Chương 1: Màn kịch hoàn hảo

Trường Trung học Kirin, một trong những ngôi trường danh giá bậc nhất Seoul, luôn tự hào về những học sinh của mình. Và ở cái nơi rộng lớn này, không ai không biết đến hai cái tên Choi Yeonjun và Choi Soobin. Một người là hiện thân của sự thân thiện, hòa đồng, luôn nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai; người còn lại là khối băng di động, lạnh lùng đến đáng sợ, luôn chìm trong thế giới riêng của mình. Nhưng có một điểm chung mà cả hai không thể phủ nhận: họ là những đối thủ không đội trời chung, luôn tranh giành vị trí nhất khối, và Choi Soobin luôn là người chiến thắng.

Hành lang lớp 12A, nơi ánh sáng chiều tà xuyên qua khung cửa sổ, nhuộm một màu vàng mơ lên sàn nhà bóng loáng. Choi Yeonjun, với mái tóc bạch kim hơi rối tự nhiên và chiếc áo đồng phục cài cúc gọn gàng, đang đứng tựa vào tủ đồ, cười nói vui vẻ với đám bạn. Tiếng cười khúc khích, những lời bông đùa rộn ràng cứ như thể cậu sinh ra là để làm trung tâm của mọi sự chú ý. Đôi mắt cười híp lại, khóe môi cong lên thân thiện, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ Yeonjun là một người dễ gần, không vướng bận chút ưu phiền nào.

"Yeonjun, cậu lại được điểm tuyệt đối môn Văn à? Cậu đúng là thiên tài mà!" một cô bạn reo lên.

Yeonjun gãi đầu, cười hì hì: "Đâu có, chỉ là may mắn thôi. Chắc tại tớ đọc khá nhiều sách."

"May mắn gì chứ, cậu luôn đứng nhất nhì khối mà! Mà nói đến nhất nhì, hôm nay Soobin lại đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn tự nhiên đó. Cậu ấy đúng là quái vật!" một cậu bạn khác cảm thán.

Nghe đến cái tên Choi Soobin, nụ cười trên môi Yeonjun chợt cứng lại một chút, nhưng chỉ thoáng qua, nhanh đến mức không ai nhận ra. Cậu khẽ hắng giọng, cố gắng giữ vẻ tự nhiên: "Ồ, thế à? Tớ cũng đoán vậy. Cái tên Soobin đó lúc nào chẳng vậy." Giọng điệu của Yeonjun hơi mang chút bực bội, khó chịu, như thể đang nói về một kẻ thù không đội trời chung.

Nhóm bạn xung quanh phá ra cười. "Hai cậu đúng là cặp kỳ phùng địch thủ mà! Cậu luôn Top 2, Soobin luôn Top 1. Nhưng Yeonjun, cậu lúc nào cũng kiếm cớ gây sự với cậu ấy, mà lần nào cũng thua! Tớ thấy cậu cứ như bị 'nghiện' gây sự với Soobin ấy."

Yeonjun nhướn mày, vờ như bất mãn: "Nghiện cái gì mà nghiện! Tớ ghét cái bộ mặt lạnh như tiền đó của cậu ta. Cậu ta cứ như thể cả thế giới này nợ tiền cậu ta vậy! Nhìn thấy là muốn bứt tóc cho rồi!" Cậu nói với giọng điệu đầy vẻ bất cần, nhưng trong thâm tâm, Yeonjun lại thầm cười tủm tỉm. "Đúng rồi, cứ nghĩ mình ghét nhau đi. Cứ nghĩ mình là kẻ thù đi."

Đúng lúc đó, một thân ảnh cao gầy, khoác lên mình chiếc áo khoác đen đồng phục chỉnh tề, lướt qua hành lang. Từng bước đi của anh dứt khoát, mang theo một vẻ lạnh lùng, xa cách đến lạ thường. Mái tóc đen nhánh rũ xuống che đi một phần đôi mắt sâu thẳm, nhưng vẫn không giấu được ánh nhìn kiên định, pha chút mệt mỏi. Đó chính là Choi Soobin.

Ngay lập tức, những tiếng cười nói rộn ràng của nhóm Yeonjun tắt hẳn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Soobin, nhưng không ai dám lại gần hay bắt chuyện. Có lẽ, sự lạnh lẽo toát ra từ anh đã đủ để xua tan mọi ý định tiếp cận. Soobin cũng không để ý đến những ánh nhìn đó, anh chỉ lẳng lặng đi về phía tủ đồ của mình, mở khóa, lấy ra một quyển sách dày cộp về vật lý lượng tử.

Yeonjun thấy Soobin đi qua, ánh mắt cậu chợt lóe lên một tia sáng rực rỡ, nhưng cũng nhanh chóng vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt "khó ở" quen thuộc. Cậu biết đây là cơ hội tốt nhất để "gây sự".

"Này, Choi Soobin!" Yeonjun cất tiếng gọi, giọng điệu hơi cao hơn bình thường một chút, đủ để thu hút sự chú ý của những người xung quanh và cả Soobin.

Soobin dừng lại, nhưng không quay đầu. Anh chỉ khẽ nghiêng đầu, để lộ một góc cạnh sắc sảo của gương mặt. Ánh mắt anh không hề chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào, như một mặt hồ phẳng lặng.

"Cậu lại được điểm tuyệt đối tất cả các môn à? Oai ghê nhỉ?" Yeonjun bước đến gần Soobin, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ đầy thách thức. "Không biết lần này có phải nhờ vận may không đây?"

Soobin cuối cùng cũng quay hẳn người lại, ánh mắt chạm vào Yeonjun. Đôi mắt anh vẫn tĩnh lặng, không chút gợn sóng, như thể câu nói của Yeonjun chỉ là những tiếng ve kêu bên tai. Anh khẽ nhướn mày, một cử chỉ cực kỳ hiếm gặp, rồi cất giọng trầm thấp, lạnh nhạt: "Vận may thì không thể duy trì được từ năm này qua năm khác, từ môn này sang môn khác."

Một câu nói ngắn gọn, trực tiếp và đầy tính châm biếm, khiến đám đông xung quanh phải nín thở. Yeonjun cũng hơi sững lại. Soobin vẫn luôn như vậy, kiệm lời nhưng mỗi câu nói đều như một nhát dao găm thẳng vào.

Yeonjun cố gắng nặn ra một nụ cười thách thức: "Ồ, ý cậu là tớ chỉ toàn dựa vào vận may để có được hạng 2 à? Cậu nghĩ cậu là ai chứ, Choi Soobin? Đừng tưởng vị trí thức nhất mãi là của cậu!"

Soobin không trả lời, anh chỉ liếc nhìn Yeonjun một cái rồi quay người đi, tiếp tục mở tủ đồ. Động tác chậm rãi và bình thản, như thể Yeonjun chỉ là một vật cản vô hình mà anh cần lướt qua.

Sự thờ ơ của Soobin khiến Yeonjun có chút hụt hẫng, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại phong độ. "Này! Cậu đứng lại đó!" Yeonjun bực tức gọi với theo. "Cậu đúng là đồ khó ưa! Cậu sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của người khác đâu!"

Soobin không dừng lại. Anh đóng tủ đồ, rồi sải bước về phía cuối hành lang, nơi có cầu thang dẫn lên thư viện, bỏ lại Yeonjun đang đứng đó, vừa tức giận vừa có chút thất vọng.

"Cậu ta đúng là đồ cứng đầu! Cậu ta cứ thế thì ai mà chơi lại được cơ chứ!" Yeonjun lẩm bẩm, đá nhẹ vào chân tủ đồ. Đám bạn xung quanh nhìn nhau, rồi một cô bạn khẽ vỗ vai Yeonjun: "Thôi nào Yeonjun, cậu ấy lúc nào chẳng vậy. Cậu đừng để ý làm gì."

Yeonjun thở dài, vẻ mặt bất lực. Nhưng khi quay lưng lại, trong ánh mắt cậu lại ánh lên một tia phức tạp, vừa buồn bã vừa chứa đựng một nỗi niềm riêng tư. Màn kịch đã hạ màn, và giờ chỉ còn lại Yeonjun thật sự.

Đêm. Biệt thự Choi gia lộng lẫy trong ánh đèn vàng ấm áp, nhưng sự ấm áp ấy lại không thể len lỏi vào căn phòng rộng lớn của Yeonjun. Cậu ngồi trước bàn học, những quyển sách và vở ghi được xếp ngay ngắn, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào màn hình máy tính. Đó không phải là bài tập, mà là những hình ảnh được cắt ra từ camera an ninh của trường. Hình ảnh Choi Soobin, lặng lẽ đi ngang qua hành lang, ánh mắt xa xăm.

Yeonjun khẽ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ lên màn hình. "Soobin à... Cậu có biết không... Tớ chỉ muốn cậu chú ý đến tớ thôi."

Cậu nhắm mắt lại, ký ức ùa về như một thước phim cũ. Khi ấy, Yeonjun mới chỉ 5 tuổi. Cậu bé cô đơn, lạc lõng trong chính căn nhà của mình. Ba mẹ cậu, hai người xa lạ sống chung dưới một mái nhà vì một cuộc hôn nhân sắp đặt, chẳng bao giờ có thời gian hay tình yêu dành cho cậu. Mỗi bữa ăn đều là sự im lặng đến đáng sợ, và mỗi đêm đều là những giấc mơ không hình hài.

Cho đến một ngày, ba mẹ đưa cậu đến một buổi tiệc từ thiện của trường mẫu giáo. Giữa đám đông nhộn nhịp, cậu bé Yeonjun rụt rè nép vào góc tường. Rồi cậu nhìn thấy anh. Một cậu bé với mái tóc đen nhánh, đôi mắt to tròn, đang ngồi một mình bên chiếc đàn piano, ngón tay nhỏ nhắn lướt trên những phím đàn một giai điệu buồn bã. Đó là Choi Soobin.

Không hiểu sao, ánh mắt của Soobin, dù còn nhỏ nhưng đã chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm, lại thu hút Yeonjun đến lạ lùng. Cậu cứ đứng đó nhìn anh, cho đến khi tiếng đàn kết thúc. Khi Soobin ngẩng đầu lên, ánh mắt anh chạm vào Yeonjun. Không một lời nói, không một nụ cười, chỉ có sự tĩnh lặng đến khó tả. Nhưng khoảnh khắc đó, trái tim non nớt của Yeonjun đã rung động.

Kể từ đó, Yeonjun luôn tìm cách tiếp cận Soobin, dù chỉ là những cái liếc mắt trộm, những lần vô tình chạm mặt ở hành lang trường. Nhưng Soobin luôn như một bức tường thành kiên cố, không ai có thể lại gần. Lớn lên, khi nhận ra Soobin luôn luôn dẫn đầu khối, còn mình mãi mãi là hạng 2, Yeonjun bỗng nảy ra một ý tưởng điên rồ: "Gây sự". Cậu nghĩ, có lẽ chỉ có cách đó, anh mới chịu nhìn mình, mới chịu nói chuyện với mình, dù là những lời khó chịu.

Yeonjun đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Ánh trăng chiếu rọi vào căn phòng, phác họa hình ảnh cậu bé cô độc. "Ba mẹ ơi... Ba mẹ có biết con trai ba mẹ đang nghĩ gì không?" Câu hỏi ấy chỉ tan vào không khí, không một lời đáp.

Cậu đến phòng tập võ riêng trong nhà, mặc bộ đồ võ phục màu trắng tinh tươm. Những cú đá, những đòn đấm mạnh mẽ được tung ra, mỗi động tác đều dứt khoát và đầy lực. Yeonjun trút bỏ mọi cảm xúc vào từng cú đấm, từng cú đá. Sự cô đơn, nỗi buồn, và cả tình yêu thầm lặng dành cho Soobin. Khi ở đây, cậu không cần phải diễn màn kịch thân thiện, không cần phải giả vờ mạnh mẽ. Chỉ có Yeonjun thật sự, lạnh lùng và xa cách, giống hệt như Soobin.

Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự khác, nằm cách đó không xa, Choi Soobin cũng đang chìm trong sự tĩnh lặng của riêng mình. Căn phòng của anh tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình laptop hắt lên gương mặt điển trai, nhưng đầy vẻ mệt mỏi. Anh không đọc sách vật lý, mà đang xem lại những tập tin cũ kỹ, những bản báo cáo được mã hóa, và những bức ảnh ố màu.

"Mẹ..." Anh khẽ lẩm bẩm, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, chạm vào bức ảnh người phụ nữ đang nở nụ cười hiền hậu.

Căn nhà này, từng là tổ ấm hạnh phúc của anh và mẹ, giờ đây lại trở thành địa ngục trần gian. Khi anh còn nhỏ, anh có một gia đình hạnh phúc. Cho đến khi anh 4 tuổi, ba anh bắt đầu thay đổi. Ông thường xuyên về nhà muộn, và những lời nói dối vụng về bắt đầu xuất hiện. Rồi một ngày, ba anh dẫn về một người phụ nữ lạ và một đứa bé trai trạc tuổi anh, giới thiệu đó là con nuôi. Soobin, khi đó còn quá nhỏ để hiểu, chỉ biết rằng đứa bé đó là Choi Jungwoo, và người phụ nữ kia là cô giúp việc mới.

Khi anh 5 tuổi, mẹ anh đổ bệnh nặng, phải nằm viện. Trong những ngày tháng đó, bà đã vô tình biết được sự thật đau lòng: người phụ nữ kia không phải giúp việc, Jungwoo không phải con nuôi. Họ là nhân tình và con riêng của ba anh, được sinh ra cùng ngày với anh. Nỗi đau và sự phản bội khiến mẹ anh suy sụp. Một năm sau, khi anh 6 tuổi, mẹ anh qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Ngay sau đó, ba anh quang minh chính đại cưới người phụ nữ kia về làm vợ, và ba người họ, ba, mẹ kế, và em trai cùng cha khác mẹ, sống một cuộc sống "hạnh phúc" ngay trước mắt anh, coi anh như không khí.

Soobin không tin vào vụ tai nạn. Từ khi còn nhỏ, anh đã hoài nghi cái chết của mẹ. Ánh mắt tuyệt vọng của bà khi anh đến thăm bệnh viện, lời thì thầm "Soobin, con phải mạnh mẽ lên" trước khi bà nhắm mắt, tất cả đều ám ảnh anh. Lớn lên, nhờ vào trí thông minh vượt trội và sự che chở, giúp đỡ âm thầm từ nhà ngoại – một gia tộc có thế lực, anh đã bắt đầu cuộc điều tra của riêng mình. Từng chút một, những manh mối được hé lộ, và sự thật dần hiện ra: mẹ anh chết không phải do tai nạn.

Bỗng, cánh cửa phòng Soobin khẽ mở. Một giọng nói chua ngoa vang lên: "Anh Soobin, sao anh không xuống ăn tối? Hay là anh lại không muốn nhìn thấy em và mẹ?"

Soobin không trả lời. Anh đóng laptop lại, màn hình đen kịt phản chiếu hình ảnh khuôn mặt mệt mỏi của anh.

Choi Jungwoo, em trai cùng cha khác mẹ của anh, bước vào phòng, bật đèn sáng trưng. "Này, anh có nghe em nói không đấy? Sao anh cứ làm ra vẻ khó chịu vậy? Bố đã nấu món anh thích đấy!"

Soobin đứng dậy, quay lưng về phía Jungwoo. "Tôi không đói. Cậu ra ngoài đi."

Jungwoo nhếch mép cười khẩy: "Anh lúc nào cũng vậy. Cứ lạnh lùng, khó gần. Chắc là anh nghĩ anh là nhất khối thì ai cũng phải nể anh à? Tôi nói cho anh biết, ở cái nhà này, anh chẳng là cái thá gì cả!"

Soobin nắm chặt tay, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. "Đừng gây sự. Tôi không có hứng."

"Không hứng? Hay là anh sợ? Sợ tôi nói ra những chuyện anh làm? Sợ bố biết anh đang điều tra gì đó?" Jungwoo nói với giọng điệu đầy khiêu khích, cố tình chạm vào những điểm nhạy cảm nhất của Soobin.

Soobin quay phắt lại, ánh mắt anh lóe lên tia lạnh lẽo chết người. "Cậu im đi." Giọng anh trầm xuống, đầy uy hiếp.

Jungwoo thấy vậy thì có chút sợ hãi lùi lại, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bất cần: "Anh cứ tiếp tục cái bộ mặt đó đi! Rồi sẽ chẳng ai muốn ở cạnh anh đâu! Ngay cả Yeonjun, cậu ấy cũng ghét anh ra mặt đấy thôi! Hai người cứ như chó với mèo ấy!"

Cái tên Yeonjun lọt vào tai Soobin. Anh bất giác nhớ lại gương mặt cười híp mắt của Yeonjun ban chiều, cái vẻ "gây sự" quen thuộc. Soobin chợt thấy mệt mỏi. Anh không muốn tranh cãi thêm. "Ra ngoài đi." Anh lặp lại, giọng kiên quyết.

Jungwoo hậm hực bỏ đi, đóng sầm cửa lại. Căn phòng lại chìm vào bóng tối và sự tĩnh lặng. Soobin ngồi phịch xuống ghế, đưa tay xoa thái dương. Hình ảnh Yeonjun chợt hiện lên trong tâm trí anh. "Cậu ta ghét mình thật sao? Hay là chỉ đơn giản là thích gây sự?" Soobin lắc đầu. Anh không có thời gian để nghĩ về những chuyện vớ vẩn đó. Ưu tiên hàng đầu của anh là sự thật.

Anh mở laptop, tập trung vào những tập tin còn dang dở. Mỗi chi tiết được hé lộ lại khiến trái tim anh thêm nặng trĩu. Sự thật ngày càng gần kề, và anh biết, khi nó lộ diện, mọi thứ sẽ không còn như cũ. Anh phải mạnh mẽ. Mạnh mẽ để đối mặt với quá khứ, mạnh mẽ để bảo vệ bản thân, và mạnh mẽ để tìm lại công bằng cho mẹ. Trong thế giới khắc nghiệt của anh, sự lạnh lùng là vỏ bọc duy nhất, là tấm khiên vững chắc bảo vệ anh khỏi những tổn thương và phản bội.

Đêm dần khuya, và hai học sinh tài năng, hai đối thủ không đội trời chung, hai tâm hồn cô đơn, vẫn thức trong những căn phòng rộng lớn của mình, mang trong lòng những bí mật riêng, những nỗi đau riêng. Họ không biết rằng, định mệnh đã sắp đặt một sợi dây vô hình kết nối họ, và từ những xung đột nhỏ nhặt, một tình yêu chân thành sẽ dần nảy nở, sưởi ấm những trái tim lạnh giá.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #soojun#txt