9

Tiếng điện thoại vang lên thất thanh giữa gian phòng ấm áp. Beomgyu đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, lại trượt ngón tay làm một vài thao tác tiếp nhận cuộc gọi. Hiện tại chỉ mới có mười một giờ đêm.

"Cậu nói sao? Được rồi, cảm ơn cậu"

YeonJun không thể nghe thấy được người gọi đến là đang nói cái gì, nhưng nhìn biểu tình của Beomgyu dường như trở nên hốt hoảng và gấp gáp nên cậu cũng theo đó mà có điểm lo lắng.

Beomgyu nhanh chóng ngồi dậy bước xuống giường thu xếp lại vật dụng, cậu lúc này đã nhịn không được nữa đành lên tiếng hỏi một câu.

"Có chuyện gì vậy anh?"

Vận dụng sức lực nhanh nhất của cánh tay, Beomgyu sắp xếp những thứ cần thiết vào balo sau đó đi đến gần bên Yeonjun, nắm lấy tay cậu nhanh chân hướng về phía cánh cửa mà li khai.

"Chúng ta phải đi thôi, hắn đang tìm được đến đây rồi"

Không cần phải nói YeonJun cũng biết người mà Beomgyu nói đến là ai, lại không ngờ rằng chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ Choi Soobin nhanh như vậy đã phát giác ra rồi.

Đúng là ngàn vạn lần cũng không nên xem thường hắn. Cảm giác sợ hãi như có như không mà xâm nhập vào đại não YeonJun, trong đầu đột nhiên vọng lên những lời đe dọa của hắn.

"YeonJun, em còn dám bỏ trốn lần nữa tôi không biết mình sẽ làm gì Choi Beomgyu đâu, hãy nhớ thật kĩ lời này của tôi"

"Tôi không biết sẽ làm gì Choi Beomgyu đâu..."

Những lời nói cùng chất giọng thâm trầm ấy cứ luân phiên lặp lại trong tiềm thức. YeonJun biết rõ Soobin là loại người nói được làm được, càng biết rõ một khi hắn tìm được hậu quả đương nhiên sẽ không chống đỡ nỗi, cho nên lần này lỡ như, lỡ như... Không, sẽ không, chắc chắn ông trời sẽ có mắt, sẽ không tước đoạt hạnh phúc của cậu lần nữa đâu!

YeonJun sợ hãi ôm chặc lấy túi hành lý của mình ở trong lòng, lại tự an ủi bản thân tuyệt đối không được vì thế mà mất đi tỉnh táo.

Chỉ còn vài bước nữa là đến được cánh cửa, người bên trong còn chưa kịp mở thì đã bị một lực từ bên ngoài kích động đến, làm cho cánh cửa vốn đã yếu ớt giờ đây lại chật ra khỏi khấc đổ ụp xuống đất, tạo ra một tiếng động lớn.

Sau đó là một đám người mặc đồ đen sầm sập tiến vào trong bao vây lấy Beomgyu và YeonJun. Từ phía bên ngoài, nơi khoảng không ảm đạm u tối kia, xuất hiện một dáng hình trầm tĩnh tiêu sái bước vào, trên khuôn mặt một chút biểu tình cũng không có.

Choi Soobin bình tĩnh nhìn thẳng lấy hai người trước mắt, ánh nhìn lại di chuyển từ khuôn mặt trắng bệch của YeonJun xuống đôi bàn tay đang đan chặt lấy tay của người bên cạnh. Trong lòng bất chợt lại hiện lên một tia rạn nứt đau buốt. Ánh mắt hắn lại một lần nữa di chuyển đến gương mặt của YeonJun, nhưng lần này trong đôi mắt ấy không còn là một mảng vô sắc vô cảm nữa thay vào đó đã xuất hiện một tia tuyệt tình lạnh nhạt. 

Trong giây phút đó dường như mọi thứ đều trở nên ngưng trọng, một tiếng động cũng không hề được phát ra. Cơ hồ có thể nghe thấy rõ được những hơi thở nặng nề căng thẳng. YeonJun lại tình cờ ngước mi lên nhìn người trước mặt ai ngờ đụng trúng vào ánh mắt ấy khiến cậu không khỏi lạnh người.

Khi một người đã tột cùng tức giận, sự tức giận ấy sẽ khiến người đó trở nên trầm mặc. Dù không có biểu hiện quá nhiều ra bên ngoài nhưng bên trong có lẽ sắp bị thiêu đốt vì lửa giận mất rồi. Chỉ cần chạm nhẹ sẽ liền có thể bộc phát.

"Bắt người!"

Choi Soobin lãnh thanh không giông dài quá nhiều chỉ lạnh giọng ra lệnh một câu.

Tiếp theo đó những tên thuộc hạ liền gật đầu một cái rồi tiến gần lại phía YeonJun. Beomgyu từ đầu vẫn luôn im lặng, nhận thấy thời điểm đã trở nên cấp bách anh liền quơ chiếc balo về phía đám người mặc đồ đen kia rồi xông vào đánh vài quyền. YeonJun theo đó cũng lui về phía sau một bước, ở bên cạnh lo lắng dõi theo Beomgyu cùng đám người kia giằng co. Mải đặt hết tâm trí vào sự tình xảy ra trước mặt mà YeonJun trong một phút lơ là hai cánh tay đột nhiên bị hai người từ phía sau giữ chặt lại, cho dù có dãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được.

Người của Choi Soobin hắn toàn là những tên giỏi võ nghệ Beomgyu vốn không phải đối thủ của bọn họ. Anh vốn dĩ chống đỡ không nổi những trận đánh tàn nhẫn không chút nương tay kia, huống chi lại chỉ có một thân một mình. Cả cơ thể qua nhiều cú thúc vào bụng dường như bị mất đi hết sức lực mà nằm rạp xuống sàn nhà, những tên áo đen kia cũng không vì thế mà dừng lại vẫn tiếp tục đánh đá một cách dã man bởi vì Choi Soobin chưa ra lệnh dừng.

YeonJun nhìn người trước mắt đau đớn đến nôn cả ra máu liền không nhịn được mà rơi nước mắt. Cậu không ngừng vùng vẫy khỏi hai tên đang kẹp chặt mình phía sau, miệng không ngừng quát lên.

"Buông tôi ra, buông ra. Beomgyu....."

Nhưng cho dù có dùng hết sức lực bao nhiêu cũng không thể nào làm lay chuyển được. Nếu như bọn họ cứ đánh như vậy chỉ sợ rằng không chết thì Beomgyu cũng sẽ mang thương tích đầy mình còn nặng hơn chính là tàn phế, bởi đôi chân anh đang bị một tên cao lớn liên tục dùng gập đập vào. Đã đến nước này, cậu cũng không còn lựa chọn nào khác...

"Tôi theo anh về, tôi sẽ theo anh về mà. Xin anh đừng đánh nữa! Beomgyu dù sao cũng là bạn cũ của anh mà..."

"Tôi Xin anh đấy Soobin..."

YeonJun bất lực yếu ớt cầu xin, thanh âm thoát ra khỏi miệng lại khàn khàn mang theo từng tiếng nấc nho nhỏ đến bi thương. Cậu liên tục cầu xin Soobin chỉ mong có thể khơi dậy một chút tình cảm tri kỷ trong hắn để hắn niệm tình xưa mà bỏ qua cho Beomgyu.

Lời cầu xin mặc dù rất nhỏ nhưng Choi Soobin đứng gần đó vẫn có thể thu hết được vào tai, còn nghe rất rõ nhất là câu nói cuối cùng. Nhiều năm nay YeonJun chính là chưa bao giờ chịu khuất phục trước Soobin. Cũng chưa một lần vì hắn mà thương xót đến như vậy, chưa từng vì hắn mà rơi một giọt nước mắt nào, nhưng hôm nay vì người con trai khác mà nhẫn nhịn cầu xin, vì người con trai khác mà rơi nhiều nước mắt đến như vậy, vì người con trai khác mà hạ mình trước hắn nói ra hai chữ  "Xin anh".

Soobin thực sự cười khổ trong lòng, thì ra từ trước đến nay hắn vẫn là người thua cuộc, thì ra tình cảm của hắn lại thảm hại đến như thế này.

Nếu đã như vậy chi bằng hắn một tay bóp chết cái hạnh phúc kia đi. Thứ hắn không có được thì làm sao có thể nhường cho kẻ khác đây?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro