32. Trong lòng nở hoa.
Từ ngày quay lại với Yeonjun, Choi Soobin luôn trong tình trạng đi làm muộn nhưng tan làm rất sớm. Dự án gỗ quý của Yeonjun hoàn thành rất xuất sắc, Kim Nam Joon liền cho em nghỉ phép một tháng, coi như phần thưởng sau mọi nỗ lực của em. Thực ra, anh muốn thưởng cho em đi du lịch đâu đó, hưởng thụ cuộc sống, nhưng mà có vẻ như Yeonjun thích ở nhà hơn. Còn nói, gần đây Choi Soobin khá bận nên em muốn ở bên cạnh hắn.
Choi Soobin mở cửa bước vào nhà đã thấy mùi hương thức ăn thơm ngào ngạt, bay tới khoang mũi. Hắn vội vàng cất đồ, chạy vào bếp ôm lấy Yeonjun. Em có chút giật mình nhưng biết Choi Soobin, nên đôi tay nhỏ liền đút vào vòng tay của hắn. Ôm mèo nhỏ trong lòng mình, hắn hôn lên tóc em rồi thì thầm bên tai.
"Sao bé không đợi em về nấu? Vào bếp làm gì?"
"Em đi làm cả ngày bận rộn, bé không thể nấu cho em sao? Hay là em chê cơm bé nấu không ngon ạ?"
Choi Soobin nghe thấy giọng Yeonjun giận dỗi liền xoay người em lại, cúi xuống hôn lên cánh môi mềm mại của em, tay thuận thế xoa tấm lưng nhỏ. Hắn ôm em, dịu dàng bày tỏ.
"Không phải, cơm bé nấu tất nhiên rất ngon. Nhưng mà bé đang nghỉ phép mà, em không muốn bé vất vả đâu."
Choi Yeonjun khẽ đẩy hắn ra, ngước lên nhìn, tay vuốt ve gò má hắn. Em nhìn Choi Soobin hồi lâu, bàn tay nhỏ lướt qua mắt, mũi rồi tới môi hắn, miết nhẹ một cái. Yeonjun nắm lấy tay Choi Soobin áp lên má mình rồi nói.
"Bé chỉ muốn nấu cho em một bữa cơm, không hề vất vả. Nấu bằng tình yêu của bé, em có muốn thử một miếng không?"
"Được, bé đút cho em đi."
"Chờ một chút!"
Yeonjun kéo hắn ra ghế ngồi, sau đó vào trong trang trí món ăn lên đĩa thật đẹp mắt rồi mang ra cho hắn. Hôm nay, em nấu bifteck, thành thục cầm dao cắt miếng bò mềm mại thành từng miếng nhỏ. Choi Soobin ở bên cạnh chỉ sợ em cắt trúng tay, trước khi em cắt xong không rời mắt khỏi đôi tay em nửa giây. Còn luôn miệng nói.
"Cẩn thận chút, đừng để bị thương."
Yeonjun bĩu môi nhìn hắn, đẩy đĩa thịt được cắt đẹp mắt, gọn gàng tới trước mặt Choi Soobin, chống cằm nhìn hắn rồi nói.
"Anh lớn hơn em một tuổi đó!"
Choi Soobin cong môi cười, đáp.
"Vậy sao, nhưng mà trong mắt em, bé chỉ mới lên ba thôi. Tốt nhất là không nên để bị đau, đúng không?"
"Nghe theo em hết, được rồi chứ?"
Choi Soobin đút cho em một miếng thịt, mỉm cười xoa đầu người nhỏ ở phía đối diện, gật gù đồng ý.
"Phải vậy chứ, bé ngoan lắm! À, thịt cũng rất ngon. Nhưng mà, việc nấu nướng cứ để em làm được rồi. Chẳng may, bé đứt tay hay bị bỏng, em sẽ đau lòng lắm!"
"Tự nhiên nói chuyện sến súa vậy? Người ta ngại chết đi được."
"Đúng thật, mặt bé đỏ lên rồi kìa."
Yeonjun che mặt quay đi hướng khác. Trong lòng vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm động, những khoảnh khắc như thế này thật chỉ mong thời gian nhưng đọng lại, cho em và hắn gần nhau lâu một chút, bên nhau đến khi đầu bạc.
Hắn tưởng em xấu hổ, ai ngờ lúc gỡ tay em ra lại thấy mèo nhỏ khóc mất rồi. Choi Soobin hoảng hốt ôm lấy em dỗ dành, hắn còn tưởng mình đã nói sai ở đâu, hoá ra em tự cảm động quá nên khóc. Khiến Choi Soobin vừa đau lòng vừa thương em.
"Được rồi, em sẽ không chọc ghẹo bé nữa."
"Không sao, chỉ là cảm thấy rất hạnh phúc thôi!"
Choi Soobin hôn lên trán rồi nắm lấy đôi tay của em, trong lòng như nở hoa, rực rỡ, rất đẹp còn toả hương. Yêu em chính là điều đúng đắn nhất hắn có thể làm được!
"À, đúng rồi! Soobin này."
"Hửm?"
"Tối nay, BeomGyu rủ bé đi cafe, em có muốn đi cùng không?"
"Có chuyện gì vui sao?"
"Nghe nói là, em ấy muốn giới thiệu với chúng ta một người!"
"Bé muốn đi thì em sẽ đi cùng."
Yeonjun vui vẻ thơm vào má hắn, Choi Soobin gian manh lập tức hôn lên cổ em một cái khiến em run người. Sau đó mặc kệ em lườm, hắn lấy cớ đứng lên dọn cơm giúp em rồi bình thản vào bếp.
Thì, hắn đánh dấu chủ quyền một chút, ai biết được chút nữa ra ngoài chơi có ai nhòm ngó bé yêu của hắn hay không?
Vừa nãy em cắt thịt cho hắn, giờ Choi Soobin không những cắt nhỏ thịt cho em còn đút em ăn. Từ đầu tới cuối, không để em đụng tay một tý nào, hắn cẩn thận xúc cơm rồi đặt miếng thịt lên đưa tới miệng em. Yeonjun cứ vậy mà vừa ngắm nhìn hắn, vừa ăn cơm rất ngon miệng. Thực ra, ngày nào Choi Soobin cũng làm vậy, em quen rồi. Hôm nay, Yeonjun còn nấu cơm cho hắn, Choi Soobin liền sợ em vất vả, sau đó không cho đụng vào thứ gì hết.
Kể cả việc... đi tắm!
"Em làm gì vậy, á... đồ biến thái này!"
"Ngoan nào bé con, để em tắm cho bé."
"Vậy thì làm cho tốt!"
"Vâng, tuân lệnh bé yêu!"
...
Tối đó, Choi Soobin dẫn em tới gặp BeomGyu thì lại gặp ngay cấp dưới ở của mình ở đó, chính là Giám đốc truyền thông - đối ngoại của CSB group - Kang Taehyun. Choi Soobin còn tưởng y có lịch hẹn gì đó nên mới xuất hiện ở đây, ai ngờ lại là đối tượng mà Choi BeomGyu muốn giới thiệu. Kang Taehyun nhìn thấy hắn và Yeonjun liền cúi đầu chào. Yeonjun ngạc nhiên nhìn y, sao hôm nay lễ phép vậy, ngày ở đám cưới Choi Soobin còn nói đạo lý với em mà.
"Kang Taehyun?"
"Phải, là em!"
"Sao cậu ở đây?"
"Chủ tịch, anh cứ ngồi đi rồi sẽ biết ngay thôi."
Choi Soobin gật đầu rồi kéo ghế cho Yeonjun, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh em. Choi Beomgyu bấy giờ mới lên tiếng.
"Mọi người gọi nước đi ạ."
Choi Soobin tự nhiên nhìn em, xoa tóc mềm mượt của bé yêu rồi nói.
"Cho anh americano và trà sữa nhé, ít đá một chút."
Yeonjun mỉm cười nhìn hắn.
"Sao em biết?"
"Có phải dạo này bé muốn giảm cân mà không dám ăn uống đồ ngọt không?"
"Không có mà!"
"Không cần giảm cân, bé gầy lắm rồi. Còn nữa, trời lạnh uống ít đá chút nhé, cẩn thận đau họng."
"Dạ, bé biết rồi! Nhưng mà sau này bé béo lên, em có yêu bé nữa không ạ?"
"Bé có biến thành con gián em cũng vẫn yêu."
Yeonjun thỏa mãn cười, Choi Soobin đỡ cốc nước phục vụ mang tới, còn thử trước xem có lạnh không mới đưa cho em uống. Yeonjun thấy hắn quả thật thay đổi rất nhiều, dịu dàng hơn, biết cách yêu thương em hơn. Còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh hơn trước, đặc biệt là ngọt ngào hơn trước rất nhiều. Hai người diễn trò thân mật, tình cảm mà quên mất đối diện mình còn có hai người nữa. Kang Taehyun nắm tay Beomgyu, hắng giọng một cái rồi nói.
"Chủ tịch, anh Yeonjun, chúng tôi vẫn còn ngồi đây nhé!"
"Ờm, tôi biết rồi."
Yeonjun ngại ngùng đánh hắn một cái, nói.
"Xin lỗi em nha BeomGyu. Hai người bắt đầu câu chuyện đi, anh đang hào hứng lắm này."
Choi BeomGyu ngượng ngùng cười xinh một cái rồi nói.
"Ừm... Em và Taehyun đang hẹn hò ạ, hôm nay em muốn giới thiệu với hai người, em và anh ấy quen được hai tháng rồi ạ."
"Ồ, vậy là từ hôm em tới đón anh ở đám cưới Choi Soobin ấy hả?"
Yeonjun đang nói chuyện rất bình thường, đến từ "đám cưới Choi Soobin" lại đặc biệt nhấn mạnh, khiến hắn ngồi bên cạnh đột nhiên thấy lạnh sống lưng, sợ bồ dỗi mình.
"Kìa bé, chuyện qua rồi mà."
"Thì anh có nói gì đâu?"
"Bé đừng lớn giọng thế, đau họng á, ý em là vậy!"
"Ờ!"
Hôm đó, Kang Taehyun hỏi tên cậu một cách vô cùng thái độ khiến Choi BeomGyu lặng lẽ ghim y trong đầu. Không hiểu sao, tối đó Kang Taehyun lại biết số điện thoại mà gọi điện cho cậu. Choi BeomGyu ban đầu không nghe, còn chặn số y, ai ngờ y biết cả instagram của cậu mà nhắn tin, thế là sau nhiều lần block qua lại thì cả hai cũng tử tế nói chuyện với nhau.
"Kang Taehyun là người tốt, chúc em hạnh phúc với lựa chọn của mình. Còn nữa, anh phải đối xử tốt với Beomie của tôi, em ấy tuy là trợ lý của tôi nhưng từ lâu tôi đã coi em ấy là em trai của mình. Nếu BeomGyu chịu thiệt thòi, tôi chắc chắn sẽ hỏi tội anh."
"Tôi hứa sẽ chăm sóc và yêu thương em ấy thật tốt!"
Choi Soobin ghé tai em thì thầm.
"Em cũng sẽ yêu thương bé nhiều hơn mỗi ngày, vì vậy bé phải cười nhiều lên nhé. Cười như vừa nãy đó!"
Yeonjun gật đầu.
Cảm ơn vì tất cả chưa quá muộn, cảm ơn vì thời gian vẫn chờ đợi em, để em còn có cơ hội được ở bên anh!
Cảm ơn vì vẫn để em có thể đeo cho anh chiếc nhẫn đặc biệt đó!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro