Nắng chia xa

Chúng tôi đã sống như thế, giữa những ngày yên bình tưởng như vô tận. Những buổi sáng nắng nghiêng qua khung cửa sổ, những chiều tối anh chạm nhẹ vào tóc tôi, ánh mắt dịu dàng. Tất cả đều ấm áp đến mức khiến người ta quên mất rằng mọi thứ trên đời đều có hạn.

Tôi bắt đầu nhận ra anh không còn khỏe nữa vào một sáng sớm đầu xuân. Anh vẫn ngủ say khi tôi dậy, gương mặt nhợt nhạt như tan vào gối. Tôi đặt tay lên trán anh, chỉ thấy lửa âm ỉ trong từng ngón tay. Tôi lay anh, không thành tiếng, chỉ là một cái chạm run rẩy. Anh tỉnh, mỉm cười như không có chuyện gì. Đôi môi khô đến nứt rớm máu.

Anh ra dấu rằng chỉ là cảm cúm thoáng qua. Tôi không tin, nhưng tôi gật đầu. Bởi vì tôi sợ. Tôi sợ phải biết rằng điều tồi tệ đang đến gần, dù anh chưa từng nói.

Từ hôm đó, anh bắt đầu thay đổi. Đi lại chậm hơn, hay mệt, thi thoảng ho trong bếp, khẽ đến mức tưởng chừng như chỉ là gió động. Tôi thấy anh nhiều lần nhìn chằm chằm vào lọ thuốc nhỏ đặt cạnh bồn rửa tay. Một lần, tôi bắt gặp anh lau vội khóe mắt khi tưởng tôi đang ngủ.

Tôi không hỏi. Dù lòng tôi rối như tơ vò. Có những điều, chỉ cần nói ra, sẽ trở thành thật. Và tôi không sẵn sàng để mất anh.

Tôi chỉ biết ôm anh mỗi tối thật chặt. Tôi sợ mình sẽ tỉnh dậy và anh không còn nằm bên cạnh nữa.

Một chiều cuối tháng Tư, ánh nắng trải dài trên thảm nhà, anh đi vòng ra sau lưng tôi khi tôi đang lau cửa kính. Anh ôm tôi, siết thật chặt như thể sợ tôi tan biến. Tôi quay lại nhìn anh, thấy mắt anh hoe đỏ nhưng vẫn cười. Anh ra dấu, chậm rãi như từng chữ được dằn ra từ tim:

"Cảm ơn em vì đã ở đây với tôi."

Tôi đáp lại: "Người biết ơn nên là em."

Giá như tôi nhận ra, ngày hôm đó chính là lời tạm biệt cuối cùng.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và không thấy anh đâu. Không tiếng bước chân, không mùi cà phê anh thường pha. Căn hộ yên ắng đến mức tôi nghe rõ tim mình đang nện loạn lên trong lồng ngực. Tôi chạy qua từng phòng, lục tung từng ngăn kéo, gọi tên anh bằng những tiếng kêu vô thanh – chỉ để nhận lại chính sự câm lặng trong lòng.

Trên bàn, không có thư. Chỉ có chiếc vòng cổ nhỏ xíu của Ame, và chiếc ô ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Tựa vào tường, im lìm, như một kỷ niệm bị bỏ quên.

Tôi ngồi sụp xuống sàn, nắm chặt chiếc vòng cổ. Ame rúc vào lòng tôi, dụi mặt vào ngực như thể muốn nói điều gì. Nhưng anh không còn ở đây nữa. Không bao giờ.

Tôi không nhớ rõ những ngày sau đó mình đã sống thế nào. Chỉ là những buổi sáng mờ sương, những bữa ăn không vị, những đêm chập chờn giấc ngủ và tỉnh dậy trong nước mắt. Căn nhà dù có ánh nắng nhưng lòng tôi thì tối tăm như vực sâu.

Tôi từng nghĩ đến việc ra đi. Một lần nữa. Tôi đã cầm chiếc ô cũ, đi ra bờ sông. Nước lạnh và chảy xiết, gió rít qua vành tai tôi như những âm thanh bị bỏ quên từ thế giới cũ. Tôi nghĩ, nếu buông mình xuống, tôi có thể gặp lại anh. Ở một nơi nào đó không có bệnh tật, không có chia ly.

Nhưng rồi Ame xuất hiện. Nó bám vào chân tôi, kêu lên một tiếng không thành âm, rồi rúc đầu vào lòng tôi. Đôi mắt tròn như gương phản chiếu tất cả những gì tôi đang cố chôn giấu. Tôi nhớ đến lời hứa. Rằng tôi sẽ sống, thay phần của cả hai. Rằng tôi sẽ chăm sóc Ame và bản thân thật tốt trong những ngày anh đi công tác trước đây.

Tôi ngồi gục xuống, ôm lấy nó mà khóc. Những tiếng khóc không thành tiếng, nghẹn nơi cổ họng như cơn bão chưa bao giờ ngừng. Nhưng tôi đã quay về. Vì Ame vẫn còn ở đó.
_______

Rồi đến một ngày, Ame cũng mệt mỏi. Nó không còn chạy theo ánh nắng mỗi sáng, không còn ngồi trên đầu gối tôi mỗi tối. Tôi biết. Lúc tôi bọc nó trong chiếc khăn mềm và đặt nó bên dưới gốc ngân hạnh, tim tôi lạnh đi từng phần một.

Tôi đặt bên cạnh nó một tấm ảnh. Trong ảnh là tôi, anh và Ame – một mùa hè xa lắm, khi cả ba vẫn còn trọn vẹn. Tôi nhìn thật lâu rồi quay lưng đi. Không có nước mắt. Chỉ là trái tim đã khô cạn đến mức không thể khóc thêm.

Một tuần sau đó, tôi nhận được một bưu phẩm. Không đề tên người gửi. Bên trong là một cuộn phim nhỏ.

Tôi mang đến tiệm ảnh gần nhà. Nhờ người chủ trích xuất giúp.

Khi đoạn phim bắt đầu, tôi chết lặng.

Anh ngồi đó. Trong căn phòng nhỏ từng là nơi anh làm việc. Không ánh sáng đặc biệt, không chỉnh sửa. Chỉ là anh đã gầy đi nhiều, tóc rối, đôi mắt sâu và mệt mỏi. Nhưng vẫn là anh, người tôi yêu.

Anh nhìn vào ống kính, không nói gì. Chỉ đưa tay lên, bắt đầu ký hiệu:

"Xin lỗi."

"Tôi biết mình bị bệnh. Lâu rồi, từ trước chuyến đi Kamakura. Từ trước khi gặp em"

"Tôi không muốn làm em sẽ đau thêm, tôi biết em sẽ vì tôi mà từ bỏ mọi thứ."

"Tôi ích kỷ. Tôi chỉ muốn sống những ngày cuối như một người yêu, không phải một bệnh nhân."

"Tôi yêu em. Nhiều lắm."

"Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi. Nhưng điều khiến tôi hối tiếc nhất là không thể nắm tay em đến cuối."

"Tôi mong em sống tiếp. Không phải vì lời hứa với tôi. Mà vì chính em."

"Em đáng được hạnh phúc."

Anh mỉm cười. Mắt anh đỏ hoe, miệng run nhẹ.

Và rồi anh chậm rãi làm ký hiệu cuối cùng – là dấu hiệu tôi thường dùng với anh: "Tạm biệt, không phải mãi mãi."

Màn hình tắt.

Tôi ngồi đó thật lâu, không thở được. Mọi cảm xúc như vỡ ra trong lồng ngực. Không còn nước mắt. Chỉ có khoảng trống rỗng đến rợn người.

Tôi ôm màn hình vào lòng. Dù lạnh. Dù vô tri. Nhưng đó là lần cuối cùng tôi được thấy anh, được nhìn anh nói lời yêu, dù bằng tay chứ không bằng lời. Tôi hiểu. Anh chưa từng biến mất. Anh vẫn ở đây. Trong từng góc nhỏ của căn nhà. Trong tiếng gió lùa qua rèm cửa. Trong chiếc ô dựng bên cửa ra vào. Và trong trái tim tôi.

Mãi mãi.
_______
陽ざしが静かに ふたりを遠ざける

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro