Chương 44: Tên phúc hắc, lực sát thương đủ mạnh(1)

"Vâng." Khúc Đàn Nhi cắn răng, liều mạng lộ ra nụ cười. Nha, nói chuyện thì cứ nói a, còn động tay động chân, coi như muốn diễn kịch, cũng nên nói trước với nàng một tiếng.

"Muốn Bản Vương cùng nàng trở về phòng sao?" Mặc Liên Thành thâm tình nhìn nàng chăm chú, đột nhiên nâng một ngón tay ngọc lên, mập mờ nhẹ nhàng xoa môi đỏ của nàng , đối với cái hôn vừa rồi, bộ dạng tựa như còn lưu luyến, mang theo sự không đành từ bỏ.

"Không cần a." ĐầuKhúc Đàn Nhi dời một cái, tránh thoát sự đụng chạm của hắn.

"Thật không mệt?" Mặc Liên Thành hơi nhướng mày, ý trong mắt mười phần uy hiếp.

Toàn thân Khúc Đàn Nhi rùng mình một cái, không khỏi cảm thấy thấy lạnh cả người, từ lòng bàn chân một mực xuyên lên đến đỉnh đầu, khiến cho nàng muốn cự tuyệt cũng không dám lên tiếng nữa, rủ đầu xuống nói khẽ: "Vâng, vậy Đàn Nhi xin tạ ơn Vương Gia."

"Liên Thành ca ca, vậy ta thì sao?" Triệu Khinh Vân thấy hai người muốn đi, lập tức cản đường, đáng thương nhìn Mặc Liên Thành.

"Khinh Vân, ngươi cũng lớn rồi, tới như thế nào thì như vậy trở về đi."

"Không muốn, ta không muốn trở về, Liên Thành ca ca hôm nay không cho ta một câu trả lời rõ ràng, ta sẽ không trở về."

"Bản Vương đã cưới phi tử."

"Huynh không phải tự nguyện."
"Nhưng Bản Vương quả thật là cưới phi."

"Đó là huynh bị ép buộc."

Mặc Liên Thành cứ nói một câu, Triệu Khinh Vân liền nhanh chóng đáp một câu.

". . ." Khúc Đàn Nhi ở chính giữa Mặc Liên Thành và Triệu Khinh Vân trừ trầm mặc, còn lại vẫn là trầm mặc. Bất thình lình có loại ảo giác, nàng có phải lại chia rẽ một đôi tình lữ nữa hay không, nếu không, thì hiện tại nàng đang làm gì? Ông trời a, nàng thật sự là hoài nghi, nàng đã gả cho loại người gì.

"Khinh Vân." Mặc Liên Thành một mặt bất đắc dĩ.

"Liên Thành ca ca, ta thật sự không ngại, ta không được làm Vương Phi cũng không sao, vậy ta có thể làm Trắc Phi, ta không quan tâm chuyện chia sẻ huynh cùng nữ nhân khác, thật sự kkhông quan tâm, chỉ cần..."

"Khinh Vân, ngươi. . ."

Mặc Liên Thành do dự nhìn Triệu Khinh Vân, thần thái muốn nói lại thôi thần thái, ngược lại làm cho người khác cảm thấy mơ hồ.

". . ." Khúc Đàn Nhi ở một bên nháy mắt mấy cái, có chút tỉnh ngộ. Cuối cùng có chút rõ ràng, tại sao nhân duyên của hắn tốt như vậy, có một bề ngoài tốt, còn thỉnh thoảng bày ra một tư thái u buồn, nếu nhà gái đổi lại là chính nàng, đoán chừng cũng sẽ hoài nghi, hắn thân bất do kỷ đến cỡ nào.
Bất quá, nàng biết hắn không lâu, nhưng sẽ không cho rằng hắn thật sự có cái gì thân bất do kỷ.

Cùng là diễn kịch như nhau, hắn một chút cũng không kém nàng.

Nghĩ càng sâu, Khúc Đàn Nhi càng nghi hoặc, Mặc Liên Thành tại sao phải diễn trò này, còn nhấc nàng một thứ nữ nho nhỏ của Thượng Thư phủ đến ngồi lên vị trí Vương Phi? An Lạc hầu, là hầu gia khác họ, nếu Mặc Liên Thành cưới Triệu Khinh Vân, thế lực trong triều không phải lập tức tăng cường sao? Có lợi cho chuyệntranh đoạt hoàng vị của hắn, không phải sao?

Nghĩ tới đây, Khúc Đàn Nhi lại nghe được nữ nhân si tình nào đó thầm thì to nhỏ, ". . . Chỉ cần Liên Thành ca ca vui đều có thể, ta không quan tâm, ta đã nói qua, ta sinh là người của huynh, chết là ma của huynh, đời này trừ huynh, ta sẽ không gả cho người khác."

". . ." ô ô.. câu nói này lực sát thương đủ mạnh.

Sinh là người của hắn, chết là ma của hắn?

Chờ chút. . . Có vẻ như hơi quen tai.

Khúc Đàn Nhi quét mắt nhìn Triệu Khinh Vân, rất xác định nữ nhân trước mắt đối với Mặc Liên Thành thật không phải si tình bình thường.

"Khinh Vân, ngươi nói quá nghiêm trọng." Mặc Liên Thành sâu kín nhẹ giọng trả lời, bỗng nhiên, tay đang ôm bên hông Khúc Đàn Nhi bất thình lình dùng sức một cái, muốn ám chỉ cái gì.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro