6

(Mấy nay bận 20/11 nên fic có viết mà không up đượcc)
**
Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống con đường nhỏ trong công viên, nơi Jennie và Jisoo đang ngồi bên nhau. Đêm nay, không gian im lặng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng gió xào xạc và những chiếc lá khẽ rơi rụng trên mặt đất. Jennie nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Jisoo, lòng em như có hàng nghìn mảnh vỡ đang xếp lại trong trái tim mình. Mọi thứ đang thay đổi, và dường như không có cách nào để giữ lại được.
“Chị Jisoo..”
Giọng Jennie run rẩy, em không biết nên bắt đầu từ đâu. Có một cục nghẹn trong cổ họng, nặng trĩu đến nỗi em khó mà thốt ra được lời nói tiếp theo. Đôi mắt em không thể giấu được sự lo lắng và bất an.
“Em cảm thấy… cảm thấy như chúng ta không thể tiếp tục nữa.”
Jisoo im lặng nhìn em, đôi mắt chị ẩn chứa đựng những cảm xúc hỗn loạn. Buồn có, hụt hẫng có. Chị không nói gì, nhưng Jennie có thể cảm nhận được từng nhịp thở của chị, nhẹ nhàng, lặng lẽ. Chị biết em đang nói đến cái gì, nhưng không biết phải phản ứng thế nào. Vì khi cảm xúc đã chạm đến điểm giới hạn, mọi lời nói trở nên thừa thãi, chỉ làm tổn thương thêm mà thôi.
“Em cảm thấy mệt mỏi rồi, chị à.” Jennie tiếp tục, đôi mắt em chạm vào ánh mắt của Jisoo, như muốn tìm thấy sự đồng cảm trong đó. “Mọi thứ quá khó khăn. Không phải chỉ em, mà cả chị nữa. Gia đình em không thể hiểu được chúng ta, và em không muốn chị phải gánh chịu thêm áp lực từ họ nữa.”
“Jennie…” Jisoo khẽ gọi tên em, giọng chị lặng đi. “Chị biết em đang nghĩ gì. Nhưng chị… chị không thể để em đi như vậy được.”
Chị nói, đôi tay chị siết chặt lại, tựa như cố giữ lại những cảm xúc mà chị không thể buông.
Jennie quay mặt đi, không thể để chị thấy những giọt nước mắt sắp rơi xuống. Tình yêu này, dù mãnh liệt đến đâu, cũng không thể vượt qua được bức tường của gia đình, của xã hội, và cả những kỳ vọng mà họ không thể bỏ lại đằng sau
“Em yêu chị rất nhiều, nhưng tình yêu này không thể tiếp tục. Nếu chúng ta cứ sống trong sự sợ hãi, sự lén lút, em sợ một ngày nào đó chúng ta sẽ đánh mất tất cả. Em không muốn chị khổ thêm nữa.”
Jisoo nuốt nghẹn, trái tim chị như thắt lại, không thể nào giải thích được cảm giác đau đớn này. “Chị hiểu… nhưng điều đó không có nghĩa là chị muốn em rời xa chị.”
Jisoo nắm lấy tay Jennie, đôi mắt chị long lanh như muốn giữ em lại
“Chị không muốn chia tay, Jennie. Chị không thể tưởng tượng được cuộc sống không có em bên cạnh. Nhưng chị cũng hiểu, nếu tiếp tục như thế này, cả hai chúng ta sẽ đều tổn thương. Và chị không muốn làm em đau.”
“Chị biết mà… Em cũng biết chị hiểu em hơn ai hết”
Jennie cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống đôi bàn tay đang nắm lấy tay Jisoo. “Em không muốn chia tay, nhưng em không thể tiếp tục yêu chị theo cách này. Chị là cả thế giới của em, nhưng em cũng không thể tiếp tục sống trong một mối quan hệ mà chúng ta không thể công khai. Em sợ… em sợ ngày nào đó chúng ta sẽ mất đi nhau, mất đi tình yêu mà cả hai đã cố gắng gìn giữ. Và em không muốn làm chị tổn thương thêm.”
Cả hai ngồi im lặng trong không gian yên tĩnh, không ai nói gì thêm, nhưng cảm giác trong không khí như dâng trào. Chỉ có tiếng thở nặng nhọc của cả hai, như thể những gì cần nói đã nói hết, nhưng không ai muốn chấp nhận thực tế.
“Chị không muốn chia tay em.” Jisoo thổ lộ, giọng chị như một lời cầu xin
“Em là người đầu tiên chị yêu, và chị không thể tưởng tượng được cuộc sống thiếu em. Nhưng nếu chia tay là cách tốt nhất cho cả hai, chị sẽ để em đi. Mặc dù trái tim chị vỡ vụn, mặc dù chị không thể sống thiếu em, nhưng chị sẽ để em đi, Jennie…”
Jennie nhìn vào đôi mắt của chị, trong đó là sự đau đớn và tình yêu không thể nói thành lời. Nhưng Jennie biết, đây là quyết định cần phải làm, dù nó khiến cả hai người đều đau đớn.
“Chị… chị sẽ luôn là một phần trong trái tim em.”
Jennie nói, đôi tay em siết chặt, cảm giác như cả thế giới này sụp đổ
“Em yêu chị, nhưng em không thể tiếp tục sống trong sợ hãi nữa. Em không thể tiếp tục yêu chị như thế này… Không công khai, không dám bước ra thế giới ngoài kia. Em muốn một cuộc sống tự do, em muốn sống thật với chính mình.”
Jisoo khẽ gật đầu, đôi tay chị buông lỏng
“Chị hiểu. Và chị sẽ luôn nhớ em. Tình yêu này, chị sẽ không bao giờ quên đâu. Bạn nhỏ”
Cả hai nhìn nhau lần cuối, không có lời nào có thể nói ra. Chỉ có ánh mắt trao nhau, ánh mắt chứa đựng cả một bầu trời yêu thương và những lời hứa mà cả hai chưa bao giờ kịp nói. Dù tình yêu này không thể tiếp tục, nhưng cả hai đều biết rằng nó sẽ sống mãi trong lòng họ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro