stalker

Trong màn đêm lặng lẽ, con phố trở nên vắng vẻ như đã chìm vào giấc ngủ. Ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống con đường nhỏ, phản chiếu từng bước chân của Beomgyu. Cậu vẫn thường đi con đường này mỗi đêm, không phải vì yêu thích mà vì một lý do sâu kín, khó nói. Beomgyu dừng lại trước tòa chung cư cao vút, nơi có căn hộ của Soobin – người mà cậu đã âm thầm theo dõi suốt nhiều tháng qua.

Ánh đèn trong phòng của Soobin vẫn còn sáng. Beomgyu đứng lặng lẽ, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy ẩn ý dõi theo từng cử động từ căn phòng ấy. Soobin, cao lớn và đầy quyền uy, cử chỉ của hắn luôn toát lên vẻ lãnh đạm, khó gần nhưng lại hấp dẫn một cách kỳ lạ.

Beomgyu hít một hơi thật sâu, trong lòng rối bời. Đã bao lần cậu tự hỏi mình tại sao lại không thể dứt khỏi ánh nhìn ấy, sự ám ảnh về Soobin mỗi đêm đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu.

"Lại một đêm nữa..." Beomgyu thầm thì, đôi mắt hơi khép lại, đắm chìm trong những suy nghĩ mông lung.

Nhưng đêm nay lại có gì đó khác lạ. Khi cậu vừa định quay lưng bước đi, ánh đèn từ căn hộ kia đột ngột tắt ngúm, để lại một bóng tối im lặng. Trong một giây, Beomgyu cảm thấy lo lắng kỳ lạ dâng lên trong lồng ngực. Cậu bước nhanh hơn, muốn tránh xa khỏi cảm giác bất an ấy.

Vừa lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên giữa không gian yên tĩnh. Beomgyu dừng bước, nhìn xuống màn hình. Một số lạ.

"Em vừa ở dưới nhà anh phải không?"

Tin nhắn ngắn gọn, lạnh lùng, nhưng lại khiến tim Beomgyu đập loạn nhịp. Cậu nhìn quanh, cố tìm kiếm xem liệu có ai đang quan sát mình hay không.

"Anh là ai?" Beomgyu vội gõ lại, trong lòng rối bời. Cậu không dám tin rằng người gửi tin là Soobin, nhưng cảm giác trực giác lại khiến cậu không thể phủ nhận.

Tin nhắn trả lời đến ngay lập tức, không một giây chần chừ.

"Em biết mà. Đừng giả vờ."

Beomgyu cảm thấy đầu óc mình xoay vòng. Làm sao có thể? Làm sao Soobin có thể biết được cậu? Từ trước tới nay, Beomgyu luôn cẩn thận, không bao giờ để lộ bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cậu theo dõi hắn. Cậu chưa từng một lần lại gần, chưa từng dám tiếp xúc trực tiếp.

Nhưng lúc này, lòng cậu hỗn loạn, sự thật như một cú đòn chí mạng giáng xuống. Cậu đã bị phát hiện.

Ngày hôm sau, Beomgyu không thể ngừng nghĩ về tin nhắn tối qua. Những câu chữ đơn giản ấy cứ lởn vởn trong đầu, làm cậu không tài nào tập trung vào việc gì khác. Trong lòng cậu dấy lên một sự tò mò mãnh liệt, nhưng cũng đồng thời là một nỗi sợ hãi không tên.

Chiều muộn, cậu lại trở về con phố quen thuộc. Nhưng lần này, khi vừa bước đến trước tòa nhà, một điều bất ngờ đã chờ đợi cậu. Trước cửa căn hộ, Soobin đứng đó, nhìn thẳng về phía cậu với ánh mắt sắc bén, lạnh lùng. Beomgyu đứng khựng lại, tim đập mạnh như muốn vỡ ra.

"Sao không vào?" Soobin bất ngờ lên tiếng, giọng nói trầm khàn như đang kéo cậu vào một vòng xoáy không lối thoát.

Beomgyu lúng túng, không biết phải làm gì. Cậu đã quen với việc quan sát từ xa, còn đối diện trực tiếp với Soobin thế này khiến cậu hoàn toàn bối rối.

"Anh...biết em à?" Giọng Beomgyu run run, câu hỏi lạc đi trong không khí.

Soobin chỉ nhìn cậu một lúc, đôi mắt đen sâu thẳm như có thể nhìn thấu tâm can cậu.

"Em nghĩ sao?" Hắn nhếch mép cười, một nụ cười đầy ẩn ý và nguy hiểm.
"Em đã theo dõi anh bao lâu rồi, Beomgyu? Em tưởng rằng anh không biết gì sao?"

Beomgyu nghẹn lời. Hắn biết tất cả. Cảm giác bị vạch trần khiến cậu không khỏi sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng. Cậu không ngờ rằng Soobin, người mà cậu luôn nghĩ là lạnh lùng, xa cách, lại để ý đến mình.

"Anh muốn gì từ em?" Beomgyu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói của cậu không giấu nổi sự run rẩy.

Soobin không trả lời ngay, hắn chỉ bước tới gần hơn, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng thu hẹp.

"Em thật ngốc, bé yêu à." Soobin thì thầm, ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu.
"Anh biết em đã theo dõi anh, nhưng em không phải người duy nhất. Anh cũng đã theo dõi em từ lâu rồi."

Lời nói của Soobin như sét đánh giữa trời quang. Beomgyu nhìn chằm chằm vào hắn, hoàn toàn không thể tin được. Cả hai đều là những kẻ theo dõi, âm thầm dõi theo nhau mà không ai nhận ra sự hiện diện của người còn lại.

Anh...cũng theo dõi em?" Beomgyu lắp bắp, mắt mở to trong sự bàng hoàng.

"Ừ." Soobin nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc Beomgyu, ánh mắt đầy dịu dàng nhưng cũng đầy quyền lực.
"Em không thể trốn khỏi anh được đâu. Chúng ta đều là kẻ theo dõi, nhưng chỉ có một người làm chủ cuộc chơi này. Em thuộc về anh."

Nói xong, Soobin cúi xuống, đặt lên môi Beomgyu một nụ hôn bất ngờ, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy mãnh liệt. Beomgyu đứng đó, bị choáng ngợp bởi sự tình cờ và cuồng nhiệt của Soobin, trong lòng cậu không ngừng rung động.

Hoá ra từ lâu, cả hai đã bị ràng buộc bởi sự ám ảnh không thể giải thích. Cả hai đều âm thầm quan sát, theo dõi đối phương, và giờ đây họ đứng đối diện nhau, không còn khoảng cách, không còn gì để giấu giếm.

Beomgyu ngỡ rằng cậu là người duy nhất giữ bí mật. Nhưng hóa ra, Soobin cũng đã âm thầm theo dõi cậu, thậm chí còn đi trước cậu một bước trong trò chơi nguy hiểm này.

Trong bóng tối của đêm dài, hai kẻ theo dõi lẫn nhau, cuối cùng cũng gặp mặt, không còn gì để trốn tránh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro