Chương 5
Ngày 21
" anh đang nhìn cái gì vậy ? ". Yeonjun nghiêng nhẹ đầu qua trước mặt anh.
Linh hồn vẫn đang nhìn chằm chằm vào tấm poster khổ lớn được treo trước cột điện. Cậu thấy anh cứ ngớ người ra đành quay đầu sang hướng anh nhìn. Ra là một tấm poster quảng bá cho ngày khai trương công viên giải trí vào ngày mai. Thị trấn này trước đây chưa bao giờ có những thứ nhộn nhịp đến thế, nó vốn là không gian yên tĩnh từ rất lâu rồi, sự xuất hiện của công viên giải trí này chắc có lẽ sẽ thu hút được nhiều người đến xem hoặc họ đã quen với bình yên mà trở nên ghét ồn ào rồi lại không quan tâm đến nó.
Soobin vẫn đứng đấy nhìn như chưa từng được thấy công viên giải trí bao giờ. Cậu quơ tay nhẹ trước mặt anh mang anh về thực tại. Soobin cũng bị tiếng gọi của cậu làm cho giật mình, mà quay sang trả lời cậu.
" có chuyện gì sao ? "
" bộ lần đầu anh thấy công viên giải trí à ? "
" không có...chỉ là nó gắn liền với tôi một kỉ niệm chẳng vui chút nào..."
" là chuyện gì ? "
" lúc trước khi còn là sinh viên năm nhất, tôi có quen một cô gái, tôi yêu cô ấy rất nhiều...nhưng cũng vào một lần đi đến công viên giải trí cô ấy đã tự nhiên biến mất mãi mãi, làm tôi miệt mài tìm đến tối..."
" vậy cô ấy đi đâu ? "
" cô gái ấy ra nước ngoài lấy chồng mất rồi...chẳng một lời từ biệt với tôi, làm tôi cứ nghĩ rằng cô ấy gặp nguy hiểm "
" tại sao lại không nói với anh thế ? "
" do cô ấy không đủ can đảm để nói, rồi lại ung dung biết mất khỏi cuộc đời tôi bỏ mặc cho tôi đau đớn khốn khổ ngày này qua ngày khác...từ ngày hôm ấy, tôi chẳng muốn yêu ai nữa...". Nét buồn bã thắp thoáng trên gương mặt anh.
Yeonjun lòng có chút chùn xuống, cảm giác bị người mình yêu bỏ rơi quả thật rất đáng sợ. Hơn nữa, cậu còn là kẻ đã từng bị chính gia đình mình bỏ lại trong cô nhi viện. Thế giới của anh và cậu khác nhau nhưng lại giống nhau đến lạ, một người vẫn còn nguyên vẹn còn người kia vốn đã bị trời tước oan đi mạng sống giờ chỉ còn là linh hồn mờ ảo giữa chốn nhân thế này.
" tôi cứ nghĩ cuộc sống mình là tệ nhất rồi, không ngờ lại có người trải qua tháng ngày đáng sợ hơn thế ". Cậu đưa tay vỗ nhẹ vai anh mặc dù không chạm vào được.
" cuộc sống tôi thì làm sao so với cậu được, luôn sống trong sự bao bọc của ma quỷ thì còn gì có thể đáng sợ hơn thế ". Anh nhẹ nhàng phủ nhận lời nói của cậu.
Yeonjun ôm linh hồn kia vào lòng, tay cậu lững lờ giữa không trung chẳng thể nào chạm vào được cơ thể anh nhưng trái tim cậu lại cảm thấy ấm áp như là đang ôm một con người thực thụ. Cậu chưa từng ôm ai và cũng chẳng ai ôm vỗ về cậu bao giờ cả.
" tôi biết nói ra điều này sẽ làm anh thấy bối rồi nhưng mà...ngày mai có thể đến công viên kia cùng tôi không ". Cậu ngước mặt lên nhìn anh.
" cậu sẽ không biến mất chứ...? ". Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu.
" tôi sẽ không đi đâu cả..."
Kí ức đáng sợ kia đã ghim vào đầu anh trong một khoảng thời gian dài, chính xác hơn đã hai năm kể từ ngày hạ đầy nắng ấy. Mùa hạ của anh và cô, thế giới như được nhuộm màu vàng óng, cô đã luôn che giấu anh việc mình sẽ ra nước ngoài lấy chồng trong tương lai rồi lại gieo rắc cho anh nhiều hi vọng về một viễn cảnh hạnh phúc của cả hai. Cuộc đời vốn luôn đối xử tệ với anh, vẫn luôn cướp đi tất cả món quà tốt đẹp mà ông trời đã ban trước đó, rồi lại đưa anh vào không gian vắng tanh, lạnh lẽo của sự cô độc.
" được, ngày mai tôi sẽ đi ". Anh gật đầu, nở ra nụ cười khẽ nhìn cậu.
Cậu chỉ muốn anh giải toả tâm trạng thôi, đừng nên cứa mãi vết dao của nỗi buồn vào trong tim để rồi nó sẽ hình thành vết sẹo chẳng bao giờ phai mờ theo thời gian. Cậu và anh vẫn chỉ vốn là hai con người xa lạ nhưng chẳng hiểu sao nhìn vào ánh mắt nhau họ cũng tự biết được nỗi buồn nằm sâu thẳm trong lòng ngực chưa bao giờ được bọc ra, và có lẽ họ tìm được nhau chỉ để chữa lành những vết hằn chưa một lần được xoá bỏ.
——————————
" ồn ào thật đó !! ". Yeonjun đưa tay lên ngoáy nhẹ tai mình.
" nơi vui chơi mà, phải ồn mới vui chứ "
" anh có vẻ hào hứng nhỉ ? "
" lâu rồi không đi nên bây giờ cảm giác có chút lạ lẫm "
" chơi cái đó đi ". Yeonjun chỉ tay về hướng tàu lượn siêu tốc.
" hồn tôi đã đăng xuất khỏi xác rồi, cậu còn muốn nó bay đi luôn sao ? ". Anh cười nhẹ trêu cậu.
" đi với tôi đi mà, tôi thấy cái đó trên tivi vui lắm nay mới có dịp được thử ". Yeonjun kéo tay anh đi lại phía tàu lượn siêu tốc.
Dù anh chẳng cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của cậu đang kéo mình đi, nhưng chân anh vẫn mực chạy theo chẳng hiểu vì lí do gì cả. Môi anh khẽ nở nụ cười, đã một khoảng thời gian dài trôi qua, anh mới có lại được những giây phút vui vẻ như thế. Đối với cậu cũng vậy, cậu chưa bao giờ chủ động mời gọi một ai như thế, kể từ khi gặp anh, anh cũng cho cậu cảm giác như bản thân mình vẫn còn đang tồn tại.
Chuyến tàu trượt nhanh trên đường ray uốn lượn, chỉ có mình anh và cậu ngồi trên khoang tàu ấy. Cả hai đều la hét trong sợ hãi nhưng chỉ có họ là nghe được tiếng của anh, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một mình cậu chơi thôi. Soobin nhìn cậu mà cười toe toét, thế giới thỉnh thoảng cũng cho anh thở, thở một cách đều đặn không lo không nghĩ và không một chút nỗi buồn trong người. Bên cậu, anh mới thấy được thì ra bình yên là thế.
" qua bên kia chơi nhà ma đi ". Cậu kéo anh lại.
" ma đi chơi nhà ma à ? "
" thì sao chứ, ai cấm đâu. Tôi với anh đã quen nhìn thấy ma quỷ rồi nên những thứ đấy chẳng là gì đâu "
Đúng là chẳng có gì thật, cả hai bước vào ngôi nhà ma rùng rợn nhưng lại chẳng có tiếng hét nào phát lên, đến cả những nhân viên bảo hộ ở đấy cũng bất ngờ vì thay vì sợ cậu lại cười khúc khích vì tạo hình chẳng giống thật tẹo nào.
" nhìn anh còn đáng sợ hơn mấy thứ đấy nữa ". Cậu bật cười.
" sao lại so sánh tôi với những thứ làm bằng nhựa, dù là ma rồi nhưng trông tôi vẫn đẹp trai mà "
Cậu lại đưa đôi mắt khinh bỉ nhìn anh, không phải một lần mà đã rất nhiều lần linh hồn này tự luyến vẻ ngoài của mình rồi. Đồng ý rằng anh ta đẹp trai thật nhưng đã là ma rồi thì cũng nên tiết chế lại đôi chút.
" này, đi chơi cái kia đi ". Anh đặt tay lên vai cậu.
Cậu nhìn theo hướng tay anh chỉ, là một phòng chụp ảnh. Chỉ cần bỏ tiền vào, máy sẽ tự cho ra bốn tấm hình khác nhau. Ngoài ra còn rất nhiều phụ kiện đi kèm khác để cho mỗi bức ảnh thêm sinh động và đáng yêu.
" nhưng anh là linh hồn mà ? Làm sao máy ảnh chụp anh được ? "
" nhưng tôi vẫn muốn lưu lại những phút giây hạnh phúc này khi được ở cạnh cậu "
Anh không có trong bức ảnh cũng được, chỉ có một mình cậu đứng trong ảnh cũng chẳng sao. Soobin chỉ muốn cả anh lẫn cậu đều biết rằng trong tấm ảnh đó hiện hữu khuôn mặt của cả hai và cậu sẽ nhớ được rằng vào giây phút này anh đã ở cạnh cậu.
Họ bước vào phòng chụp ảnh, nó có cả một tấm rèm che tách biệt với thế giới ồn ào ngoài kia để có không gian riêng tư cho người chụp hình. Anh chọn cho cậu một cái bờm có nơ, trông nó rất hợp với sự đáng yêu của cậu. Yeonjun chiều ý anh mà cài nó lên, cậu chỉ cười oà lên vì bộ dạng buồn cười của mình, chưa bao giờ cậu thấy bản thân mình ngớ ngẩn đến thế.
*tách*
Đèn flash chiếu sáng lên, một bức ảnh đã ra đời với tư thế cười nghiên ngã của cả hai nhưng trên hình chỉ có mỗi mình cậu xuất hiện thôi. Anh chỉ cậu tạo dáng thứ hai sao cho thật đặc biệt, rồi lại đến tấm thứ ba lại là một kiểu dáng khác.
" còn một tấm nữa, anh muốn làm gì nào ". Cậu cười tươi nhìn anh.
Anh chẳng nói gì mà đưa tay bấm cho máy ảnh đếm ngược thời gian chụp. Cậu ngơ ngác vì nếu ảnh xấu thì sẽ tốn tiền mất, nhưng trong anh chẳng giống vô ý tí nào cả.
Anh đưa tay mình choàng qua đầu cậu, rồi đặt môi mình lên đôi môi đang mấp máy kia.
*chụt*
*tít tít tách*
" a-anh ? ". Cậu đỏ mặt, tuy không chạm vào được môi anh nhưng cậu thật sự cảm giác đó như là một nụ hôn thật sự.
Dãy hình nảy giờ cả hai chụp cũng được xuất ra bên ngoài. Tấm ảnh thứ tư thấy rõ được sự ngượng ngùng và khuôn mặt đỏ ửng của cậu, chẳng ai biết được lúc đó anh đang hôn cậu đâu, chỉ nghĩ rằng do cậu lúng túng nên vô tình chụp phải thôi.
" hình như tôi yêu em mất rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro