Chương 16: Lừa đời lấy tiếng ôn nhu(1)
Khúc Đàn Nhi lúc lắc tay nhỏ thuận miệng đáp, nói: "Ồ, là do mặt trời làm mặt ta nóng lên thôi."
Sau đó, mạnh mẽ đuổi tới chuồng ngựa, Khúc Đàn Nhi giờ đã mồ hôi đầm đìa, miệng khô lưỡi nóng.
Vậy mà, bên trong chuồng ngựa cũng không có bóng dáng Mặc Liên Thành
Khúc Đàn Nhi giận dữ, hỏa khí bốc lên đến đầu, đứng ở bên ngoài chuồng ngựa, giận dữ gầm lên, xém đánh sập lan can chuồng ngựa. Đồng thời, hai tay chống eo, chửi ầm lên, đúng tiêu chuẩn tư thế của mấy bà bán cá ở chợ đang chửi đổng, "Mặc Liên Thành, tên hỗn đản này, vương bát đản, tức chết mà, hắn đến cùng là chạy đi chết ở chỗ nào?"
Chỉ là...
"Vương Phi, ngài là muốn tìm Vương Gia sao?" Được lắm, lúc cần chết thì không chết, Khúc Đàn Nhi chửi ầm lên thì liền vừa vặn rơi xuống một tiếng thấp giọng hỏi thăm.
"Trừ hắn, ta còn có thể tìm ai a?" Khúc Đàn Nhi trong lòng phát hỏa, tức giận vẫn không hạ xuống, lỗ tai vừa nghe đến hai chữ Vương Gia này, lửa giận lại một lần nữa dâng lên, đôi mắt đẹp đằng đằng sát khí trừng về phía người phát ra âm thanh. Nhưng không ngờ, vừa vặn liền thấy một tên có vẻ là nam bộc gác chuồng ngựa đang toàn thân phát run mà đứng tại chỗ, lăng lăng nhìn nàng tức giận.
"Vương, vương. . ." Nam bộc bị dọa cho phát sợ.
"Ách, cái kia. . . Ta là tới tìm Vương Gia, không biết Vương Gia phải chăng ở bên trong chuồng ngựa? Vì ta nhìn thấy chuồng ngựa không có một ai, thật sự là rất khó để người ta tin là Vương gia đang ở trong này." Khúc Đàn Nhi nhanh chóng thu lại sắc mặt, hai chân khép lại, tay chống ở eo cũng nhanh chóng buông xuống, lại đặt mười ngón tay xếp lại một chỗ ở trước người, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, thần sắc rất ai oán, tốc độ thay đổi nhanh đến nỗi làm người ta hoài nghi, tư thế bà bán cá khi nãy có tồn tại hay không.
Nam bộc sững sờ, liều mạng lau lau con mắt, nhìn chằm chằm Khúc Đàn Nhi, hoài nghi mình vừa nãy có phải là hoa mắt không.
Kính Tâm thì mặt không biến sắc, đã sớm nhìn nhiều thành quen, "Làm càn! Vương Phi há lại có thể để cho một hạ nhân như ngươi tùy ý nhìn?"
"Xin Vương Phi thứ tội! Tiểu nhân biết sai rồi!" Nam bộc vừa hoàn hồn bị dọa đến lập tức cúi đầu, nhanh chóng quỳ xuống, nơm nớp lo sợ trả lời: "Hồi Vương Phi, nghe nói trong phủ có khách đến, nên Vương Gia đi đến phòng trước."
"Ồ, thật sao? Vậy tốt, ta đến phòng trước." Khúc Đàn Nhi cười nhạt một tiếng, dễ chịu đến hết mức có thể, nửa điểm tức giận cũng không có, thời điểm quay người, cũng vẫn không quên khoát khoát tay cho nam bộc đang đứng bất động, để hắn vội vàng rời đi. Chỉ là, xoay người một cái, thì toàn bộ kiềm nén đều lộ ra.
Beta: Lily073
Tên nam nhân đáng chết, ngươi chết chắc rồi.
Sau đó, bước một bước, lại mạnh mẹ mà đi thẳng về hướng phòng trước.
. . .
Sương Viện, nhà chính bố trí tinh nhã.
Mặc Liên Thành nhàn nhã nằm ở trên ghế gỗ hoa lê, nhàn nhã thưởng thức trà thơm.
Trên bàn trà bày một bộ ấm trà tử sa tinh xảo.
Trà, là chính hắn pha, trừ đánh đàn đàn, cùng vẽ tranh, hắn còn có một sở thích, chính là pha trà.
Cũng không phải hoàn toàn là vì thích uống trà, chính xác mà nói, hắn chỉ là thích pha trà mà thôi.
"Nàng hiện tại ở đâu?" Mặc Liên Thành nhàn nhạt quét mắt qua Vu Hạo, khóe miệng hơi hơi cong lên để lộ ý cười, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm chén trà trong tay,mảng màu tô trên ly là sắc của tuyết mai mùa đông, màu sắc tiên diễm chói mắt, chế tác cẩn thận, mười phần không sai. Đương nhiên, đồ vật thuộc sở hữu của Mặc Liên Thành hắn, sẽ không thua bất cứ nơi nào.
"Vương Phi hiện tại đang đến phòng trước ." Vu Hạo trả lời,trên mặt vẫn là nhìn không ra nửa điểm cảm xúc.
"Ồ."
"Vương Phi dường như rất tức giận."
"Nàng là nên tức giận, nếu không cưới về một nữ nhân tính tình quá tốt, thì chẳng có gì thú vị."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro