33. Cầu hôn (end)
Kỷ niệm 11 năm yêu nhau của Choi Soobin và Choi Yeonjun chính là điểm kết thúc của quá trình dài sóng gió, đau khổ rồi tưởng chừng như sẽ vĩnh viễn xa nhau. Choi Soobin ngỡ rằng em sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, cho một kẻ phản bội, nhưng hắn cũng từng quên mất rằng, Yeonjun rất yêu hắn, yêu hơn cả sinh mạng. Choi Soobin thầm cảm ơn em, cảm ơn cả vụ tai nạn đó dù không đáng, nhưng đã mang Yeonjun trở lại bên hắn. Quãng đời sau này của mình, Choi Soobin nhất định sẽ yêu em bằng tất cả những gì hắn có, yêu em hơn tất cả thảy mọi thứ, yêu em cho đến khi cả hai cùng già nua và chết đi!
Choi Soobin biết một kẻ bội bạc như mình không xứng đáng ở bên Yeonjun, không xứng đáng nhận lấy tình yêu của em. Nhưng Choi Soobin muốn bù đắp cho em, muốn đem đến cho em hạnh phúc, muốn chuộc lại tất cả lỗi lầm mình đã từng gây ra.
Bữa tiệc kỷ niệm được Choi Soobin trang hoàng đẹp đẽ, còn có rất nhiều loài hoa tulip đỏ mà hắn từng tặng cho em trong lần đầu tỏ tình. Đây cũng là loài hoa mà Yeonjun rất thích, mỗi dịp kỷ niệm hắn đều tặng cho em, số bó hoa tặng dần theo số năm yêu nhau. Năm nay, Choi Soobin cất công đặt mua 1314 bó hoa tulip trang trí trong phòng, ngụ ý là trọn đời, trọn kiếp. Hy vọng rằng, với ý nghĩa này, Choi Soobin và Yeonjun có thể ở bên nhau thật lâu, mãi mãi không xa rời.
Choi Soobin chăng đèn vàng mang đến cảm giác ấm cúng xung quanh căn phòng, mỗi bó hoa tươi đẹp xếp cẩn thẩn thành một hình trái tim lớn. Trên tường treo lên một tấm ảnh của cả hai, dưới sàn nhà ngập tràn bóng bay cùng cánh hoa. Ở giữa đặt một bàn tiệc nhỏ thịnh soạn đều là hắn tự tay nấu, kèm theo đó là hai ly rượu Spanella Vino Rosso của Ý. Loại rượu này có màu đỏ ruby cùng một chút ánh đen, mang ý nghĩa là sự ngọt ngào. Hương vị là sự hòa quyện tinh tế từ mâm xôi, việt quất, dây tây đen chín mọng kết hợp với bách xù, cam thảo và hạt tiêu, ngọt dịu dàng nhưng đầy cuốn hút.
Choi Soobin nhìn lại một lượt những thứ mình chuẩn bị, cảm thấy hài lòng mới có thể thở phào. Hắn tất bật cả ngày để chuẩn bị cho em một bất ngờ, chỉ đợi Yeonjun đi làm tóc về thôi! Hôm nay, Yeonjun có hẹn đi shopping và làm tóc với BeomGyu, vừa hay có thời gian cho hắn bày biện buổi tiệc này. Lúc sáng, em có rủ Choi Soobin đi cùng, nhưng hắn than mệt nên trốn ở nhà. Khả năng, em giận rồi vì đi cả ngày mà không thèm nhắn hay gọi cho hắn. Choi Soobin thầm cười, nhấc điện thoại lên rồi gọi tới số của Yeonjun.
"Chuyện gì?"
"Bé giận em à?"
"Đúng, thì sao?"
"Bé sắp về chưa ạ?"
Choi Yeonjun trề môi, không chịu đi cùng em, đến tận tối muộn mới gọi cho em còn hỏi sắp về chưa? Hắn quả thực đã quên hôm nay ngày gì rồi à? Còn chẳng hẹn em đi ăn tối!
"Đồ tồi, không về!"
"Em sẽ tới đón bé."
Choi Soobin nói xong lập tức cúp máy, cầm áo khoác và chìa khóa xe ra ngoài.
"Ơ kìa, alo... alo..."
Tức chết em rồi!
Choi Soobin tới tiệm làm tóc, hắn thấy em đang đứng ở quầy thanh toán liền nhanh chóng đi tới rút thẻ của mình ra rồi đưa cho chủ tiệm. Yeonjun chẳng thèm quay sang nhìn Choi Soobin, cũng không đợi hắn thanh toán mà bỏ đi trước. Choi Soobin vội vàng cầm lại thẻ của mình rồi chạy theo níu tay em lại, Yeonjun hất tay hắn, phụng phịu nói.
"Buông ra đi."
"Ơ kìa, bé đừng giận em nữa, có được không?"
"Ai nói tôi giận em?"
"Thế mình về nhà nhé?"
"Không... á..."
Chưa kịp để em nói hết câu, Choi Soobin đã vác em lên, mặc kệ Yeonjun vùng vẫy, đấm thùm thụp xuống lưng hắn. Choi Soobin giữ chặt eo Yeonjun, mở cửa xe đặt em ngồi xuống ghế phụ lái, cài dây an toàn cho em rồi vòng sang ghế lái, khởi động xe, đi về hướng nhà của cả hai. Yeonjun không chịu nói chuyện với hắn, Choi Soobin khẽ cười, chút nữa tới nơi, hắn sẽ cho em một bất ngờ lớn.
Sau khi rời khỏi thang máy, Choi Soobin cảm thấy trong lòng hắn thật rộn ràng, bước tới nắm tay em, cúi xuống thì thẫm vào tai em.
"Em muốn tặng bé một bất ngờ!"
Choi Soobin dứt lời, nhấn mật khẩu mở cửa vào nhà, Yeonjun bất giác hồi hộp bước vào theo hắn. Hàng loạt đèn nhấp nháy được mở lên, rực rỡ hiện lên 1314 đóa hoa trong không gian tối, con tim Yeonjun khẽ run lên. Là hoa tulip đỏ, loài hoa hắn tặng em trong lần đầu tỏ tình, loài hoa mà chưa dịp kỷ niệm hắn quên không mua, loài hoa khiến em tưởng rằng hắn đã mang tặng cho một cô gái khác. Tất cả đều ở đây, một đóa hoa như một kỷ niệm, kỷ niệm mười một năm qua đều xuất hiện tại đây. Còn có cả, tương lai của họ cũng ở đây.
Choi Soobin nắm lấy hai tay em, hôn lên trán. Yeonjun vòng tay ôm chặt eo hắn, Choi Soobin nhẹ nhàng dắt tay em bước vào sâu bên trong. Sau khi toàn bộ đèn trong nhà được bật lên, bàn tiệc cùng bóng bay được hắn cất công chuẩn bị đều đã xuất hiện, xuất hiện dưới ánh đèn vàng ấm cúng càng khiến không gian trở nên lãng mạn hơn bao giờ hết. Yeonjun nhìn tấm ảnh lớn được treo ở chính giữa, trong ảnh là em và hắn nắm tay nhau trong một vườn hoa, phía trên tấm ảnh là những đám mây trắng, bầu trời trong xanh rất đẹp. Yeonjun nhớ nơi này, lúc đó là ngày tốt nghiệp của cả hai, em đã nói với hắn, hy vọng rằng chuyện tình của chúng ta nở rộ như hoa, yên bình như mây trời, đẹp đẽ như khung cảnh thiên nhiên nơi này.
Anh mong chúng ta dịu dàng yêu thương nhau, đồng lòng trải qua năm tháng, trân trọng và thấu hiểu nhau. Càng mong chúng ta đừng như cơn gió, dạo chơi thật nhiều đến cuối cùng lạc nhau. Anh chỉ mong chúng ta nếu một người là gió, người còn lại hãy là mây, đi đến cùng trời, cuối đất, núi dài biển rộng vẫn có nhau!
Còn em không mong gì nhiều, chỉ mong được ở bên anh...
Yeonjun thấy nước mắt mình rơi xuống đôi gò má, Choi Soobin khẽ lấy tay lau đi cho em, hắn nói.
"Em đã từng dạo chơi, đã từng sai lầm, đã từng suýt chút nữa khiến đôi mình lìa xa. Em làm gì đều không tốt, nhưng sau này, yêu anh, em nhất định sẽ làm thật tốt!"
Choi Soobin rót ly rượu đưa cho em.
"Mong rằng, ly rượu này thay em tỏ tình với anh, một tình yêu ngọt ngào..."
Choi Soobin quỳ xuống dưới chân Yeonjun, em bất ngờ nhìn hắn lấy trong túi áo một hộp nhẫn, nắp hộp in logo dòng sản phẩm quen thuộc, seulement l'amour. Chiếc nhẫn đặc biệt chỉ dành riêng cho chuyện tình của em và hắn, chắc chắn không có chiếc thứ hai. Mặt nhẫn được khắc mây gió, sóng biển, trái tim và cả cặp chữ SB&YJ. Có lẽ đây là khoảnh khắc ngọt ngào nhất trong cuộc đời em, là lúc em hạnh phúc nhất, là lúc em cảm thấy rằng, ngàn đời cũng không thể quên được.
"Lúc cho ra mắt dòng sản phẩm này, anh chưa từng nghĩ có ngày chúng ta được đeo nó trên tay."
Choi Soobin cầm tay em rồi đeo nhẫn lên ngón tay áp út của Yeonjun.
"Em đã đợi ngày đeo nhẫn lên tay anh rất lâu rồi!"
"Yeonjunie, chúng mình kết hôn đi, anh gả cho em nhé, được không?"
Nói lời kết hôn đến lần thứ hai mới cảm thấy mình cầu hôn đúng người...
Nghe lời cầu hôn thứ hai mới cảm thấy hạnh phúc, mới cảm thấy muốn tương lai được đồng hành cùng người ấy, được ở bên người ấy...
"Anh nhận lời em!"
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro