Chương 25: Gánh nặng tình thân
Sau phiên tòa đầy sóng gió, cuộc sống của Choi Soobin dần trở lại quỹ đạo, nhưng nỗi đau từ quá khứ vẫn còn âm ỉ. Anh có được công lý cho mẹ mình, nhưng việc Choi Jungwoo - đứa em cùng cha khác mẹ, cũng là người trực tiếp gây ra cái chết của bà - phải đối mặt với hậu quả pháp lý, đã để lại một vết sẹo sâu trong lòng anh. Soobin vẫn chưa thể hoàn toàn tha thứ cho Jungwoo, nhưng anh cũng không còn muốn trừng phạt cậu ta nữa. Anh chỉ muốn tập trung vào tương lai của mình và Yeonjun.
Mối quan hệ giữa Soobin và Yeonjun ngày càng bền chặt. Họ không chỉ là người yêu, mà còn là gia đình, là điểm tựa duy nhất của nhau trong một thế giới đầy những phức tạp. Yeonjun, bằng sự dịu dàng và thấu hiểu của mình, đã giúp Soobin dần chữa lành những vết thương lòng.
Một buổi chiều, khi cả hai đang ở nhà Yeonjun, Soobin bỗng nhận được cuộc gọi từ ba mình. Giọng ông Choi ở đầu dây bên kia đầy sự mệt mỏi và thất vọng.
"Soobin... Con có thể về nhà một lát được không? Chúng ta cần nói chuyện," ông Choi khẽ nói. "Chuyện của Jungwoo... và cả chuyện của mẹ con nữa..."
Soobin nắm chặt điện thoại, ánh mắt anh khẽ tối lại. Anh biết, ba anh cuối cùng cũng phải đối mặt với sự thật, với những gì mình đã bỏ qua bấy lâu nay. "Được thôi. Con sẽ về ngay."
Yeonjun ngồi cạnh Soobin, cảm nhận được sự căng thẳng của anh. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. "Có chuyện gì vậy?"
Soobin khẽ thở dài. "Ba tôi muốn nói chuyện. Chắc là về Jungwoo và những gì đã xảy ra."
Yeonjun siết chặt tay anh. "Tớ sẽ đi cùng cậu."
Soobin nhìn Yeonjun, ánh mắt anh đầy sự biết ơn. "Cảm ơn cậu, Yeonjun. Tôi không biết phải làm gì nếu không có cậu."
"Đừng nói vậy," Yeonjun mỉm cười. "Tớ đã nói rồi mà, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thứ."
Họ cùng nhau đến biệt thự của Soobin. Căn nhà vẫn lộng lẫy như mọi khi, nhưng giờ đây lại mang một vẻ u ám, trống rỗng. Ba Soobin đang ngồi ở phòng khách, gương mặt ông tiều tụy hơn rất nhiều so với trước đây. Mẹ kế Soobin đã bị tống giam, Jungwoo bị đưa đến trung tâm cải tạo. Căn nhà rộng lớn giờ đây chỉ còn lại mình ông, gánh chịu mọi hậu quả từ những sai lầm trong quá khứ.
"Ba..." Soobin khẽ gọi.
Ông Choi ngẩng đầu lên, ánh mắt ông nhìn Soobin đầy sự hối lỗi và đau khổ. Ông nhìn sang Yeonjun, khẽ gật đầu chào.
"Soobin... Ba... ba xin lỗi con," ông Choi khẽ nói, giọng ông nghẹn lại. "Ba đã sai rồi. Ba đã quá mù quáng. Ba đã bỏ rơi con, đã không bảo vệ được mẹ con. Ba xin lỗi con rất nhiều."
Soobin nhìn ba mình, ánh mắt anh phức tạp. Anh đã chờ đợi lời xin lỗi này rất lâu, nhưng giờ đây khi nó đến, anh lại không cảm thấy một chút hả hê nào. Thay vào đó là một sự trống rỗng và mệt mỏi.
"Ba đã biết tất cả mọi chuyện rồi," ông Choi nói tiếp, nước mắt ông lăn dài trên má. "Về mẹ con... và cả về Jungwoo nữa. Ba đã quá tin tưởng vào bà ta. Ba đã để bà ta lừa dối ba, lừa dối con."
Yeonjun nhẹ nhàng siết chặt tay Soobin, trấn an anh.
Soobin im lặng một lúc lâu, rồi anh khẽ thở dài. "Con đã tìm được công bằng cho mẹ rồi, ba. Bà ấy sẽ được an nghỉ."
Ông Choi nhìn Soobin, ánh mắt ông đầy sự biết ơn. "Cảm ơn con, Soobin. Con đã làm được điều mà ba không thể làm được."
"Còn Jungwoo..." ông Choi khẽ nói, giọng ông trầm xuống. "Nó cũng là nạn nhân. Ba đã quá vô tâm, đã để nó bị mẹ nó lợi dụng. Ba sẽ cố gắng bù đắp cho nó."
Soobin không nói gì. Anh biết, Jungwoo cũng là một nạn nhân, nhưng những gì cậu ta đã làm lại là một sự thật không thể chối cãi. Soobin không thể tha thứ cho Jungwoo, nhưng anh cũng không còn muốn trừng phạt cậu ta nữa. Anh chỉ muốn quên đi tất cả mọi thứ liên quan đến gia đình này.
"Ba sẽ để con tự quyết định mọi thứ," ông Choi nói. "Ba sẽ không can thiệp vào cuộc sống của con nữa. Ba sẽ để con tự chọn con đường của mình. Ba sẽ cố gắng bù đắp cho con những gì ba đã gây ra."
Soobin nhìn ba mình. Lời nói của ông Choi mang đến cho anh một chút nhẹ nhõm. Cuối cùng thì anh cũng có thể thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình này.
"Con sẽ tự lo cho cuộc sống của mình," Soobin lạnh lùng nói. "Con sẽ không cần bất cứ sự giúp đỡ nào từ ba nữa. Con sẽ tự xây dựng cuộc sống của riêng mình."
Ông Choi khẽ gật đầu, ánh mắt ông đầy sự tiếc nuối. Ông biết, ông đã mất đi đứa con trai duy nhất của mình.
Soobin đứng dậy, nắm lấy tay Yeonjun. "Chúng con xin phép về."
Ông Choi nhìn theo bóng hai người khuất dần, rồi ông gục mặt xuống bàn, khóc nức nở. Ông đã mất tất cả. Gia đình tan nát, danh tiếng bị hủy hoại, và đứa con trai duy nhất của ông cũng đã rời xa ông.
Soobin và Yeonjun cùng nhau rời khỏi biệt thự. Soobin cảm thấy một sự nhẹ nhõm đến lạ thường. Anh đã trút bỏ được gánh nặng cuối cùng trong lòng. Cuộc chiến đã kết thúc.
"Cậu ổn chứ, Soobin?" Yeonjun hỏi, ánh mắt cậu đầy sự lo lắng.
Soobin khẽ gật đầu. "Ổn. Cuối cùng thì mọi thứ cũng kết thúc rồi." Anh nắm chặt tay Yeonjun, siết nhẹ. "Chúng ta về nhà của chúng ta thôi."
Yeonjun mỉm cười. "Ừm! Về nhà thôi!"
Họ cùng nhau trở về biệt thự của Yeonjun, nơi đã trở thành tổ ấm thực sự của cả hai. Soobin cảm thấy một sự bình yên lạ lùng. Anh đã có được công bằng cho mẹ mình, và anh đã có Yeonjun ở bên cạnh. Cuộc sống của anh, giờ đây, đã bước sang một trang mới.
Tuy nhiên, áp lực từ gia đình Yeonjun lại bắt đầu trở thành một gánh nặng mới. Ông Choi và bà Choi vẫn chưa thực sự chấp nhận mối quan hệ của Yeonjun và Soobin. Họ vẫn còn định kiến về tình yêu đồng giới, và họ không muốn con trai mình đi lệch khỏi con đường mà họ đã vạch ra.
Một buổi tối, khi Yeonjun và Soobin đang ăn cơm ở nhà Yeonjun, ông Choi đột nhiên lên tiếng.
"Yeonjun, con và Soobin có vẻ thân thiết quá nhỉ?" Ông Choi nói, ánh mắt ông nhìn Soobin đầy sự dò xét.
Yeonjun khẽ cứng người. Cậu biết ba mình đang ám chỉ đến điều gì. Cậu nắm chặt tay Soobin dưới gầm bàn. "Chúng con là bạn thân mà, ba."
Bà Choi khẽ hắng giọng. "Bạn thân? Hai đứa con trai mà lúc nào cũng dính lấy nhau như vậy sao? Con không thấy mọi người đang bàn tán gì sao?"
Yeonjun đỏ bừng mặt. "Ba mẹ nói gì vậy chứ! Chúng con chỉ là bạn bè thôi mà!"
"Bạn bè?" Ông Choi nhếch mép cười khẩy. "Bạn bè mà lại ngủ chung phòng, lại còn nắm tay nhau nữa sao? Con nghĩ ba mẹ không biết gì sao?"
Soobin nhìn Yeonjun, ánh mắt anh đầy sự lo lắng. Anh biết, đây là một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi.
Yeonjun hít một hơi thật sâu, rồi cậu buông tay Soobin ra, đứng dậy. "Ba mẹ, con và Soobin yêu nhau! Chúng con không muốn giấu giếm nữa!"
Ông Choi và bà Choi sững sờ. Họ không ngờ Yeonjun lại dám nói thẳng như vậy.
"Con nói cái gì vậy hả Yeonjun?" Ông Choi gầm lên. "Con điên rồi sao? Con nghĩ ba mẹ sẽ chấp nhận một chuyện như vậy sao? Danh tiếng của gia đình chúng ta sẽ ra sao?"
"Con không quan tâm đến danh tiếng!" Yeonjun hét lên. "Con chỉ muốn được sống thật với chính mình! Con yêu Soobin! Và con sẽ không bao giờ rời xa cậu ấy!"
Bà Choi đứng dậy, khuôn mặt bà ta tái mét. "Con... con đúng là làm ba mẹ thất vọng mà! Từ nay trở đi, con không được phép gặp thằng Soobin đó nữa! Nếu không, ba mẹ sẽ tống cổ nó ra khỏi nhà này!"
Soobin đứng dậy, đi đến cạnh Yeonjun, nắm chặt tay cậu. "Con xin lỗi hai bác. Nhưng con và Yeonjun yêu nhau thật lòng. Chúng con sẽ không rời xa nhau đâu."
Ông Choi nhìn Soobin, ánh mắt ông đầy sự khinh bỉ. "Mày là ai mà dám nói chuyện với tao như vậy? Mày nghĩ mày có thể cướp con trai tao khỏi tao sao? Mày không có gì cả! Mày là một kẻ trắng tay! Mày không xứng đáng với con trai tao!"
Soobin nắm chặt tay, nhưng anh cố gắng giữ bình tĩnh. "Con biết. Con không có gì cả. Nhưng con có tình yêu dành cho Yeonjun. Và điều đó, đối với con, đã là đủ."
Ông Choi tức giận đến mức không nói nên lời. Ông ta quay sang nhìn Yeonjun. "Yeonjun! Con có nghe ba nói không? Con mà cứ tiếp tục như vậy, ba mẹ sẽ cắt đứt mọi thứ với con! Con sẽ không còn là con trai của gia đình Choi nữa!"
Yeonjun nhìn ba mẹ mình, nước mắt cậu chảy dài. Cậu đau lòng. Nhưng cậu biết, cậu không thể từ bỏ Soobin. Cậu yêu anh, và cậu muốn cùng anh vượt qua tất cả.
"Ba mẹ muốn làm gì thì làm," Yeonjun nói, giọng cậu run rẩy. "Con sẽ không bao giờ rời xa Soobin đâu. Dù có phải từ bỏ tất cả, con cũng sẽ chấp nhận."
Ông Choi và bà Choi sững sờ trước sự kiên quyết của Yeonjun. Họ không ngờ con trai mình lại dám đối đầu với họ đến mức này.
Soobin ôm chặt Yeonjun vào lòng. Anh biết, Yeonjun đã hy sinh rất nhiều vì anh. Anh sẽ không bao giờ làm cậu thất vọng.
Cuộc đối đầu căng thẳng kéo dài cho đến khi Soobin và Yeonjun quyết định rời khỏi nhà Yeonjun. Họ biết, họ cần một không gian riêng để suy nghĩ, để đối mặt với những thử thách mới. Tình yêu của họ đã được định nghĩa, nhưng con đường phía trước còn rất dài và đầy chông gai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro