30. Chóp mũi nghiền le / Cọ lồn lên mặt bắn nước / Cặc đôi địt lồn non tàn bạo

Nếu trên đời có một loài hoa cánh mềm mà mọng, sờ vào có cảm giác như nhung mịn, thì chiếc âm hộ non nớt này quả thực xứng đáng được ví von như thế.

Đầu ngón tay khẽ run rẩy, trong đôi mắt tím sương như có làn gió nhẹ thổi qua, gợn sóng lăn tăn.

Mật ngọt từ đóa hoa diễm lệ vẫn không ngừng tuôn trào, tựa như dòng suối ấm áp nhất. Dòng suối ấy như được kết tinh từ vô số giọt sương long lanh dưới ánh bình minh cam rực, mang theo hương thơm ngọt ngào khiến người ta choáng ngợp, làm cơ thể mềm nhũn.

Hắn nhớ lại ngày đầu gặp người này, trên những chùm hoa tử uyển cũng đọng vô số giọt sương mai. Ngoảnh đầu quay lại, y trông như một chú thỏ đề phòng, vốn đang thảnh thơi chải lông trong vùng an toàn của mình, bất ngờ thấy hắn xuất hiện, giật mình đến nỗi mắt tròn xoe.

Trông cũng có phần đáng yêu.

Nhưng hiện tại...

Hắn khẽ lùi lại, trên đầu mũi thậm chí còn vương một sợi tơ bạc dày.

Hơi thở ẩm ướt nóng hổi phả vào cửa mình đang phơi trong không trung, từng tia từng tia khơi dậy cơn ngứa ngáy vô tận. Qua khe thịt không thể khép lại được nhìn thấy từng lớp thịt non mềm mại, vẫn còn co giật quấn quýt trong dư vị của đỉnh điểm, hai cánh môi mềm nhũn cuộn lại nơi gốc đùi, không ngừng mấp máy như đôi môi son đang khao khát nụ hôn.

Đột ngột bị đẩy lên cực khoái tột cùng, nhưng lại đón nhận cảm giác trống rỗng tương phản mạnh mẽ. Chu Mục phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, cảm nhận được sự trói buộc tứ chi đã lỏng ra. Y vội vã lắc lư mông, như một con cái đang động dục, bản năng tìm kiếm nguồn khoái cảm.

Theo sự đung đưa của y, hột le sưng nóng lại cọ xát mập mờ vào đầu mũi của Huyền Hi. Vừa mới chịu đựng sự hành hạ tàn nhẫn, lúc này hạt thịt không chỉ sưng to thêm một vòng, màu sắc cũng trở nên cực kỳ đậm, đỏ đến như sắp chảy máu, lớp da non mỏng manh như chạm nhẹ là vỡ, thậm chí có thể cảm nhận được dòng mật ngọt đang cuộn trào bên dưới.

Cửa mình tươi mọng như một khoang thịt mềm mại mà dâm mỹ, lại truyền đến lực hút mơ hồ, hoàn toàn mê hoặc hắn. Như thể hắn đang đắm chìm trong biển dục vô tận, dễ dàng lạc hồn trong đó.

Còn đối với Chu Mục, bề mặt của những xúc tu lạnh lẽo bám lấy người y, thậm chí cả bụng y cũng đầy những tinh noãn giá lạnh, lúc này lại tiếp xúc với thân nhiệt ấm áp của con người, đầu óc đang bị khoái cảm chi phối truyền đến cảm giác rung động khó tả, y thậm chí bắt đầu giãy giụa những xúc tu trên tứ chi, bản năng đuổi theo chút hơi ấm phiêu đãng đó.

"Ưm ừm... chủ nhân, ha ah... chó cái, ngứa quá... ừm... lồn dâm, ngứa quá... chủ nhân... ư ừm... giúp chó cái, mút mút đi..."

Bướm dâm trơn ướt cọ xát lên đôi môi màu hồng ngọc, lực đạo mạnh đến nỗi thậm chí còn khiến đôi môi đang khép chặt hé mở. Nhìn từ xa, thực sự trông như vị Tinh Chủ tôn kính này đang chủ động ăn cái lồn béo mỡ dâm đãng giữa hai chân người nọ.

"Ưm ưm... chó cái, sướng quá... ừm... ah ah ah! Phun, ư, lại phun nữa rồi... sắp, hỏng, mất... chủ, nhân... chó, chó cái sắp hỏng mất rồi ư..." Chu Mục trượt lên xuống, động tác càng lúc càng nhanh. Y đột nhiên căng thẳng đường cong eo, mu bàn chân cũng gồng cứng hết mức. Khuôn mặt vốn nam tính, lúc này tràn ngập vẻ si mê dâm đãng không thể kiềm chế, hoàn toàn trở thành một con cái chỉ biết theo đuổi khoái cảm, chỉ biết há miệng phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng đứt quãng.

Một đôi tay có các khớp xương rõ ràng đột nhiên phủ lên bờ mông đầy đặn của y, các khớp ngón tay căng cứng, ấn sâu vào thịt mông tràn trề thành một đường cong lõm.

Hắn giữ chặt lấy người đàn ông, từng chút từng chút đẩy y ra xa. Lộ ra khuôn mặt vừa tuấn mỹ vừa sắc bén, chỉ có điều lúc này, trên mặt y đầy những chất lỏng nóng hổi dâm mị, thậm chí cả tóc mai cũng bị thấm nước, rũ xuống hai bên ướt đẫm, vài sợi dính bết vào má. Ánh mắt y dừng lại trên người đàn ông, trong đôi mắt tím thẫm không thể đọc được cảm xúc.

Chu Mục hoàn toàn không hay biết, y mơ màng chớp mắt, hé miệng thở nhẹ, dường như chất nhầy do xúc tu tiết ra cho phép y thoát khỏi xúc tu và thở tự do. Nhưng làm sao Thực Không Trùng có thể tốt bụng như vậy, lúc này, giọng nói thâm nhập vào não bộ kia lặng lẽ vang lên, như đang dạy dỗ trẻ con một cách kiên nhẫn: [Đĩ ngoan, còn nhớ nhiệm vụ của mình không?]

Đồng tử của Chu Mục chao đảo, rõ ràng, việc tìm ra câu trả lời cho câu hỏi này đối với một người đã gần như mất hết lý trí như y là một thử thách không nhỏ: "Em... ưm..."

Nhận thấy sự mơ hồ của Chu Mục, giọng nói đó lập tức quát mắng: [Vô dụng! Sao có thể quên chuyện quan trọng như vậy?!]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro