115.pn(h)

Tám một chút về hai tên trưởng bối kỳ cục không biết xấu hổ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.

______________________________________________________________________

Thôi Tú Bân nhẹ thổi tắt đèn, lên giường, vừa mới nhắm mắt lại, không bao lâu thấy cái gì đó lạnh băng chui vào trong chăn của y.

Hứa Ninh Khải lăn vào lòng y, dán lên ngực y nói: "Thôi Bình, ta đã về rồi, mau hoan nghênh ta ~~."

Thôi Tú Bân trở tay ôm hắn, hỏi: "Sao người ngươi lại lạnh thế này?"

Hứa Ninh Khải nói: "Là gió đêm thổi đó, mau làm ta ấm ấm."

Trách không được cả người toàn là cỏ và tro bụi, nhất định là mang đám tiểu bối trong Vân Thâm Bất Tri Xứ đến sau núi hái hoa bắt chim rồi. Người này cả người dơ bẩn lăn lên giường y cứ thế chui vào lòng y, Thôi Tú Bân vốn có tính khiết phích lại không hề chê bai, yên lặng đem Hứa Ninh Khải ôm chặt hơn.

Dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm người hắn, Thôi Tú Bân nói: "Trước đem giày cởi ra."

Hứa Ninh Khải cọ cọ hai chân vào nhau để giày rơi xuống đất, lại rút vào trong lòng Thôi Tú Bân.

Thôi Tú Bân nhàn nhạt nói: "Đừng lộn xộn."

Hứa Ninh Khải nói: "Giường ta cũng lên rồi, ngươi còn bảo ta không lộn xộn? Ta không phải đang "mời" ngươi tới sao?"

Thôi Tú Bân nói: "Thúc phụ đã trở lại."

Chỗ Thôi Khải Nhân ở cách tĩnh thất của Thôi Tú Bân không xa, ông vốn đã không thích Hứa Ninh Khải, nếu nháo ra động tĩnh "không ra thể thống" nào đó, chỉ sợ hôm sau sẽ mắng Hứa Ninh Khải đến long trời lở đất mất.

Hứa Ninh Khải không nói chuyện, đầu gối cà vào giữa hai chân Thôi Tú Bân, chọc hai lần, dứt khoát dùng hành động để bày tỏ thái độ của hắn.

Trầm mặc một chút, Thôi Tú Bân đột nhiên xoay người, áp Hứa Ninh Khải dưới thân.

Động tác quá mau, dùng sức quá mạnh, hai người ở trên giường gỗ "bùm" một tiếng, chăn cũng bị rơi xuống đất.

"Chậm một chút, chậm một chút... Chậm....một chút."

Mắt Thôi Tú Bân đỏ lên, đem Hứa Ninh Khải gắt gao đè trên giường, thế như chẻ tre mà hướng bên trong hắn "cày cấy". Một hơi dùng đẩy đến tận gốc, thẳng đến khi bụng hoàn toàn dán sát vào người Hứa Ninh Khải, không thể đâm sâu hơn nữa, y mới dừng lại.

Hứa Ninh Khải hít vội hai ngụm lãnh khí, ngửa đầu, không dám lộn xộn, khó chịu vặn vẹo eo, muốn đem đồ vật trong cơ thể đẩy ra một chút.

Thôi Tú Bân bóp chặt eo hắn, đẩy trở về.

Hứa Ninh Khải "A" kêu lên một tiếng, nói: "Thôi Tú Bân."

Thôi Tú Bân cố gắng ẩn nhẫn, nửa ngày sau mới phun ra một câu: "Là tự ngươi tìm." Dừng một chút, lập tức đưa đẩy hết lần này đến lần khác.

Hứa Ninh Khải bị y gắt gao đè dưới thân, hai chân mở rộng, tóc đen tán loạn, sắc mặt ửng hồng, theo động tác của y, thân thể bị va chạm mạnh mẽ. Thôi Tú Bân đẩy một cái, Hứa Ninh Khải rất phối hợp kêu lên.

Vùi đầu cày cấy một trận, Thôi Tú Bân không có cách nào kêu hắn dừng lại, cố nén thanh âm, thấp giọng nói: "Ngươi... Ngươi nhỏ giọng chút."

Hứa Ninh Khải nâng tay sờ mặt y, rõ ràng đã nóng đến phỏng tay, nhưng lại không có nét hồng hiện lên mặt.

Hắn nói: "Nhị ca không muốn nghe ta kêu?"

Thôi Tú Bân: "..."

Hứa Ninh Khải thở hồng hộc nói: "Sợ ta kêu lên bị người khác nghe thấy, ngươi cấm ngôn ta không phải đơn giản hơn sao?"

Ngực Thôi Tú Bân phập phồng, Hứa Ninh Khải hôn y mấy cái, nói tiếp: "Tới a, cấm ngôn ta, ngươi muốn làm gì thì làm, làm chết ta cũng được..."

Còn chưa dứt lời, Thôi Tú Bân đã cúi xuống, chặn môi hắn.

Miệng bị lấp kín, Hứa Ninh Khải dùng tay chân quấn chặt y, hai người ở trên giường lăn qua lăn lại thành một đoàn. Tư thế Thôi Tú Bân biết không nhiều lắm, bị y ôm chặt chọc chọc nửa canh giờ, cả người Hứa Ninh Khải đều tê dại, nhưng y vẫn không có ý muốn dừng lại, vì thế, Hứa Ninh Khải chủ động xoay người cưỡi lên Thôi Tú Bân, hai tay ôm chặt lấy cổ y lên lên xuống xuống, vừa nhún vừa ở bên tai Thôi Tú Bân hỏi: "Sâu không?"

Thôi Tú Bân xoay người, đem hắn áp xuống.

Đến hơn nửa đêm, chăn rơi trên đất mới được nhặt lên, đắp trên người hai người. Hai chân Hứa Ninh Khải vẫn quấn chặt eo Thôi Tú Bân không cho y rời đi. Thân thể tương liên, phía dưới ướt đẫm, trơn nhầy, vừa mới chia lìa một chút, lập tức kín kẽ mà cố định trở về.

Hứa Ninh Khải lười biếng nói: "Đừng nhúc nhích, có gió, nằm như vậy đi."

Thôi Tú Bân nghe lời bất động, ôm chặt lấy hắn, cố gắng mà không có đè nặng hắn. Qua một lát mới hỏi Hứa Ninh Khải: "Ngươi không thấy căng sao?"

Hứa Ninh Khải nói thẳng không chút cố kỵ: "Ta thích bị căng như thế, rất thoải mái."

Nói xong hung hăng co rút lại một chút. Thôi Tú Bân sắc mặt đột biến, hô hấp gần như dừng lại. Nhịn một chút, bất đắc dĩ khàn khàn thanh âm mà nói: "....Không biết xấu hổ."

Thấy y bị bức đến nóng nảy, Hứa Ninh Khải cười lớn hôn y một chút, nói: "Nhị ca ca, hai ta chuyện gì nên làm không nên làm cũng đã làm rồi, còn gì mà xấu hổ nữa a..?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro