27
Buổi sáng ngày hôm sau, YeonJun vừa mở mắt ra đã thấy có bóng lưng cao lớn đứng bên phía cửa sổ, lại là mùi thuốc lá nồng nặc khiến cậu khó chịu mà hơi nhíu mày. Phát giác được cậu đã tỉnh dậy, Soobin liền xoay người bước đến gần, khuôn mặt anh tuấn áp sát mặt cậu, lại thuận thế nhẹ hôn lên má cậu một cái.
"Chúng ta có khách."
Nói xong hắn liền xoay người đi mặc quần áo.
Khách ư? Là ai vậy chứ?
YeonJun tò mò bước đến cửa sổ quan sát, bóng dáng con người mà Choi Soobin gọi là khách ấy lại khiến cậu không khỏi sửng sốt, chính là Beomgyu, anh như vậy mà lại đến đây tìm cậu thật rồi. Vốn đã nghĩ ngợi từ trước, Beomgyu đến đây quả thật không hay chút nào, một chút sơ xuất chọc Choi Soobin giận thôi cái mạng sẽ mất như chơi. Gấp gáp chạy về phía Soobin, cậu bắt lấy cánh tay cứng rắn đang chuẩn bị rời đi xuống nhà ấy, ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn.
"Để tôi nói chuyện với anh ấy đi, đây sẽ là lần cuối cùng tôi gặp anh ấy, xin... anh."
Choi Soobin nhìn thẳng vào ánh mắt cậu, giống như muốn nhìn thấu nội tâm xem cậu có đang toan tính điều gì hay không. Tiếp theo hắn đưa tay xoa lấy khuôn mặt nhu mềm của cậu.
"Chỉ được đứng ở bên trong."
YeonJun vốn định không đồng ý với điều kiện này, muốn nói gì đó nhưng rồi lại nuốt lời lẽ vào bên trong, nhẹ gật đầu đồng ý. Sau đó cùng hắn bước xuống nhà.
"Junie... Junie."
Beomgyu không được cho phép bước vào khuân viên, chỉ được đứng bên ngoài cánh cổng, vừa nhìn thấy bóng dáng Yeonjun không nhịn được mà gào to tên gọi thân mật của cậu. Nhưng ngược lại với sự hấp tấp ấy, YeonJun lại lãnh đạm khuôn mặt không có bất kì cảm xúc nào, một đường lạnh tanh nhìn Beomgyu.
"Beomgyu anh về đi, từ nay về sau cũng đừng đến tìm em nữa."
Sau khi YeonJun biến mất, điều đầu tiên Beomgyu nghĩ tới chính là cậu lại bị Choi Soobin bắt đi rồi. Ngay sau cái đêm mưa tầm tã ấy, anh đã phải mất mười hai tiếng đi xe để có thể đến được tận đây. Hiện tại lại nghe được lời này của cậu trong lòng không khỏi nhói lên một chút.
"Junie em đang nói cái gì vậy?"
"Em biết những lời em nói ra anh đều nghe rõ. Beomgyu à, chúng ta kết thúc đi."
Lời nói của YeonJun chẳng khác nào một tia sét đánh ngang tai anh. Vốn dĩ nó không đáng tin, ngay cả anh cũng không thể nào tin được bởi anh hiểu YeonJun, cậu sẽ không thể nào nói ra những lời như vậy với anh. Nhất định là có sự tác động của Choi Soobin ở phía sau.
"Có phải em bị hắn uy hiếp không? Có chuyện gì hãy nói với anh, anh sẽ.cùng em giải quyết, em đừng một mình chống chọi như vậy, nghe anh, Junie."
"Không vì ai cả, đều là em tự nguyện."
"Không phải... Em nói dối. "
Hiện tại Beomgyu đang rất cuống, cánh cửa sắt trước mặt vẫn chắn ngang anh và cậu. YeonJun ngày hôm nay lại lạnh nhạt, nhất quyết đòi cắt đứt quan hệ với anh như vậy.
"Beomgyu lời em nói đều là sự thật. Choi Soobin hắn có rất nhiều thứ mà anh không có, hắn cho em một cuộc sống giàu sang, cho em những món đồ xa xỉ, cho em đồ ăn ngon lại đắt tiền. Còn có ba mẹ em nữa, hắn sắp xếp cho họ sống trong một căn biệt thự gần biển để an hưởng tuổi già. Anh nhìn xem hôm qua hắn vừa tặng em chiếc đồng hồ này, anh biết không trị giá của nó đủ để mua rất nhiều căn nhà đấy, và đây cũng chỉ là một trong số rất nhiều những món đồ hắn tặng cho em mà thôi. Những thứ này ở bên anh liệu em có được hay không? Anh thử nói xem."
Vừa nói YeonJun vừa giơ tay mình lên cho Beomgyu thấy rõ chiếc đồng hồ đắt tiền mà Choi Soobin tặng cậu.
"Em nói dối, em nói dối. Anh không tin."
Beomgyu lắc đầu gào lên thật lớn, nước mắt không biết từ khi nào đã đọng lại đầy khoé mắt. Không ngờ đến một ngày chính bản thân anh lại phải rơi vào bi kịch này.
"Em biết hiện tại rất khó để anh chấp nhận. Nhưng anh hiểu rõ mà, tình cảm dù có sâu đậm đến mấy nhưng lại không vật chất thì làm sao có thể sống vui vẻ được."
"Nhưng em không phải là loại người như vậy."
"Con người không ai là không thay đổi cả. Chỉ là sớm hay muộn bản tính thật sẽ lộ ra mà thôi."
"Anh không tin, ngày đó rõ ràng em cũng rất hạnh phúc. Rõ ràng em đã nói với anh rằng chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau cùng gây dựng nên một cuộc sống mới dù có khó khăn đi chăng nữa thì tất cả cũng đều là niềm vui đều là hạnh phúc cơ mà."
Quả thật YeonJun đã từng nói như vậy, đã từng chỉ mong muốn có vậy mà thôi. Nhưng hiện tại còn có con đường thứ hai cho cậu đi sao?
"Thật ra ngày đó chỉ là giả dối thôi, em chính là đóng kịch, cuộc sống quẫn túng như vậy em không muốn trải nghiệm lần thứ hai đâu."
"YeonJun."
Gọi tên cậu trong sự bất lực tràn trề, nước mắt cũng đã rơi rồi, trái tim cùng đang đau đớn lắm rồi. Anh cảm thấy sợ hãi khi nhìn người trước mặt mình cứ mãi lạnh nhạt như vậy.
"Beomgyu."
"Anh đừng ngu ngốc như vậy nữa được không, về đi."
"Sau này cũng đừng đến tìm em nữa. Cuộc sống hiện tại chính là cuộc sống mà em mong muốn, xin anh đừng đến làm phiền em thêm một lần nào nữa."
"Sau này mong anh sống tốt. Quên em đi và hãy tìm một người thật lòng yêu anh."
Những lời sau cuối cứ như bị dồn nén trong cuống họng, YeonJun đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể tiết chế được cảm xúc, nói ra một cách thẳng thắn nhất cũng là tàn nhẫn nhất. Đột nhiên ở bên cạnh có một bàn tay cứng rắn ôm chặt lấy cậu từ phía sau.
"YeonJun trời mưa rồi chúng ta vào nhà thôi."
Soobin ghé vào tai cậu thì thầm, còn cố tình thân mật cắm nhẹ vào vành tai cậu một cái. Coi như là giúp cậu làm tròn vai diễn đi.
"Ừm, đi thôi."
YeonJun cũng thuận theo đó gật đầu cười, tiếp theo liền xoay người cùng Choi Soobin rời đi về phía cửa chính. Giờ phút này bao nhiêu sự kìm nén cũng đều như vỡ toang thành từng mảnh, giọt lệ nóng bỏng đau thương tuôn trào bên gò má, cậu không lau đi cũng không khóc lên thành tiếng chỉ lặng lẽ bước đi, lặng lẽ đau.
Bi thương đến tột độ, lòng đau như hàng trăm vết dao cắt xẻ. Cuối cùng thì cậu cũng được nếm trải rồi cũng hiểu được rồi, hiểu được cảm giác phải đoạn tuyệt với người mình yêu là loại cảm giác như thế nào rồi. Nó chính là cảm giác đau đến thấu xương, tam quan dường như sụp đổ hoàn toàn, tuyệt vọng nơi đáy lòng. Nếu như không nhờ có bàn tay cứng rắn của Choi Soobin đang làm điểm tựa cho cậu, YeonJun không biết chính mình còn có thể đứng vững được nữa bao lâu nữa, chân tay đã mềm nhũn từ khắc nào rồi thực sự muốn gục ngã.
Đi được mấy bước thì trời bắt đầu mưa dày hơn, đôi chân YeonJun không nhanh không chậm bước về phía trước, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, nhiều đến lợi hại. Từng giọt từng giọt rồi sau đấy trở nên xối xả, cuốn trôi đi những giọt nước mắt bi thương, khung cảnh hiện tại thật sự rất đau lòng.
Nhưng đã không thể quay đầu.
Cậu rất muốn xoay người lại nhìn Beomgyu một lần cuối, nhìn xem anh ấy đã rời đi chưa hay là vẫn đang đứng ở đó hứng chịu cái lạnh từ cơn mưa.
Nhưng chính là không thể.
Phải dập tắt toàn bộ hi vọng.
"Thật xin lỗi."
YeonJun lẩm bẩm trong miệng lời xin lỗi. Ngày hôm nay cậu đã phụ tấm lòng của Beomgyu, đã lỡ làm tổn thương đến anh ấy mất rồi. Mối nợ này xem ra phải đợi đến kiếp sau mới có thể trả hết.
Có một số chuyện nếu như đã cố gắng quá nhiều lần nhưng vẫn không đạt được kết quả mà mình mong muốn đó gọi là số mệnh. Cậu và Beomgyu đã cố gắng nhiều đến như vậy nhưng vẫn không cách nào ở bên cạnh nhau một cách hoàn hảo được, đây chính là số mệnh đã an bài. Nếu đã như vậy chi bằng rời xa nhau, không nên làm hao tốn thêm thời gian và sức lực nữa. Để anh ấy có thể gặp một người mới, xây dựng một hạnh phúc mới.
Như vậy cũng tốt.
Hạnh phúc của tôi và anh ấy vốn thật rất mỏng manh, tương lai khó có thể an nhàn vui vẻ bên nhau được. Anh ấy đáng được hạnh phúc. Không nên vì tôi mà phải chịu thương tổn nữa, mọi thứ cứ để tôi gánh vác đi.
Ngày hôm đó bầu trời đã khóc thật lâu, lòng người cũng không ngừng giông bão...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro