warmest

Đã từng có một thời, giữa mùa đông lạnh buốt, Soobin và Y/n như hai mảnh ghép hoàn hảo, hòa quyện vào nhau trong từng hơi thở. Cả hai không cần nói nhiều, chỉ cần cái chạm tay, cái nhìn thoáng qua đã đủ để hiểu nhau. Họ tìm thấy trong nhau một hơi ấm dịu dàng, một cảm giác bình yên giữa cuộc sống xô bồ. Mối tình của họ giống như một màu xanh dịu mát, vừa bình yên vừa sâu sắc, nhưng không kém phần cuồng nhiệt và mãnh liệt.

Những đêm lạnh nhất, Soobin và Y/n cuộn tròn trong vòng tay nhau, chỉ có tiếng nhịp thở đều đều hòa lẫn với tiếng gió bên ngoài cửa sổ. Cô thích tựa đầu vào ngực anh, nghe rõ từng nhịp đập, như thể cả thế giới thu lại trong tiếng tim ấm áp đó. Những ngón tay cô lướt nhẹ trên làn da anh, lạnh lẽo như sương đêm, nhưng khi chạm vào tay anh, bỗng hóa thành hơi ấm lạ thường. Có lẽ, trong lòng cả hai, màu xanh của nỗi buồn đã tìm được một chút ánh sáng, một chút ấm áp mà họ chưa từng có trước đây.

Tình yêu ấy, dù có nét đượm buồn, vẫn là nơi trú ẩn ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo. Cả hai không nói nhiều về tương lai, về những gì sẽ đến, chỉ có hiện tại và khoảnh khắc cuồng nhiệt của tuổi trẻ. Họ tận hưởng từng phút giây như thể mọi thứ đều vĩnh cửu, như thể thời gian chẳng bao giờ chạm đến được mối tình của mình. Nhưng ẩn sâu bên trong, ai đó đã cảm nhận rõ ràng một điều rằng, tình yêu này dù có mãnh liệt đến đâu, vẫn chỉ là một thứ tình cảm mỏng manh, như lớp tuyết tan dần dưới ánh mặt trời, như hơi nước tản mác trong không khí lạnh.

Những ngày đông ấy, Soobin và Y/n vẫn đi bên nhau, cùng nhau khám phá những góc khuất của thành phố, những con đường phủ đầy tuyết trắng. Họ đan tay vào nhau, chậm rãi bước đi, mặc kệ cơn lạnh thấm dần vào da thịt, chỉ có hơi ấm từ đôi tay nắm chặt là vẫn còn đọng lại. Y/n thích nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của Soobin, một màu xanh vừa lạnh lẽo, vừa đượm buồn nhưng vẫn chứa đựng một hơi ấm lạ kỳ. Cô gọi đó là màu xanh của tuyết tan, cái cảm giác lạnh buốt nhưng lại nhẹ nhàng, như thể chỉ cần một cái chạm nhẹ là cả thế giới ấy sẽ vỡ tan ra thành từng mảnh.

Họ yêu nhau như hai kẻ say mê giữa mùa đông dài dằng dặc, từng nụ hôn như hơi nước, mỏng manh nhưng nóng bỏng, để lại vết tích sâu đậm trên da thịt, nhưng cũng dễ dàng tan biến trong không khí lạnh giá. Họ thường rúc vào nhau trong những góc khuất tối, đôi khi là trong quán cà phê nhỏ ven đường, đôi khi là dưới ánh đèn đường vàng vọt. Cô tựa vào anh, đôi mắt khép hờ, còn Soobin lặng lẽ nhìn cô, như thể muốn ghi khắc từng đường nét vào lòng.

Mỗi khoảnh khắc bên nhau đều là một cơn bão cảm xúc, lúc dịu dàng, khi dữ dội. Có lúc họ đùa vui như những đứa trẻ, cười đùa vô tư giữa những trận tuyết dày đặc, ánh mắt sáng ngời tràn ngập hy vọng. Nhưng cũng có những lần họ im lặng đến nghẹn lòng, chỉ ngồi cạnh nhau, chẳng ai nói lời nào, vì họ biết, chẳng có ngôn từ nào đủ để diễn tả cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

Dần dần, mùa đông ấy trôi qua, và cũng như những bông tuyết tan dần dưới ánh mặt trời, tình yêu của họ bắt đầu rạn nứt. Soobin và Y/n nhận ra rằng, dù họ yêu nhau cuồng nhiệt đến đâu, dù họ có tìm thấy hơi ấm trong nhau như thế nào, thì cuối cùng họ vẫn là những con người khác biệt, đi trên những con đường đối lập. Màu xanh dịu ấm ấy, tưởng như sẽ là sắc màu vĩnh cửu của mối tình này, hóa ra lại là sắc màu báo hiệu cho một sự kết thúc không tránh khỏi.

Có lần, khi ánh nắng nhạt dần ngoài cửa sổ, Y/n từng hỏi Soobin,
"Anh có nghĩ mình sẽ mãi bên nhau không?"

Soobin chỉ khẽ mỉm cười, cái nụ cười buồn thăm thẳm như màu xanh trong mắt anh.
"Anh cũng mong là vậy," anh thì thầm,
"nhưng đôi khi, những thứ đẹp nhất lại là những thứ ngắn ngủi nhất."

Lời nói của anh vang lên như tiếng chuông trong lòng cô, ngân dài nhưng không hề chạm đến đáy. Cả hai đều biết, dù họ có cố gắng đến đâu, tình yêu này cũng chỉ là một thứ ấm áp tạm bợ giữa mùa đông lạnh lẽo. Như tuyết tan, như hơi nước, mối tình này dù đẹp nhưng mong manh đến vô cùng.

Và rồi, họ buông tay nhau vào một ngày lạnh nhất của mùa đông, để lại cho nhau màu xanh dịu buồn vĩnh cửu, một màu xanh đẹp đến nao lòng nhưng cũng lạnh lẽo và cô độc không gì sánh bằng.

Sau khi chia xa, cuộc sống của Soobin và Y/n trở nên trống rỗng, như một bức tranh màu xám bàng bạc mà ai đó đã vô tình chạm cọ, quệt đi hết sắc màu. Mọi thứ trở nên nhạt nhòa, trắng đen đơn điệu và phẳng lặng đến đáng sợ. Cả hai, từ hai góc trời xa lạ, lạc lõng trong những con đường mịt mù đầy sương. Đôi khi, họ tự hỏi liệu có phải mình đã đánh mất điều đẹp đẽ nhất chỉ để giữ lấy tự do cho đôi cánh mong manh của tuổi trẻ?

Y/n trở về với cuộc sống thường nhật, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó trống trải không thể lấp đầy. Trong những giấc mơ, cô lại thấy màu xanh dương – một màu xanh lạnh nhưng dịu dàng, màu xanh của ánh mắt Soobin lúc nhìn cô dưới ánh đèn đường, giữa những mảng tối của thành phố. Nó như một vệt màu vừa sưởi ấm vừa thiêu đốt, một màu sắc cô không thể nào quên.

Cô bắt đầu nhìn thấy màu xanh ấy ở khắp mọi nơi – màu trời vào sớm tinh mơ, màu nước biển ngày đông, cả trong làn khói thuốc trắng lượn lờ, cuốn lấy từng suy nghĩ, đong đưa như dư âm của một mối tình chưa kịp phai nhòa. Mỗi lần cô thở dài, làn khói trắng bốc lên từ cốc cà phê trên tay cũng nhắc cô nhớ về hơi ấm mơ hồ của Soobin. Cái ấm áp đó giờ chỉ còn là một phần ký ức, nhưng lại luôn hiện hữu, đọng lại trên những ngón tay run rẩy. Trong bức tranh xám nhạt mà cô đang sống, màu xanh ấy là điểm nhấn duy nhất, một chấm phá choáng ngợp giữa muôn trùng trống rỗng.

Soobin cũng không khác. Anh trở về với cuộc sống xa hoa và hào nhoáng, nhưng dù mọi thứ xung quanh rực rỡ sắc màu, trong lòng anh, tất cả chỉ là những khoảng trống trắng đen lạnh lẽo. Những ngày tháng trước đó, khi mọi thứ còn tươi đẹp, cuộc sống của anh tựa như một bức tranh tràn ngập sắc xanh dịu dàng. Đó là màu của niềm vui, của hy vọng, và cả những nụ cười ấm áp mà Y/n từng mang đến. Nhưng giờ đây, tất cả đã bị bao phủ bởi lớp tuyết mỏng, lạnh buốt như một lời nhắc nhở không dứt về quá khứ.

Khi một mình trong căn phòng tối, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ tỏa ra một màu vàng nhạt, Soobin rút một điếu thuốc, khẽ đưa lên môi, châm lửa. Làn khói xanh lơ lửng quanh anh, gợi lại cảm giác xưa cũ, như thể hơi ấm cuối cùng của cô vẫn còn đâu đây. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng tìm lại chút an ủi trong làn khói mỏng manh đó. Nhưng không, làn khói tan biến như kỷ niệm dần mờ nhạt, để lại anh cô đơn giữa căn phòng trống rỗng.

Từ phía xa, dù không còn nhau, cả hai vẫn tìm thấy màu xanh của đối phương trong từng khoảnh khắc vụt qua của cuộc đời. Đôi khi là màu xanh xao của nỗi nhớ, khi là màu xanh lạnh của tuyết rơi, hay sắc xanh lơ lửng trong làn khói thuốc dại dột. Yêu nhau, họ từng tựa như hai gam màu hoàn toàn khác biệt, vô tình hòa quyện, tạo nên một sắc xanh dịu dàng nhưng mãnh liệt, vừa ấm áp vừa lạnh giá – thứ màu xanh đẹp nhất, và cũng lạnh nhất mà họ từng có.

Nhưng rồi, giữa những giấc mơ êm đềm, giữa không gian trắng đen lạnh lẽo, họ vẫn tìm thấy chút hơi ấm của tình yêu cũ. Một thứ ấm áp không bao giờ hoàn toàn tắt đi, như ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong băng tuyết, như sắc xanh chảy tràn trong từng kỷ niệm. Trong đời họ, sắc xanh ấy mãi mãi là màu ấm áp nhất, dù nó không còn thuộc về nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro