5

Jennie lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế đá trong công viên, đôi tay gầy guộc siết chặt chiếc khăn len mà chị đã tặng em mùa đông năm ngoái. Những lời mẹ nói vẫn vang vọng trong đầu em, nặng trĩu và mơ hồ như một cơn gió lạnh buốt
"Jennie, con không thể tiếp tục như thế này. Tình cảm của con và Jisoo sẽ chẳng đi đến đâu."
Ánh hoàng hôn đỏ rực phía chân trời không đủ xua tan cảm giác bức bối trong lòng em. Nhưng như mọi khi, chị lại xuất hiện, với dáng vẻ điềm tĩnh và ánh mắt dịu dàng mà em yêu nhất.
"Em đến lâu chưa?" Chị ngồi xuống bên cạnh em, đặt tay lên vai em, ánh mắt ân cần.
"Không lâu lắm đâu, chị ạ," Jennie đáp, cố gắng giấu đi vẻ mệt mỏi. Nhưng chị luôn nhạy cảm với cảm xúc của em.
Chị lặng lẽ cởi chiếc khăn quàng cổ của mình và nhẹ nhàng quấn lên cổ em. "Trời lạnh thế này, em không thể cứ ngồi đây co ro mãi được. Đi nào, chị dẫn em đến một chỗ."
**
Chị đưa em đến quán café nhỏ nằm ở góc phố cũ, nơi cả hai thường đến mỗi cuối tuần để trò chuyện và ngắm nhìn dòng người qua lại. Quán hôm nay không đông, ánh đèn vàng dịu nhẹ làm mọi thứ trở nên ấm áp hơn.
"Em uống gì?"
Chị hỏi, mắt nhìn vào thực đơn.
"Như mọi khi ạ"
Jennie đáp, nhưng ánh mắt em vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.
Chị gọi hai ly cacao nóng, món mà cả hai đều thích, rồi khẽ đặt tay lên bàn, ngón tay vô thức chạm vào tay em. "Có chuyện gì vậy, Jennie? Chị thấy em không ổn lắm."
Em khẽ rụt tay lại, nhưng rồi chẳng thể giấu được sự yếu đuối trước chị
"Mẹ biết rồi, chị ạ. Mẹ muốn em dừng lại. Mẹ nói… tình yêu của chúng ta không thể đi xa hơn."
Ánh mắt chị thoáng buồn, nhưng chị vẫn giữ giọng nói nhẹ nhàng để không làm em thêm lo lắng
"Chị luôn biết rằng ngày này sẽ đến. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta phải từ bỏ."
"Chị không hiểu đâu"
Jennie nói, giọng run run
"Em không muốn làm mẹ buồn, nhưng em cũng không thể sống mà không có chị. Em phải làm sao đây, chị?"
Chị không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay em
"Jennie, chị không thể quyết định thay em, nhưng chị có thể hứa một điều: dù em chọn thế nào, chị vẫn sẽ ở đây. Nếu em cần, chị sẽ bước đi cùng em."
**
Chị và em cố gắng duy trì cuộc sống thường ngày, nhưng nỗi lo lắng như một bóng đen đeo bám. Một buổi chiều, chị bất ngờ xuất hiện ở cửa nhà em với một chiếc túi giấy lớn.
"Jennie, hôm nay chúng ta nấu ăn nhé!" Chị nói, đôi mắt sáng bừng như cố gắng xua tan những u ám trong lòng em.
"Chị nấu á? Em không nghĩ chị giỏi việc đó đâu." Jennie bật cười, cố gắng trêu lại chị.
"Thế thì càng tốt! Để em thấy chị cũng có lúc vụng về, không phải chỉ mỗi em đâu"
Jisoo cười.
Cả hai cùng nhau bày biện nguyên liệu trong căn bếp nhỏ. Chị loay hoay với chiếc tạp dề, còn Jennie thì cầm dao một cách lóng ngóng
"Để chị cắt hành cho"
Jisoo nói
"Chị coi thường ai đó? Né ra đi!"
Em nhăn mặt, nhưng vẫn cầm lấy con dao và bắt đầu cắt
Nhưng đúng như chị đoán, chưa đầy năm phút sau, Jennie đã kêu lên
"Chị ơi, mắt em cay quá! Làm sao bây giờ?"
Chị bật cười, vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho em
"Để chị làm cho. Em chỉ cần đứng đó trông đẹp là được rồi."
"Đấy, chị lại muốn chứng minh rằng em vụng về chứ gì"
Jennie giả vờ giận dỗi, khoanh tay đứng nhìn chị
"Chứ còn gì nữa"
Chị cười lớn, nhưng đôi tay vẫn cẩn thận xử lý từng miếng hành
Bữa tối hôm ấy không hoàn hảo, nhưng cả hai đã cười rất nhiều. Em nhìn chị lúi húi sửa lại món trứng bị cháy một chút, ánh mắt chị đầy sự tập trung, và em chợt nghĩ
"Liệu có thể sống thiếu chị được không?"
**
Chị và em quyết định đi xa khỏi thành phố một ngày, tìm đến nơi không ai quen biết cả hai. Hôm ấy, hai người thuê một chiếc xe đạp đôi và chạy qua những con đường dài đầy cỏ xanh và nắng nhẹ
"Chị có chắc là em đạp nổi không đấy?"
Jennie vừa hỏi vừa nhìn chị qua vai
"Em mà không đạp được thì chị sẽ đẩy luôn"
Chị nói, cố tình trêu
Cả hai cười lớn, tiếng cười vang vọng trong không gian yên bình. Nhưng trong lòng Jennie, em biết rằng những khoảnh khắc như thế này sẽ không kéo dài mãi mãi
Khi dừng lại nghỉ chân dưới gốc cây, chị bất ngờ quay sang hỏi "Jennie, nếu một ngày nào đó chúng ta phải xa nhau, em nghĩ mình có thể sống ổn không?"
Jennie khựng lại, không trả lời ngay. Ánh mắt em đầy lưỡng lự, như thể đang tìm kiếm câu trả lời trong lòng mình
"Em không biết"
Cuối cùng em nói, giọng nhỏ như gió thoảng
"Nhưng em không muốn nghĩ đến ngày đó, chị ạ."
Chị gật đầu, mỉm cười dịu dàng. "Chị cũng vậy. Nhưng nếu điều đó xảy ra, em hãy hứa với chị một điều
"hãy sống thật hạnh phúc, dù có chị hay không."
"Chị nghĩ em làm được à?" Jennie hỏi, giọng nghẹn lại.
"Chị tin em"
Chị trả lời, ánh mắt đầy chắc chắn
**
Ánh hoàng hôn vàng cam trải dài trên cánh đồng, bao phủ cả hai trong một không gian yên bình đến nao lòng. Jennie và Jisoo ngồi tựa vào nhau dưới tán cây cổ thụ, nơi những chiếc lá khẽ rung rinh như thì thầm cùng cơn gió nhẹ.
"Chị Jisoo," Jennie cất tiếng, ánh mắt em xa xăm nhìn về phía chân trời. "Nếu chúng ta không thể ở bên nhau, em không chắc mình sẽ hạnh phúc được. Chị biết đấy, em không mạnh mẽ như chị nghĩ."
Jisoo im lặng một lúc, đôi mắt nâu dịu dàng hướng về Jennie. "Jennie, em không cần phải mạnh mẽ. Chị ở đây, để em tựa vào, để em khóc nếu em muốn. Nhưng chỉ cần em nhớ rằng dù có chuyện gì xảy ra, chị vẫn yêu em, mãi mãi."
Jennie quay sang nhìn chị, đôi mắt em bắt đầu đỏ hoe. "Em không muốn nghĩ đến điều đó, chị ạ. Em chỉ muốn... mãi mãi thế này. Ở bên chị, đạp xe qua những con đường dài, cười đùa như hôm nay. Em không muốn mất chị."
Jisoo nắm lấy tay Jennie, siết chặt, như muốn truyền hết sự an ủi và tình yêu của mình qua từng cái chạm. "Em không mất chị đâu, Jennie. Dù chúng ta có cách xa thế nào, chị vẫn luôn ở trong tim em, như em luôn ở trong tim chị."
Jennie rúc đầu vào vai Jisoo, mùi hương quen thuộc của chị khiến em cảm thấy an tâm. Cả hai ngồi đó rất lâu, không nói gì, chỉ lắng nghe tiếng gió thổi qua những nhành cỏ, như thể thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Jisoo khẽ vuốt tóc Jennie, giọng chị dịu dàng
"Hãy để khoảnh khắc này khắc sâu vào tim em, Jennie. Để khi mọi thứ trở nên khó khăn, em vẫn nhớ rằng chúng ta từng yêu nhau đến thế nào, từng hạnh phúc ra sao."
Jennie ngẩng đầu lên, đôi mắt em long lanh nước, nhưng nụ cười của em vẫn dịu dàng. "Chị nói vậy, như thể... như thể chị đang chuẩn bị cho điều gì đó."
Jisoo lắc đầu, mỉm cười, nhưng ánh mắt chị thoáng chút buồn. "Chỉ là chị muốn em nhớ, Jennie. Dù tương lai có ra sao, em luôn là điều quý giá nhất trong cuộc đời chị."
Mặt trời dần lặn, để lại một dải ánh sáng mờ nhạt trên nền trời. Jennie siết chặt tay Jisoo hơn, như thể sợ rằng chỉ cần buông ra, tất cả sẽ tan biến
"Chị Jisoo, hứa với em đi"
Jennie thì thầm, giọng em nhẹ như gió
"Hứa gì vậy em?"
"Hứa với em, rằng dù chuyện gì xảy ra, chị sẽ không quên em. Không bao giờ."
Jisoo cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Jennie, như một lời hứa khắc sâu vào trái tim cả hai "Chị hứa, Jennie. Mãi mãi không quên em"
Cả hai cứ ngồi đó, trong sự yên bình mà cả hai đều biết sẽ chẳng thể kéo dài mãi. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, không còn gì quan trọng hơn tình yêu họ dành cho nhau, một tình yêu mà thời gian hay nghịch cảnh cũng không thể xóa nhòa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro