Chương 12. Phát tình

" Ah-hức.. giám đốc-- đau quá nhẹ tay lại đi-- áaaaaaaaaaa "

" Suỵt, em cố nhịn tí, tôi sắp xong rồi--"

" Đau quá ---"

" Xong, ngon lành cành đào. "

Yeonjun ôm lấy cẳng chân đỏ hoe sưng vù của mình, cậu nhẹ giọng an ủi bản thân, nhìn vào bàn chân dần dịu đi cơn đau Yeonjun mừng rỡ. Cậu bĩu môi nhìn hắn, Soobin giật mình chột dạ.

Nửa tiếng trước, nhờ Soobin cứ bám víu lấy vạt áo của cậu mà khiến Yeonjun trượt chân trật khớp, nhìn cẳng chân sưng lên của mình, Yeonjun ôm uất hận năn nỉ ngược lại chính hung thủ giúp mình sơ cứu. Ban đầu cậu chỉ muốn nhờ Soobin đưa đến bệnh viện tư gần đó, ai dè hắn lại săn tay áo lên dõng dạc tuyên bố bản thân đã từng học qua cách chỉnh khớp.

Lúc đầu Yeonjun còn nghi ngờ hắn, nhưng cơn đau âm ỉ cứ truyền đến liên tục khiến cậu bất giác đồng ý.

Dù trong lúc hắn làm có đau một chút nhưng lúc này đã đỡ hơn rất nhiều.

" Giám đốc...anh đừng đến gần tôi nữa--"

Soobin sững sốt nhìn Yeonjun, ngày hôm nay trong chính căn nhà của mình, tên trợ lý bé nhỏ dễ thương của hắn đã rũ bỏ hắn, không cho hắn đến gần nữa.

Cậu nhìn vào gương mặt khôi ngô đó, giọt nước lưng chừng trong mắt đầy sự giả tạo ấy khiến cậu lại chợt nghĩ đến, liệu đây có phải bộ mặt nạ của Soobin không, lúc nào hắn thành thật lúc nào dối trá Yeonjun còn chưa phân biệt được. Nhìn Soobin cứ hồn nhiên như thế sau bao nhiêu biến cố của cuộc đời, Yeonjun vẫn không tài nào hiểu nổi con người ấy.

Nhận ra cậu rơi vào khung trời riêng, Soobin không hài lòng, từ nãy đến giờ muốn chiếm lấy được chú ý của cậu nhưng Yeonjun đều không quan tâm đến.

" Yeonjunie ~"

Choi Yeonjun trợn tròn mắt quay ngoắt sang Soobin, hắn ngồi bẹp xuống chân cậu rồi lại gọi Yeonjun bằng giọng điệu nũng nịu đó, thật lòng bây giờ hắn gọi cậu như thế cũng không sao cả, chỉ là trong lòng lại rung động thêm một chút.

" Thôi đi, tôi không muốn anh gọi thế.. "

Yeonjun tránh né ánh mắt của Soobin, nhìn Yeonjun lúng túng giấu đi sự xấu hổ của mình càng khiến Soobin thêm ham muốn chọc ghẹo cậu.

" Thế.. Yeonjun hyung ? "

Yeonjun lớn hơn hắn 1 tuổi, bấy lâu nay vẫn gọi Yeonjun là " em " vì hắn muốn bảo vệ cậu. Chỉ cần thế thôi là Soobin bỗng thấy mình đủ vững chắc cho Yeonjun mặc sức dựa dẫm. Hắn trước đây đã từng ghét cay ghét đắng việc gọi người có vị thế thấp hơn mình là " hyung ", cũng không hề dùng kính ngữ khi nói chuyện với họ, nhưng Yeonjun thì khác, hắn muốn thấy đôi má hửng hồn ấy khi Soobin trêu chọc cậu.

"...... "

" Yeonjun hyung ? Em sao vậy ? "

" Giám đốc-- Pheromone của anh.. "

Soobin giật mình, đúng là hắn có thấy mình nóng lên thật nhưng chỉ nghĩ do nhiệt độ bên ngoài, xét kĩ lại thì hắn đã 2 tháng chưa có kì phát tình nào, bản thân Soobin lại là một người kiểm soát Pheromone rất giỏi, nhất là khi ở trước mặt cậu. Soobin cúi xuống nhìn đáy quần, thứ ấy đã gồ lên từ khi nào, nhìn cậu em quấy phá của mình hắn liền gạt Yeonjun ra một bên.

Hắn đứng dậy bỏ Yeonjun ở đó, cậu nhìn theo bóng lưng hắn cứ bước từng bước nặng nề liền thấy bất an, Pheromone của hắn cũng đã mất đi một chút. Soobin đã kiềm chế nó, hắn thu lại Pheromone dù biết rằng làm thế chỉ khiến tình trạng phát tình của hắn tồi tệ hơn.

Yeonjun ngồi phắt dậy, cậu căng thẳng cào vào ngón tay của mình, Soobin vẫn nhẹ nhàng bước đến phòng hắn. Cậu biết rõ về hắn, Choi Soobin chưa từng một lần nào trải qua kì phát tình một mình, hắn luôn phóng khoáng như vậy cho đến khi thổ lộ với cậu, xém chút Yeonjun đã quên đi Choi Soobin tự cao tự đại lúc trước rồi.

Choi Yeonjun từng bước do dự bước đến bên cánh cửa phòng của hắn, Pheromone len qua khoảng cách dưới cửa lọt ra ngoài khiến Yeonjun giật mình. Cậu không ngờ chỉ một ít Pheromone ấy thôi mà có thể lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Yeonjun bàng hoàng mở cửa xông vào, nhìn căn phòng trống rỗng liền lo lắng ngó khắp phòng tìm hắn, đôi mắt nâu đen đầy sự lo lắng dừng ở cánh cửa phòng tắm với hơi nước ám lên lớp kính. Quả thật hắn ở đó, càng bước đến gần Pheromone đậm đặc của hắn càng rõ. Yeonjun run rẩy cố gượng ép bản thân bình tĩnh, bên trong đó cậu chỉ nghe thấy mỗi tiếng nước xối xả.

Dù lo lắng đến cấp mấy nhưng Yeonjun cũng hiểu rõ, một khi đã lựa chọn mở cánh cửa ấy ra thì bản thân cậu sẽ trở thành con mồi ngon thơm cho hắn.

Yeonjun không tài nào hiểu nổi, một Omega mà mình thích đang ở gần đây tại sao lại không lợi dụng. Soobin chưa bao giờ sống kìm chế bản thân như vậy. Cậu nghĩ mãi không hiểu, sao hắn lại muốn bảo vệ cậu đến cùng như thế nữa.

Nhìn cách cửa khép hờ, lòng Yeonjun cứ bồn chồn không yên.

" E-em.. cút ra ngoài-- tôi không muốn làm hại gì e--- ?!! "

Cạch

" Yeonjun !!? Tôi nói em ra ngoài. "

" Anh im miệng, tại sao lại muốn trải qua kì phát tình một mình ? Nhìn anh đang làm gì kìa.. xối nước lên người làm gì vậy ? Anh bị ngốc à !? Omega Choi Yeonjun đang ở đây, là tên Omega trội mà anh thích có nhận thức được không ? Mau lợi dụng tôi đi tên điên !!! "

Yeonjun lớn tiếng quát hắn, Soobin cùng dòng nước lạnh lẽo đứng đó bất động. Hắn ôm trán bật cười, Yeonjun có lúc đáng yêu đến thế này thì sao hắn kiềm chế nổi.

Cậu xông đến đẩy Soobin sang một bên, lườm hắn một cái rồi quay lưng tắt vòi nước.

" Đi ra đi, tôi không muốn làm hại em đâu.. "

" Bộ anh nghĩ tôi vào đây để dâng mình cho anh hả ? "

Soobin tròn mắt, hắn chớp chớp vài cái, khó hiểu nhìn Yeonjun. Pheromone được thu lại từ từ, hắn biết nếu cứ để vậy sẽ rắc rối hơn.

" Đừng có thu Pheromone lại anh bị điên à.. Ặc---"

Yeonjun vừa hùng hổ tiến đến nắm cổ áo hắn thì đột nhiên cơn đau nhói từ cổ chân truyền đến. Từ nãy đến giờ chỉ lo nghĩ đến tên ngốc phát tình này mà cậu cũng quên bén mất cái chân đau nhức của mình.

" Em ra ngoài đi. "

" Tôi sẽ gọi Omega khác đến giúp anh, nói đi, lần này gu của anh là gì ? "

Yeonjun quay lưng, lấy điện thoại ra khỏi túi quần, vừa hỏi hắn vừa mở khóa, cậu vào danh sách Omega bản thân chuẩn bị từ trước đưa lên trước mặt hắn. Soobin nhìn một dãy người rồi nhăn mặt, hắn đột ngột cầm lấy điện thoại từ tay cậu ném mạnh vào tường.

Cậu ngạc nhiên nhìn hắn. Soobin trợn mắt, bàn tay vụt lên nắm chặt lấy cổ tay cậu, không khí cũng thình lình tràn ngập Pheromone, cổ tay bị siết chặt cậu thoáng chốc đã đỏ ửng. Nhìn vào Soobin đang tức giận, cậu biết mình làm sai gì rồi, Pheromone của hắn cũng bắt đầu phun ra ào ạt, cậu mím môi đau đớn, muốn vùng ra khỏi cái khóa tay của hắn nhưng không thể.

" Tôi đã nói sẽ không đụng vào Omega nào khác, Choi Yeonjun. Em coi lời tôi nói không ra gì cả, tôi không đáng tin đến vậy sao ? Nhìn em đi kìa, với cái chân còn bầm tím và hơi sưng mà em lại xông vào căn phòng có Alpha đang phát tình hả ? "

Yeonjun không đáp, chỉ cúi gầm mặt nén cơn đau từ cổ tay, còn có cổ chân nữa. Cậu nhăn nhó cắn chặt môi không dám bật thành tiếng.

"...."

" Chết tiệt, đây toàn là thứ em tự thân chuốc lấy thôi đấy. "



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro