Chiếc xe khách cũ kỹ rệu rã lắc lư trên con đường đèo quanh co, mỗi cú xóc nảy đều khiến Soobin thêm siết chặt chiếc ba lô đặt trên đùi mình. Ánh nắng chiều tà cố gắng len lỏi qua những tán cây cổ thụ rậm rạp, vẽ nên những vệt sáng nhạt nhòa trên khung cửa kính bụi bặm. Bên cạnh Soobin, Yeonjun tựa đầu vào cửa sổ, đôi mắt trầm ngâm dõi theo cảnh vật đang dần chìm vào màn sương mù dày đặc.
Đã gần cuối thu, không khí vùng núi se lạnh thấm vào từng hơi thở. Những hàng cây phong hai bên đường đã chuyển sang màu đỏ rực, điểm xuyết giữa màu xanh thẫm của những rặng thông cao vút, tạo nên một bức tranh phong cảnh vừa hùng vĩ vừa man mác buồn. Màn sương mù bắt đầu dày đặc hơn, ôm trọn những ngọn núi trùng điệp, khiến thị trấn nhỏ bé ẩn mình sau lớp màn trắng xóa càng trở nên bí ẩn và xa xôi.
"Đến nơi rồi sao?" Yeonjun khẽ hỏi Soobin, giọng mang theo chút háo hức lẫn lo lắng. Cậu đã đọc rất nhiều về thị trấn này, về những câu chuyện truyền thuyết kỳ dị, về những vụ mất tích không lời giải đáp. Đó chính là lý do Yeonjun và Soobin quyết định chọn nơi này làm địa điểm cho dự án nghiên cứu về văn hóa dân gian và những hiện tượng siêu nhiên của mình.
"Chắc sắp đến thôi. Theo bản đồ thì mình chỉ còn cách trung tâm thị trấn khoảng mười cây số nữa." Giọng anh trầm ấm, mang theo sự điềm tĩnh quen thuộc, một sự đối lập hoàn toàn với vẻ nôn nóng của Yeonjun.
Sau gần một tiếng đồng hồ nữa chầm chậm bò trên con đường quanh co, cuối cùng chiếc xe khách cũng dừng lại trước một trạm chờ nhỏ nằm ngay đầu thị trấn. Màn sương mù lúc này đã dày đặc đến nỗi chỉ có thể nhìn rõ những vật thể trong vòng vài mét. Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít nhẹ qua những kẽ lá và tiếng động cơ xe vừa tắt lịm.
"Cuối cùng cũng đến nơi," Yeonjun thở phào nhẹ nhõm. Soobin cũng đứng dậy, vươn vai một cái rồi giúp Yeonjun lấy số hành lý còn lại.
"Trời lạnh hơn mình tưởng," Soobin nói với Yeonjun rồi kéo cao cổ áo khoác. "Cậu có mang đủ áo ấm không đấy?"
Yeonjun gật đầu, mỉm cười với sự quan tâm của anh. "Có mà. Cậu lo cho mình nhiều quá đấy."
Cả hai bước xuống xe, cảm nhận rõ rệt cái ẩm ướt và lạnh lẽo của màn sương mù bao phủ xung quanh. Trạm chờ vắng tanh, không một bóng người. Những ngôi nhà gỗ thấp thoáng ẩn hiện sau làn sương, mang một vẻ đẹp cổ kính nhưng cũng không kém phần u tịch.
"Chúng ta đi bộ vào thị trấn nhé?" Yeonjun đề nghị, mắt cậu ánh lên vẻ tò mò. "Mình muốn xem xung quanh thế nào."
Soobin nhìn quanh, rồi gật đầu. "Cũng được. Nhưng nhớ đi sát mình đấy. Sương mù dày thế này dễ lạc lắm."
Cả hai bắt đầu đi dọc theo con đường lát đá dẫn vào thị trấn. Tiếng bước chân của họ vang vọng khe khẽ trong không gian tĩnh lặng. Hai bên đường là những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, mái ngói rêu phong, cửa đóng then cài im ỉm như đang ngủ say. Phong cảnh nơi đây mang một vẻ đẹp trầm mặc, cổ kính, khác hẳn với sự ồn ào náo nhiệt của thành phố. Yeonjun cảm thấy một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tâm trí, vừa thích thú, vừa có chút gì đó bất an khó tả.
"Cậu thấy thị trấn này thế nào?" Yeonjun khẽ hỏi Soobin, tiếng của cậu phá vỡ sự im lặng.
Soobin suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Yên tĩnh hơn mình tưởng. Và có chút... lạnh lẽo." Anh dừng lại một chút, nhìn về phía những ngôi nhà ẩn sau sương mù. "Cảm giác như thời gian ở đây ngừng trôi vậy."
Yeonjun gật đầu đồng ý với Soobin. Cậu cũng có cảm giác tương tự. Sau một hồi đi bộ, cuối cùng họ cũng đến được khu vực được cho là trung tâm thị trấn. Một quảng trường nhỏ hiện ra trước mắt với một vài cửa hàng tạp hóa nhỏ, một quán ăn xập xệ và một ngôi miếu cổ kính nằm ở vị trí trang trọng nhất.
"Chúng ta tìm chỗ ở trước đã," Soobin nói với Yeonjun. "Mình đã liên hệ thuê một căn nhà cổ ở gần ngoại ô thị trấn rồi."
"Căn nhà mà người ta đồn là có ma ám ấy hả?" Yeonjun hỏi Soobin, giọng không giấu được sự phấn khích.
Soobin nhíu mày nhìn Yeonjun. "Cậu đừng có mà nghĩ linh tinh. Chắc chỉ là tin đồn thôi. Nhưng dù sao thì chúng ta cũng nên cẩn thận."
Cả hai tìm đường đến căn nhà đã thuê. Nó nằm ở cuối một con hẻm nhỏ, khuất sâu sau những ngôi nhà khác. Khi căn nhà hiện ra trước mắt, Yeonjun không khỏi cảm thấy một chút rùng mình. Đó là một ngôi nhà gỗ hai tầng, những cánh cửa sổ nhỏ tối om như những hốc mắt sâu hoắm. Khu vườn xung quanh um tùm cỏ dại, tạo nên một vẻ hoang sơ.
"Đây... đây là nhà của chúng ta sao?" Yeonjun hỏi, giọng có chút ngập ngừng.
"Đúng vậy. Chủ nhà nói là nó hơi cũ nhưng vẫn ở được. Giá thuê cũng rẻ hơn những chỗ khác."
Soobin tiến lên mở cánh cổng gỗ đã mục nát, cánh cửa kêu lên một tiếng cót két đáng sợ. Cả hai cùng nhau bước vào khu vườn. Mùi rêu mốc và đất ẩm xộc vào mũi Yeonjun.
"Cậu thấy... thế nào?" Soobin quay sang nhìn Yeonjun, khuôn miệng anh cười gượng gạo.
Yeonjun hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng. "Cũng... ổn thôi. Mình nghĩ nó có một vẻ đẹp cổ kính riêng"
Soobin khẽ thở dài, anh biết Yeonjun đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Anh nắm lấy tay Yeonjun, siết nhẹ. "Chúng ta vào trong thôi. Trời sắp tối rồi."
Cả hai cùng nhau bước lên những bậc thềm gỗ đã bị mọt ăn, kêu răng rắc dưới chân. Soobin loay hoay một lúc với chiếc chìa khóa cũ kỹ rồi cũng mở được cánh cửa chính. Một luồng khí lạnh và ẩm thấp phả ra, mang theo mùi bụi bặm và gỗ mục.
Bước vào bên trong, Yeonjun không khỏi cảm thấy thất vọng. Căn nhà tối tăm và bừa bộn hơn cậu tưởng. Mạng nhện giăng đầy các góc tường, bụi bám dày đặc trên những đồ vật. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin Soobin đang cầm không đủ để soi rõ mọi thứ.
"Để mình bật đèn," Soobin nói với Yeonjun rồi mò mẫm tìm công tắc điện. Sau vài tiếng lạch cạch, một ánh sáng vàng yếu ớt lóe lên từ chiếc bóng đèn trên trần nhà nhưng cũng không làm cho căn phòng sáng sủa hơn là bao. Căn phòng khách khá rộng với một bộ bàn ghế gỗ phủ đầy bụi, một chiếc tủ thờ đã phai màu và một vài bức tranh phong cảnh mờ nhạt treo trên tường.
"Chúng ta dọn dẹp một chút đã," Soobin nói xong thì đặt ba lô xuống. "Chắc cũng lâu rồi không có ai ở đây."
Yeonjun gật đầu, cậu cảm thấy một sự nặng nề khó tả trong không gian này. Cậu đưa mắt nhìn quanh căn phòng, cảm nhận được một điều gì đó không ổn. Yeonjun có cảm giác như có ai đó đang dõi theo họ từ trong bóng tối.
Trong lúc Soobin đang cố gắng mở cửa sổ để không khí lưu thông, Yeonjun đi đến chiếc tủ thờ. Bàn thờ phủ đầy bụi, bát hương trống rỗng. Trên bàn thờ đặt một bức ảnh đã ố vàng, hình một người phụ nữ có gương mặt buồn bã. Yeonjun khẽ chạm vào khung ảnh, một cảm giác ghê sợ truyền qua đầu ngón tay cậu.
"Cậu này," Yeonjun gọi Soobin, giọng có chút run rẩy. "Cậu có thấy lạnh không?"
Soobin quay lại, nhìn Yeonjun với vẻ lo lắng. "Có một chút. Chắc tại nhà lâu không có người ở nên ẩm thấp. Để lát nữa mình đốt chút lửa sưởi ấm."
Nhưng Yeonjun không nghĩ chỉ đơn giản là do thời tiết hay sự ẩm thấp. Cậu cảm nhận được một sự hiện diện vô hình đang ở trong căn phòng này.
"Mình đi xem các phòng khác thế nào," Yeonjun nói với Soobin, cố gắng tỏ ra bình thường rồi bước ra khỏi phòng khách.
Yeonjun đi dọc theo hành lang tối tăm. Các cánh cửa phòng đều đóng kín. Yeonjun nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa, nó kêu lên một tiếng khe khẽ rồi hé mở. Bên trong là một căn phòng ngủ nhỏ, với một chiếc giường ọp ẹp, một chiếc bàn trang điểm bụi bặm và một chiếc tủ quần áo gỗ đã mối mọt.
Yeonjun bước vào, cậu đưa mắt nhìn quanh, rồi dừng lại ở chiếc tủ quần áo. Một cảm giác thôi thúc kỳ lạ khiến Yeonjun tiến lại gần và mở cánh cửa tủ. Bên trong tủ trống rỗng, chỉ có một vài chiếc móc áo han gỉ. Nhưng ở dưới đáy tủ, Yeonjun nhìn thấy một vật gì đó. Cậu khụy xuống nhặt lên. Đó là một con búp bê vải cũ kỹ, khuôn mặt đã sờn màu, một bên mắt bị mất. Con búp bê toát ra một vẻ kỳ dị và đáng sợ. Yeonjun rùng mình, vội vàng bỏ con búp bê xuống, rời khỏi căn phòng và đóng sầm cánh cửa lại.
Trở lại phòng khách, Yeonjun thấy Soobin đã dọn dẹp được kha khá. Anh đang nhóm một bếp lửa nhỏ. Ánh lửa bập bùng hắt lên khuôn mặt Soobin.
"Cậu đi đâu mà lâu thế? Sao mặt lại tái mét thế kia?" Soobin hỏi Yeonjun, anh nhìn cậu với vẻ thắc mắc.
Yeonjun ngập ngừng một lát rồi kể cho Soobin nghe về con búp bê cậu tìm thấy trong tủ quần áo. Soobin im lặng lắng nghe Yeonjun, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn. "Có lẽ chỉ là do cậu suy nghĩ nhiều thôi, Yeonjun. Căn nhà cũ nên có những thứ cũ kỹ là bình thường."
Nhưng Yeonjun không chắc. Cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn ở ngôi nhà này, ở thị trấn này. Căn nhà gỗ trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng củi cháy lách tách trong lò sưởi và tiếng gió rít nhẹ bên ngoài cửa sổ. Yeonjun và Soobin cùng nhau ăn tối với những đồ ăn nhanh mang theo. Bữa ăn diễn ra trong im lặng, cả hai đều cảm thấy có một bầu không khí căng thẳng bao trùm.
Sau khi ăn xong, Yeonjun không tài nào ngủ được. Cậu trằn trọc trên chiếc giường, lắng nghe những âm thanh kỳ lạ vọng đến từ khắp căn nhà. Tiếng sàn gỗ kêu cọt kẹt, tiếng gió rít qua những kẽ hở, và đôi khi Yeonjun còn nghe thấy những tiếng động rất nhỏ, như... tiếng bước chân trên tầng gác mái.
Yeonjun khẽ lay Soobin đang ngủ say bên cạnh. "Cậu này... cậu có nghe thấy gì không?"
Soobin khẽ cựa mình, mắt vẫn nhắm nghiền. "Nghe thấy gì cơ?"
"Mình nghe thấy có tiếng động lạ..." Yeonjun thì thầm với Soobin, giọng cậu có chút sợ hãi.
Soobin mở mắt, nhìn Yeonjun với vẻ buồn ngủ. "Chắc chỉ là tiếng gió thôi mà. Cậu đừng lo lắng quá, ngủ đi, mai chúng ta còn nhiều việc phải làm."
Dù không thể nào yên tâm như lời anh nói, Yeonjun vẫn cố gắng thả lỏng để chìm vào giấc nghỉ ngơi. Có một điều cậu không biết, những linh cảm xấu của cậu về cái nơi quỷ quái này không hề sai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro