3.2

Có thêm lồn đúng là phiền phức thật, nay anh đi tụ tập với hội anh em, vẫn là outfit cũ nhưng mà nó lạ lắm. Khe quần cứ chà sát vô cái l*n khiến anh khó chịu cực kì. Vì là bộ đồng phục mới có chút cứng nên khi ngồi xuống nó bó vô háng anh, đồng nghĩa với việc chà sát và ấn sâu vô l*n.

"Trông mặt mày có chút khó chịu, có chuyện gì hả khủng long nhỏ~" Rán buông lời trêu chọc khi thấy sắc mặt anh có chút khó coi, không hiểu sao trông anh như sắp phát sốt hoặc đáng nứng vậy, mặt ửng hồng hết lên rồi.

"Nhỏ con mẹ mày, tao mà nhỏ thì cái Phạm Thiên l*n này sập lâu rồi nhé." Nghe được giọng điệu trêu đừa của Ran, anh không ngần ngại mà đốp chát lại ngay.

Để mà nói đc câu vừa nãy thì cũng phải có cái lí do của nó, chuyện rằng Mikey khoái South, xin nhắc lại là khoái vaizlon. Chuyện cả ra thì dài lắm, được hơn 1 năm rồi.

Trêu được một lúc thì Ran thấy anh có vẻ căng hơn mọi hôm nên cũng không trêu nữa, đánh mắt sang thì thấy vị sếp quý hoá đang đứng ngay đầu cầu thang làm hắn hết hồn. Chết mịa rồi, nãy hắn có làm gì quá không nhỉ. Có đấy, nãy giờ Ran cứ sát sát vô anh, lại còn hất hất mái tóc của South nữa. Rồi xong, kèo này bị chuyển công tác đi ít nhất cũng 2 tháng chứ đùa.

"Chào sếp" Ran chào xã giao, trên miệng thì nở nụ cười như mọi hôm, trong lòng thì loạn cào cào lên, cầu mong Mikey vừa nãy chưa nghe được cuộc hội thoại.

Đáp lại Ran là cái gật đầu có chút mệt mỏi của Mikey, gã ta đi xuống bậc thang rồi ngồi vào vị trí sát anh, chẳng nói chẳng rằng mà ngã vào trong lòng anh, thở dài.

Ran thấy sếp như vậy thì cũng lấy lí do để chuồn lẹ, nhưng hắn chưa đi được xa thì thấy điện thoại có tin nhắn từ Kokonoi, nội dụng tin nhắn là cái hắn sợ nhất: "sếp bảo mày sang Việt Nam công tác dài ngày" địt mẹ, sếp như cái đặc cầu, đm sếp.

"South à, tao thèm Taiyaki quá mày có thể n-"

"Mày tự bảo người đi mua cho đi, tao không rảnh" South đáp chả ngày mà không chần chừ, giờ mà đi mua thì quần cọ vào l*n sẽ khiến gã bắn luôn quá.

"......" Mikey im lặng, chẳng nói gì nữa mà chỉ dựa vào South, nhắm mắt và thở đều như đang tận hưởng.

Anh cũng không phải người quá ác độc, ngồi yên cho gã dựa, đợi gã sắp ngủ thì đứng phắt dậy, nói là có lí do cần đi ra ngoài một chút. Khiến gã ta cùng với khuôn mặt ngố tàu ngơ ngác nhìn bóng người anh rời đi, người tàn ác thường sống thảnh thơi.





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro