước.

Vừa đến kịp lúc chuẩn xác đỡ được bàn tay trắng như ngọc của Khúc Phán Nhi đang chuẩn bị hạ xuống.

"Đại Vương phi sao có thể rảnh rỗi như vậy? Đang luyện chưởng lực sao?" Khúc Đàn Nhi ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Khúc Phán Nhi.

"Đàn Nhi, chuyện này không liên quan đến con." Cửu phu nhân giật mình, bị dọa đến nhanh chóng lôi kéo quần áo Khúc Đàn Nhi, muốn nàng buông tay ra.

"Nương, mẫu thân cũng thật là, người đâu phải nha hoàn, sao lại học người ta chơi trò này?"Khúc Đàn Nhi cười lạnh một tiếng, ra hiệu cho Kính Tạm vịn Cửu phu nhân lại.

"Ngươi mà cũng dám cản ta?" Khúc Phán Nhi thấy Mặc Liên Thành vẫn còn đứng cách đó không xa, lửa tức giận xông lên, thù hận cắn răng nói: "Khúc Đàn Nhi, ngươi đừng tưởng rằng có Bát vương phủ làm chỗ dựa nên muốn làm gì thì làm."

"Đại vương phi, bên ngoài đông người, làm rối lên chắc chắn sẽ rất đẹp mặt. Hơn nữa, ngươi cũng không hy vọng phu quân ta trở mặt với Đại Vương gia đúng không. Đàn Nhi nghe nói, Đại vương gia đang muốn lôi kéo phu quân, dù sao vị trí Thái tử này sẽ do ai làm thật sự là vẫn chưa rõ ràng." Khúc Đàn Nhi cười mà không cười, ý ở trong lời mà nói.

Cái kiểu uy hiếp này, đùa giỡn một chút kỳ thật cũng không khó.

"Ngươi dám uy hiếp ta?"

"Không dám." Nhưng nếu như ngươi nghĩ như vậy, thì đó chính là như vậy. Khúc Đàn Nhi khẽ mỉm cười, nhưng bàn tay hơi buông lỏng, không nhanh không chậm buông cổ tay Khúc Phán Nhi ra.

Không ngờ, Khúc Phán Nhi thù hận nói: "Ngươi muốn ăn đòn!"

Tay vung lên, lại thẳng tắp rơi xuống, chỉ là. . .

Khúc Đàn Nhi tựa như sớm đoán được Khúc Phán Nhi sẽ dùng đến chiêu này. Đồng thời ngay lúc nàng ta chuẩn bị giáng tay xuống, bất thình lình giơ cổ tay lên chặn lại, thậm chí vòng tay đeo trên người cũng rất chuẩn xác làm bãi đáp cho cổ tay của Khúc Phán Nhi.

Cái va chạm này cũng quá mạnh đi, ngọc cứng lắm đó nha.

Lập tức ngũ quan tinh xảo của Khúc Phán Nhi vặn vẹo, đau đến xém chút tuông ra hết mồ hôi lạnh.

Cái gì gọi là không trộm được gà còn mất thêm nắm gạo? Chính là tính huống của Khúc Phán Nhi trước mặt đây.

Không cần nhìn, khẳng định ở giữa cổ tay sẽ bầm lên một cục.

Khúc Đàn Nhi đã chiếm tiện nghi người ta lại còn khoe mẻ, vẻ mặt ôn hòa, dùng lời tốt đẹp khuyên bảo: "Ta nói Đại tỷ, dù sao cũng đều là người một nhà, có cái gì không thể từ từ nói sao? Không nên động tay động chân, như vậy không tốt đâu. Hôm nay là sinh thần của cha, làm ra cái trò cười nào cũng là vứt đi thể diện của Khúc gia chúng ta, sao tỷ lại không hiểu chuyện như vậy? Ngày thường cha thương nhất là tỷ a."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro