Chương 5: Ảo mộng
Tịch Dương nuốt nước bọt, em nhìn chỗ phình to giữa háng của Chu Nhật Hạ, trái tim đập loạn. Em nhớ cái đêm bị lấy mất trinh tiết, thật sự rất đau. Liệu lần này có đau như trước...?
Chu Nhật Hạ lúc này thần sắc tối đi, tay y không tự chủ vuốt ve cái đuôi mê người của Tịch Dương. Em giật mình, nhìn lại, đuôi là chỗ mẫn cảm của nhiều loài, hồ ly cũng không phải ngoại lệ. Bị người ta nắm đuôi, vuốt ve như vậy thì là lần đầu tiên, có chút thoải mái.
" Tịch Dương, Ngươi có biết mình đang làm gì không? " – Y thở hỗn hển, hơi thở gấp siết lấy eo mảnh khảnh của Tịch Dương đến mức eo in hằn vết tay. Đôi mắt y chứa đầy ý dục vọng, nhưng y lại cắn môi, cố kiềm chế.
Dù sao đây cũng là đang bên ngoài, làm sao có thể hung hăng để người trước mặt ra làm chứ?
Chẳng ra gì.
Tịch Dương nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của Chu Nhật Hạ trong lòng cười thầm. Đã muốn như vậy mà còn cố tỏ vẻ thanh cao? Nếu hắn biết bây giờ đang trong mộng cảnh do ta tạo ra, có còn giữ được dánh vẻ đoan trang, tử tế như vây giờ? Hay sẽ lao vào ta như hổ đói ngàn năm?
Tất nhiên em không định nói ra. Phải xem đối phương chịu đến đâu.
" Biết, ta biết rõ là đằng khác " – Tịch Dương bình thản đáp.
" Ha... Đồ lẳng lơ... Làm chuyện xấu hổ trước bàn dân thiên hạ mà lại xem như không... "
Trán Chu Nhật Hạ nổi gân xanh, không biết là do y tức giận hay cố gắng nhịn không đè Tịch Dương ra địt chết em.
" Ừm ừm, ta là đồ lẳng lơ. Không phải người cũng thích sao? Cứng như vậy còn giả vờ...~ "
Tịch Dương bật cười trêu đùa dùng ngón tay xoa lên đũn quần đang phình to. Em cảm nhận rõ hơi thở nóng hổi của hắn phả lên mặt em, nụ cười vì thế càng rộng hơn. Đôi mắt cũng sáng như sao, như thú săn tìm thấy mồi ngon.
Em từ từ kéo quần của Chu Nhật Hạ xuống. Chỉ vừa mới kéo xuống thôi mà con cặc y đã gấp gáp bật ra như tìm kiếm hơi ấm. Tịch Dương hơi hoảng hồn. Nhìn cái mặt hiền hòa như vậy mà lại có con hàng khủng như vậy... Chả khác gì cái tên Du... Du gì đó.
" Oa, to như vậy? Ngươi ăn gì mà thứ này lại to thế? " – Tịch Dương kêu lên tiếng cảm thán, bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của em nắm lên thân cặc Chu Nhật Hạ, tuốt lên xuống tạo ra tiếng ẩm ướt dâm dục.
" Ha... Dâm đãng... Chu Lan vẫn ở đây... Ngươi đừng động loạn... Một hồi...Ư– "
Y chưa kịp nói hết câu thì Tịch Dương đã cúi xuống dùng cái miệng ấm nóng mềm mại của mình ôm trọn côn thịt.
Con cặc lần đầu được một vách thịt mềm mại, ấm nóng ôm hôn như vậy thì càng cứng hơn, lấp đầy cổ họng của Tịch Dương khiến em có cảm giác muốn nôn.
" Ta bảo là đừng... Ah... "
Chu Nhật Hạ đầu hàng. Y không kiềm nổi nữa mà tự động nhấp eo, đưa đẩy con cặc cứng nóng thổi của mình ra vào miệng nhỏ của Tịch Dương. Em trợn mắt, lần đầu dùng miệng phục vụ người ta đã bị đâm sâu vào cổ họng. Cảm giác sướng khó tả.
Chu Nhật Hạ liên tục thúc eo, y dùng tay nhấn đầu của Tịch Dương ép em phải ngậm cặc sâu hơn. Tịch Dương không ngờ y lại chơi lớn đến như vậy. Em khó khăn dùng lưỡi đảo quanh thân cặc, khó thở quá đi mất...
Cũng may Chu Nhật Hạ không phải kẻ thích chơi mạnh bạo. Y thấy em như vậy thì đau lòng mà rút cặc ra.
Bốp.
Cặc bự đập thẳng vào mặt Tịch Dương.
Gương mắt ửng hồng, đôi mắt lờ mờ chỉ chứa dục vọng của em đều thu vào tầm mắt Chu Nhật Hạ. Y thở hắc một hơi rồi dùng cặc ma sát lên má của Tịch Dương. Em run rẩy, thở hỗn hển khi bị người ta chơi mắt. Em muốn chạy trốn nhưng lại bị ôm mặt, bắt ngồi yên chịu trận.
" Ahh... Ưm... Nóng... Rát quá!! Buông ra!! Hức... "
Nước mắt sinh lí của Tịch Dương trào ra. Chu Nhật Hạ bật cười một tiếng.
" Sao lại khóc? Là do ngươi tự tìm đến! Bây giờ ngươi phải chịu đi! Hậu quả do ngươi làm đó! "
Chu Nhật Hạ gầm lên rồi xuất tinh. Gương mặt trong sáng, thuần khiết của Tịch Dương bây giờ lại dính đầy tinh dịch trắng đục của đàn ông.
Trông thật dâm.
...
" Sư huynh!! Caca!! Hạ ca!! "
Chu Nhật Hạ bừng tỉnh, y giật mình nhìn xung quanh. Chu Lan ngồi bên cạnh khoanh tay, trừng y một cái.
" Huynh mơ cái gì mà muội kêu nãy giờ không chịu tỉnh vậy? Người ta thả lồng đèn xong luôn rồi "
Chu Lan nói bằng giọng trách móc.
Nhưng nãy giờ Chu Nhật Hạ vẫn không nhìn cô một cái, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào bóng lưng tiểu yêu tinh phía trước. Y không biết vì sao mình lại mơ những thứ như thế... Thật mất mặt, nhưng tại sao lại mơ như vậy chứ? Đúng là y có chút cảm tình với Tịch Dương nhưng đó vốn là tình cảm đơn thuần không dính lấy chút dục vọng nào.
Bất giác Chu Nhật Hạ chạm mắt với Tịch Dương. Em liếm môi, ánh mắt đầy tình ý. Chu Nhật Hạ giật mình, chột dạ quay mặt đi. Vành tai đã đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro