Chương 14
Chương 14: "Lại kêu hắn minh tuấn, ta liền giết hắn"
Tạ Diễn từ nhỏ đã kêu Tô Dục Giác tu hành âm dương đại diễn thuật, là vì tiện cho hai người song tu.
Hiện giờ Tô Dục Giác đã giúp Vệ Minh Tuấn độ khí, cả người đều tỏa ra hơi thở của Vệ Minh Tuấn, càng ngửi càng thấy buồn nôn.
Đành phải đem hắn đè chặt ở trong ngực, đem linh lực cường đại của bản thân rót vào, từng chút rửa sạch dấu vết của Vệ Minh Tuấn.
Nhưng mà Tô Dục Giác lười biếng không chịu luyện công, thân thể ốm yếu, linh lực này cường đại như là cơn mưa to rộng lớn cọ rửa bờ cát cằn cỗi, rất nhanh bị đau đến khóc, nước mắt không ngừng rơi, giãy giụa muốn chạy.
"Tạ, Tạ Diễn, đau, đau...hu hu hu..."
Nghe được tiếng khóc Tạ Diễn mềm lòng, nhưng vừa nghĩ lại sự việc vừa nãy lại nói, "Biết đau thì về sau đừng cho người khác độ khí!"
Quả thực như thế, trước giờ ở Tạ gia, Tạ Diễn ruy rằng thích mắng hắn, nhưng không thể nào chịu được hắn bị đau, chỉ là ngón tay hắn chỉ bị trầy da, nhưng lại cấp bách mà dùng linh dược tốt đắp.
Sau khi đi vào Thiên Kiếm Tông gặp được Lâm Ý Thu, Tạ Diễn liền đối sử với hắn càng ngày càng không tốt, thế nhưng bây giờ lại làm hắn đau như vậy!
"Hu hu hu hu... Ngươi tránh ra!" Tô Dục Giác khóc càng lớn hơn, duỗi tay muốn đẩy Tạ Diễn ra, lại bị ôm chặt ấn đầu hôn.
Lúc này một dòng nước ấm tràn vào khắp người, rốt cuộc lại không có đau lắm, khí huyết vì mài bén mà mất dần dần cũng quay trở lại.
Hai người từ nhỏ sẽ cùng nhau tu tập âm dương đại diễn thuật, linh khí tương đồng, giờ phút này Tạ Diễn chỉ cần vận dụng linh khí là có thể chữa trị cho Tô Dục Giác bị hao tổn kinh mạch, thậm chí bổ khí huyết. Chỉ là thọ nguyên bổ không được, chỉ có thể dựa vào tu vi tăng cao, xem ra trở về liền phải đốc thúc hắn tu luyện, mau chóng tiến vào Trúc Cơ kỳ.
Vệ Minh Tuấn ở một bên trầm mặc không nói, vội vàng chữa thương, hắn nhìn hai người chằm chằm bỗng nhiên thấy thú vị, chưa từng nghĩ Tạ Diễn kia thế nhưng lại giúp Tô Dục Giác, như thế lại tốt.
"Sư huynh!"
Nghe được âm thanh của Lâm Ý Thu, Tạ Diễn lúc này mới buông Tô Dục Giác ra.
Chỉ thấy hắn sắc mặt tái nhợt, cả người đều đầy thương tích, còn lây dính máu ra cả kiếm trong tay, nghiễm nhiên là phải cùng lam xà chiến đấu mới có thể vào đây. Đều là vì muốn nhanh chóng cứu Tô Dục Giác, không nghĩ tới sẽ thấy một màn như vậy, như bị người khác đâm một lưỡi dao sắt bén vào ngực.
Tô Dục Giác thấy Lâm Ý Thu liền châm chọc nói, "Thật là tâm địa ác độc, thấy ta bị nguy cũng không mau vào cứu ta, ta nghĩ ngươi là đang muốn ta chết trong hang động này!"
Rõ ràng chính là hắn không chịu nghe lời khuyên, bị yêu quái lừa vào đây, lại trách ngược Lâm Ý Thu.
Lâm Ý Thu lại không bực, chỉ là trách tu vi chính mình không cao, không thể kịp thời cứu Tô Dục Giác, do đó làm cho Tạ Diễn được lời, đang muốn mở miệng lại bị Vệ Minh Tuấn giành trước.
Vệ Minh Tuấn nói, "A Dục, ngươi như vậy là không đúng rồi. Lâm sư đệ rất lo lắng cho ngươi, vừa nãy Lâm sư đệ phải dùng hết toàn sức lực mới phá hủy được trận pháp, sau đó ta mới có thể tiến vào."
Tô Dục Giác tức muốn chết rồi, rõ ràng vừa nãy Vệ Minh Tuấn mới vừa còn khen hắn, trong mắt chỉ có tình, nhưng Lâm Ý Thu vừa xuất hiện liền trách tội hắn, ủy khuất cực kì, vì thế nói, "Kia, kia dù sao cũng là Vệ Minh Tuấn ngươi cứu ta! Ta, ta cũng không có trách hắn."
Nghe vậy, Tạ Diễn cùng Lâm Ý Thu đều ngây ngẩn người, bọn họ như chưa bao giờ nhận thức qua Tô Dục Giác, không biết Tô Dục Giác bao giờ lại để ý một người như vậy.
Tạ Diễn dùng sức nhéo Tô Dục Giác, chất vấn nói, "Ai cứu ngươi! Ta nhìn ngươi là bị ngã hỏng đầu rồi, Vệ Minh Tuấn kia phế vật như thế làm sao có thể cứu ngươi, nếu không phải ta kịp thời đuổi tới thì ngươi đã sớm chết!"
Tô Dục Giác hừ một tiếng, bất mãn nói, "Ngươi lòng dạ hẹp hòi, sẽ không phải đoạt công lao người khác đó chứ!"
"Ngươi nói cái gì!" Tạ Diễn thiếu chút nữa định đem Tô Dục Giác bóp gãy, nhưng vẫn kịp thời buông lỏng tay ra. Nếu không phải lo lắng cho thân phận của Tô Dục Giác bị người khác biết được, hắn nhất định sẽ nói cho Tô Dục Giác vì sao máu của hắn có thể mài bén, dã tâm của Vệ Minh Tuấn ra sao.
Tô Dục Giác rảnh rỗi, vội vàng trốn đến phía sau Vệ Minh Tuấn, Lâm Ý Thu đi lại xem xét tay hắn, lo lắng nói, "Sư huynh tại sao ngươi lại bị thương?"
"Đừng chạm vào ta!" Tô Dục Giác ném tay Lâm Ý Thu ra, vẻ mặt ghét bỏ, như là đụng tới thứ đồ dơ gì, sau đó lại ghé sát tai hắn, đè thấp âm thanh hung tợn nói, "Ngươi cái đồ tiểu nhân mặt người dạ thú, đừng cho là ta không biết ngươi đã ước gì ta chết đi mới tốt, ta sớm muộn gì cũng đem ngươi đuổi ra khỏi Thiên Kiếm Tông!"
Lâm Ý Thu nghe thành quen, cũng không có cảm giác gì, hắn chỉ cảm thấy bên tai có chút nóng, gò má đỏ lên, một mùi hương đánh úp lại, rồi sau đó xương cốt đều như sống lại, âm thanh của Tô Dục Giác vọng thật lâu ở trong đầu, tim đập đến cực nhanh. (Simp quá rồi con ơi =)) )
Lúc này Vệ Minh Tuấn bỗng cảm thấy quan hệ của ba người có chút quái dị, không giống sư huynh đệ bình thường.
Tạ Diễn cũng cảm thấy Lâm Ý Thu kì quái, bất quá nghĩ đến không nên ở đây lâu, vì thế đem Tô Dục Giác hút đến bên cạnh, ấn bờ vai của hắn không cho động, "Nơi này không thể ở lại nữa, theo sát ta ra ngoài nếu không sẽ bị yêu vật làm bị thương sẽ lại khóc."
Tô Dục Giác chỉ nhỉ giọng hừ, dùng ánh mắt liếc Vệ Minh Tuấn.
Lâm Ý Thu bỗng nhiên hối hận, nếu lúc ấy không phải tại Vệ Minh Tuấn, có lẽ giờ này Tô Dục Giác sẽ không nhớ thương người khác như vậy.
Cũng may Vệ Minh Tuấn không có đáp lời lại Tô Dục Giác, chỉ là bây giờ ở cùng chính mình cũng an tâm một chút.
Nhưng Tô Dục Giác tức chết rồi, Lâm Ý Thu đi lấy lòng Tạ Diễn thì thôi đi, hiện giờ còn muốn đi lấy lòng Vệ Minh Tuấn, thật là tức giận đến cực điểm!
Bốn người đi theo đường cũ, đến cửa lại nhìn đến con lam xà kia.
Lam xà bị kiếm chém, chổ bụng chảy máu ra, thân thể nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, phù văn trên không trung như ẩn như hiện, tản ra ánh sáng.
Xung quanh tản ra hơi thở của Lâm Ý Thu, Vệ Minh Tuấn kinh ngạc cảm thán tu vi của hắn thật sự cao cường.
Tô Dục Giác không phát hiện, cảm thấy Lâm Ý Thu so mình cũng không lợi hại lắm, âm thầm đắc ý, sớm hay muộn cũng đem hắn đuổi ra Thiên Kiếm Tông.
Vệ Minh Tuấn nói, "Lam xà này khó có thể đối phó, theo ta thấy, còn có thể đi đường khác để ra ngoài."
Tạ Diễn cười lạnh một tiếng, khinh miệt mà liếc mắt nhìn Vệ Minh Tuấn một cái, rút ra bảo kiếm nói, "Loại rắn nhỏ này, cũng chỉ có ngươi sợ thôi."
Nói xong, ba đạo kiếm quang hiện lên sau đó là tiếng kêu thê lương của lam xà, cửa động cũng phá tan rồi, lộ ra ánh sáng.
Vệ Minh Tuấn trầm mặc không nói, hắn âm thầm thề, sự sỉ nhục hôm nay hắn phải bắt Tạ Diễn trả gấp trăm lần!
Tô Dục Giác bị ôm thắt lưng ra khỏi mặt nước, thời điểm chạm đất đã không thấy Vệ Minh Tuấn đâu, chỉ có Lâm Ý Thu.
Lâm Ý Thu nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay Tạ Diễn, bỗng nhiên hiểu ra đó là thượng cổ bảo vật, siết chặt kiếm trong tay, âm thầm mất mát.
Tuy thiên phú của hắn cao, mỗi ngày chăm chỉ tu luyện mới có thể tiếp cận Tạ Diễn, nhưng Tạ Diễn lấy được thần khí này, ngày sau sợ là càng nổ lực cũng đuổi không kịp.
Tô Dục Giác nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc nói, "Minh Tuấn đâu?"
"Tên kia thật ra có chút biết điều, đã chạy." Tạ Diễn đứng hình một lát, lại liếc mắt xẻo hắn một cái nói, "Ngươi nếu lại kêu hắn Minh Tuấn, ta liền giết hắn."
Tô Dục Giác hậm hực nói, "Ừm."
Ở trong mắt hắn Tạ Diễn là lợi hại nhất, rốt cuộc Vệ Minh Tuấn cùng Lâm Ý Thu đều không có biện pháp với lam xà.
Nhưng mà Lâm Ý Thu biết nếu không có bảo kiếm này, Tạ Diễn cũng không thể nhẹ nhàng giết chết lam xà như thế, trong lòng lại ghen ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro