Chương 34.1

Chương 34.1: bọn họ rốt cuộc hồi không đến từ trước

Nghe vậy, Tô Dục Giác giương mắt lên xem, đúng là Tạ Diễn, không khỏi ngây ngẩn cả người, trong khoảng thời gian ngắn tâm tình phức tạp, không biết nên nói gì.

Trên người Tạ Diễn có thương tích, mặt, vai, chân đều là vết máu, sắc mặt của hắn phát xanh, gắt gao nhìn chằm chằm người trên giường bị chăn đệm bao bọc, trầm giọng nói, "Ngươi lại hạ tiện như vậy, ta không ở đây liền mở chân cầu nam nhân chịch!"

"Ta!" Tô Dục Giác bị bắt gặp được cùng sư đệ thâu hoan vốn đang ngượng ngùng, hiện giờ bị Tạ Diễn đã kết hôn mắng hạ tiện, oán khí trong lòng cùng bất mãn hòa lẫn vào nhau, như là mặt nước sôi trào ầm ầm nổ tung, "Tạ Diễn, ta cùng ai làm tình, không liên quan đến ngươi! Thêm nữa, ngươi không phải sớm biết ta cùng Sở Minh Kỳ dan díu, hiện giờ nhìn đến ta và Lâm Ý Thu, còn có kỳ quái à?"

Nghe vậy, trong lòng Lâm Ý Thu trầm xuống, nhớ tới lời đồn cùng Sở Minh Kỳ, trong lòng tức khắc không thoải mái.

"Tô Dục Giác!" Tạ Diễn vì trốn thoát khỏi Tạ gia, rất vất vả đi tới chổ này, lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Lúc này linh mạch linh khí rối loạn, lồng ngực trướng đau, gần như không giữ nổi bình tĩnh, "Là ngươi nói muốn làm bạn đời của ta."

"Bạn đời, a....ngươi còn không biết xấu hổ!" Tô Dục Giác giờ phút này xem như nhìn thấu Tạ Diễn, rõ ràng là hắn phụ lòng trước cưới người khác, giờ phút này lại muốn tới trách cứ hắn, thật là không biết xấu hổ, "Lời vui đùa khi còn nhỏ sao có thể thành sự thật, không phải sao?"

Lâm Ý Thu ra vẻ áy náy, "Tạ sư huynh, việc này hoàn toàn là do ta làm ra, ta sẽ tự chuộc tội. Ngươi đừng nên trách tội sư huynh, trong lòng hắn còn có ngươi."

Tạ Diễn vô tình, sao hắn có thể đồng ý!

Tô Dục Giác lập tức ngắt lời nói, "Ngươi không cần nghe hắn, là ta ra lệnh cho hắn, bằng không hắn cũng không dám chạm vào ta. Ngươi hiện tại đã biết, liền cút nhanh đi, đừng có quấy rầy tụi ta làm tình."

Nói xong, Tô Dục Giác còn muốn nghiêng đầu hôn lên gương mặt Lâm Ý Thu, ngước mắt lên xem Tạ Diễn, toàn là phong tình vạn chủng, đã sa vào với tình yêu bên trong.

"Tô...."

Tiếng sấm bỗng nhiên nổ tung ở bên tai, điện quang chiếu sáng lên trong phòng.

Một dòng điện mạnh mẽ đánh úp lại, Tô Dục Giác không khỏi cong lưng, hắn nhìn thoáng qua Tạ Diễn trong tay đang cầm kiếm chém qua hướng của mình, tốc độ cự nhanh, sát ý cực nồng, vội la lên, "Tạ Diễn, ngươi dám!"

Ngay sau đó ánh sáng trắng nổ tung, Tô Dục Giác cái gì cũng không nghe rõ, chỉ cảm thấy được bản thân được ôm lấy, bị đánh bay ra ngoài.

Hắn ngã trên mặt đất, đập vào hòn đá, đè gãy nhánh cây, cả người dính bùn, lăn trong chốc lát mới dừng lại.

Tứ chi đều bị thương do ma sát, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể bò dậy.

Lâm Ý Thu bên cạnh lưng ăn một nhát kiếm, vết thương dài mà sâu, không có sức lực bò dậy, hấp hối nói, "Sư huynh...ngươi có sao không?"

Tô Dục Giác ý thức được nhát được nhát kiếm vừa rồi là Lâm Ý Thu chặn thay cho hắn, vội vàng đi qua giúp hắn trị liệu miệng vết thương, "Đừng nói chuyện."

Cách đó không xa, mây đen dày đặc đè xuống, sấm đánh ầm ầm, gió mưa dữ dội.

Mơ hồ có thể thấy một bóng người trắng trong đêm đem, ngay sau đó chính là một đạo sấm đánh xuống, phòng ốc xung quanh đều biến mất, chỉ có hình ảnh người kia đứng tại chổ.

Tạ Diễn cách Kim Đan kỳ còn một bước xa, mới vừa rồi linh khí trong cơ thể bạo loạn, tu vi trong nháy mắt tăng lên, lúc này mới kéo đến lôi kiếp.

Lâm Ý Thu vì nhát kiếm kia cơ hồ chết ngất, giờ phút này có linh khí miễn cưỡng có thể ở lại đây một chút, nhìn về phía lôi quang, "Tạ sư huynh đang độ lôi kiếp, xem ra hắn muốn đi vào Kim Đan kỳ."

"Tạ Diễn muốn đi vào Kim Đan kỳ?" Không biết vì sao, thân thể Tô Dục Giác bắt đầu phát run, rõ ràng bắt đầu sợ hãi Tạ Diễn vào giờ phút này, nước mắt chậm rãi chảy xuống, lẩm bẩm nói, "Hắn vừa mới...cư nhiên muốn giết ta."

Hắn quá hiểu rõ Tạ Diễn, biết khi nào Tạ Diễn tức giận, khi nào muốn giết người.

Nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên cảm giác được sát ý mãnh liệt như thế từ Tạ Diễn, hơn nữa là đối với hắn. Nếu không phải Lâm Ý Thu chặn lại, chẳng cần nghi ngờ hắn sẽ chết.

Mười bảy năm tình nghĩa, lại đổi lấy nhát kiếm.

Tô Dục Giác nghĩ bỗng nhiên cười khổ lên, một câu cũng không nói nên lời, chỉ là lẳng lặng nhìn người trong bóng đêm.

Tu sĩ trước khi bước vào Kim Đan kỳ sẽ trải qua bảy đạo lôi kiếp, không người nào có thể tới gần. Nếu vượt qua lôi kiếp sẽ lên Kim Đan, không thì chính là chết.

Tạ Diễn lãnh ba đạo lôi kiếp vẫm còn đứng, nhưng tới đạo thứ tư liền quỳ xuống, quần áo trên người rách rưới, miệng vết thương lại mở ra, tràn ra máu đen.

Lôi điện tán loạn ở khắp người, chấn vỡ từng khúc xương, như là một lưỡi dao sắc sén xẻo cắt từng miếng thịt, so với bị vạn thanh kiếm đâm còn muốn đau hơn.

Nhưng so với những chổ đó, ngực mới là nơi đau nhất, trái tim như bị người sống sờ sờ mổ ra , ném xuống đất dẫm nát nhừ.

Trừ bỏ đau lòng, còn lại không cản giác được gì.

"Dục Giác...." Tạ Diễn ý thức không rõ, trước mắt xuất hiện một bóng người mảnh khảnh, duỗi tay bắt lấy. Người nọ cười chạy xa, rốt cuộc nhìn không thấy. Hắn cố sức đứng lên, muốn đem người bắt trở về, lại bị một đạo lôi điện đánh bại, lần này khó bò dậy.

Lâm Ý Thu thấy rõ, an tâm không ít, độ kiếp vốn khó khăn, huống chi Tạ Diễn bị thương độ kiếp, chỉ sợ là cửu tử nhất sinh.

Hắn nhìn qua Tô Dục Giác đang phát run, vì thế lấy quần áo phủ thêm.

"Tạ Diễn...." Tô Dục Giác nhìn thấy Tạ Diễn ngã xuống lập tức đau lòng, nhưng lại nghĩ tới hắn muốn giết mình, thấp giọng nói, "Độ kiếp không thành là tốt nhất, đỡ phải giết ta."

Tạ Diễn ban đầu đã chịu ảnh hưởng của cỏ thơm, phỏng chừng là lửa giận công tâm mới có thể thần chí không rõ, lúc này mới nhìn thấy người liền muốn giết.

Tuy rằng nhát kiếm này tổn thương tới căn cơ, chậm một bước thậm chí sẽ chết, nhưng hết thảy đều đáng giá vì Tô Dục Giác.

Lâm Ý Thu thập phần vừa lòng với những gì mình đã an bài, khóe miệng hơi câu lên, đem Tô Dục Giác ôm vào trong lòng ngực dỗ, "Sư huynh yên tâm, có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ giết ngươi. Nhưng mà Tạ sư huynh giờ phút này độ kiếp xác thật không hợp thời gian, chỉ sợ lành ít dữ nhiều."

Những đệ tử trong tông môn đều bị sấm làn kinh sợ, sôi nổi chạy tới vây xem, nhưng mà đều đứng ở xa, không dám tới gần, bàn tán là ai đang độ kiếp.

Tô Dục Giác không muốn xem tiếp, thục giục Lâm Ý Thu rời đi, trên đường đều che mặt, sợ bị người khác nhận ra.

"Trận độ kiếp này thật lớn, không phải là trưởng lão nào độ kiếp đi?"

"Nhìn không giống, nhưng mà chổ đó chính là chổ ở của Tô Dục Giác."

"Ha ha ha ha, không thể nào, phế tài Tô Dục Giác mới đi vào Trúc Cơ, sao có thể độ kiếp."

"Cũng nói, nếu không phải Tô gia và Tạ sư huynh che chở, tư chất của hắn sao có thể lại chổ này."

"Nhưng mà rốt cuộc là ai đây, ta thấy cũng không giống như là trưởng lão."

Nghe bọn họ nói, Lâm Ý Thu không nhịn được quát lớn một vị đệ tử trong đó, "Chư vị, vẫn là không nên ở sau lưng nói xấu đồng môn. Tô sư huynh hắn tư chất không gì sánh bằng, trong tâm nhân hậu, há là người các ngươi có thể bôi nhọ."

Các đệ tử đều nhận ra đây là Lâm Ý Thu, biết hắn nổi bật giữa các đệ tử, vì thế không nhiều lời nữa, chỉ là đánh giá người khoác trường bào kế bên Lâm Ý Thu.

Cảm giác được ánh mắt bốn phía, hoảng sợ trường bào đều sẽ bị nhìn cháy, Tô Dục Giác lập tức chạy đi, không dám ở lại.

Lâm Ý Thu vội vàng đuổi theo, đụng vào miệng vết thương đau đến sắc mặt trắng bệch, cũng không ngừng lại, tiếp tục truy như cũ.

Đường núi ban đêm gập ghềnh bất kham, giờ phút này ánh trăng đều bị tầng mây bao trùm, đen như mực, không thấy rõ đường.

Gió đêm thổi đến tâm người lạnh, tràn ngập hơi nước.

Tô Dục Giác tới một chỗ sơn tuyền mới dừng lại, nơi này yên lặng không tiếng động, còn có thể thấy tình cảnh độ kiếp nơi xa.

Hắn không biết chuyện chính mình là như thế nào, chẳng sợ Tạ Diễn muốn hiết hắn, hắn cũng không nhẫn tâm tới muốn Tạ Diễn chết, ngược lại hy vọng hắn bình an vượt qua lôi kiếp.

Đổi thành người khác, phỏng chừng liền muốn Tạ Diễn chết đi.

Chính là không có biện pháp, hắn luyến tiếc, muốn Tạ Diễn sống được thật tốt.

Lâm Ý Thu đuổi tới chổ này, nhìn thấy Tô Dục Giác ngồi xổm xuống khóc, chậm rãi đi lên lấy khăn ra, ôn nhu nói, "Sư huynh, ngày sau không cần nhớ đến Tạ sư huynh."

Tô Dục Giác nhận lấy khăn lau nước mắt, hắn lau lau cái mũi, hạ quyết tâm nói, "Ta, ta về sau sẽ không lại nhớ hắn nữa. Hắn trong lòng cũng không có ta, ta cũng sẽ không đi lên tránh làm người ghét."

Lâm Ý Thu nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, cúi đầu rơi xuống một nụ hôn ở môi, bắt lấy tay hắn đặt ở ngực, trịnh trọng nói, "Sư huynh, ta thích ngươi. Tạ Diễn có thể làm được, ta cũng có thể làm, hắn làm không được ta cũng sẽ đi làm. Cho nên, làm bạn đời ta, được không?"

"Ngươi!" Tô Dục Giác không thể tin tưởng mà nhìn Lâm Ý Thu, cặp mắt chứa nước là đưa tình, bàn tay đặt ở trái tim cảm nhận nhịp đập, "Ngươi thích ta?"
.
.

Rất tiếc cho những người chương trước muốn three some =)) chương này chỉ có ngược thôi nha.

Chương này dài quá nên tui sẽ chia thành 2.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro