85
Thấy bọn họ xuất hiện, Ôn Ninh như đã đoán trước được, chừa chỗ ra cho bọn họ ngồi. Cơ mà, chỉ có mỗi mình Thôi Phạm Khuê đi tới, ngồi xuống cạnh bên hắn.
Mấy thiếu niên kia thầm thì: "Sao trông Phạm Khuê có vẻ rất quen với Quỷ Tướng Quân thế nhỉ. Phạm Khuê đâu giống người chủ động bắt chuyện đâu?"
Ôn Ninh hỏi: "Thôi công tử, ta có thể gọi cậu là A Uyển không?"
Chúng thiếu niên đồng loạt lộ vẻ sợ hãi: "Quỷ Tướng Quân vậy mà lại chủ động bắt chuyện!"
Thôi Phạm Khuê vui vẻ đáp: "Có thể chứ!"
Ôn Ninh nói: "A Uyển, mấy năm qua cậu sống có tốt không?"
Thôi Phạm Khuê trả lời: "Ta rất tốt."
Ôn Ninh gật đầu nói: "Nhất định là Hàm Quang Quân đối xử với cậu rất tốt."
Thôi Phạm Khuê nghe ra giọng điệu lúc hắn nhắc tới Thôi Tú Bân rất tôn kính, càng cảm thấy thân thiết hơn: "Hàm Quang Quân đối đãi với ta như huynh như cha, đàn của ta đều là do y dạy."
Ôn Ninh hỏi: "Hàm Quang Quân, bắt đầu dẫn cậu theo từ khi nào?"
Ngẫm nghĩ chốc lát, Thôi Phạm Khuê đáp: "Ta cũng không rõ nữa, có lẽ là tầm năm, sáu tuổi gì đó. Chuyện hồi còn quá nhỏ ta cũng chẳng nhớ được mấy. Cơ mà lúc còn nhỏ nữa, Hàm Quang Quân hẳn là không dẫn ta theo, hình như có đến vài năm Hàm Quang Quân đều đang bế quan."
Hắn chợt nghĩ, vậy cũng chính là lúc vây quét Loạn Táng Cương lần đầu tiên rồi.
Bên trong khoang thuyền, Thôi Tú Bân ngẩng mặt nhìn cánh cửa bị bọn tiểu bối kéo theo lúc xông ra ngoài, rồi cúi mặt nhìn đầu của Hứa Ninh Khải lại ngoẹo sang một bên.
Đầu mày Hứa Ninh Khải cau vào, đầu thì ẹo tới ẹo lui cứ như đang rất khó chịu. Thấy thế, Thôi Tú Bân đứng dậy, bước tới cài then cửa lại.
Sau đó quay trở lại ngồi cạnh Hứa Ninh Khải, từ từ nâng đầu hắn dậy, nhẹ nhàng đặt lên trên đùi mình.
Lần này, đầu Hứa Ninh Khải cuối cùng cũng không lắc lư nữa, mà an ổn nằm yên.
Ngồi ngay ngắn chốc lát, Thôi Tú Bân giơ tay lên, tháo dây buộc trán với dây cột tóc ra. Mái tóc dài đen nhánh xoã tung, che khuất một phần gương mặt trắng nõn. Y đặt dây buộc lên trên ngực Hứa Ninh Khải, lúc đang định buộc lại tóc, chỉnh đốn lại vẻ ngoài, dường như Hứa Ninh Khải cảm thấy có hơi lạnh, túm túm cổ áo, khéo làm sao, năm ngón tay lại tóm trúng sợi dây buộc kia.
Hắn nắm rất chặt, Thôi Tú Bân nắm một đầu dây buộc, kéo, không những không kéo nó ra được, mà trái lại còn khiến mi mắt Hứa Ninh Khải run run.
Đợi đến lúc Hứa Ninh Khải từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên hắn thấy là tấm ván gỗ khoang thuyền trên đỉnh đầu. Hắn ngồi dậy, Thôi Tú Bân đang đứng trước ô cửa sổ gỗ của khoang thuyền, trông ra vầng trăng sáng nơi cuối lòng sông.
Hứa Ninh Khải nói: "Ý, Hàm Quang Quân, ban nãy ta mới ngất một lúc à?"
Nửa bên mặt Thôi Tú Bân bình tĩnh đáp: "Phải."
Hứa Ninh Khải lại nói: "Dây buộc trán của ngươi đâu mất rồi?"
"..."
Hỏi xong, Hứa Ninh Khải cúi đầu xuống, ngạc nhiên nói: "Ây da, vụ gì thế này, sao nó lại ở trong tay ta?"
Hắn lật người lăn một phát trên băng ghế dài, đặt chân xuống đất, nói: "Thiệt ngại quá. Lắm lúc ngủ mê ta ưa quào loạn lắm, xin lỗi nha, trả lại cho ngươi này."
Thôi Tú Bân nhìn hắn, im lặng một lúc lâu rồi cầm lấy dây buộc hắn đưa, đáp: "Không sao."
Nhìn dáng vẻ nghiêm trang ấy của y, Hứa Ninh Khải nín cười đến độ sắp nội thương.
Ban nãy đúng là hắn có một thoáng cực buồn ngủ, nhưng vẫn chưa yếu đuối tới mức nói ngất là ngất. Ai mà ngờ hắn chỉ mới gục đầu tí thôi, Thôi Tú Bân đã vô cùng mau lẹ bế hắn lên, Hứa Ninh Khải cũng ngại mở mắt nói "Ấy ngươi đừng vậy, ta có thể tự đứng vững được mà."
Hơn nữa, hắn cũng không muốn bị thả xuống. Được người ta bế sao lại phải đứng? Bởi thế bèn thuận nước đẩy thuyền để Thôi Tú Bân bế hắn đi thẳng vào trong.
Hứa Ninh Khải sờ sờ cổ, trong lòng vừa vui vẻ, vừa đắc ý, vừa tiếc nuối: "Ầy, cái tên Thôi Bình này... Thật là! Sớm biết vậy mình đã không tỉnh, cứ ngất tiếp thôi, ngất nguyên cả đường đi, ngày nào cũng ngất, dù sao thì cũng có đùi để mà gối."
Tới giờ Dần, đến Vân Mộng.
Trước bến tàu và cửa lớn của Liên Hoa Ổ đèn đuốc sáng choang, rọi lên mặt nước lấp lánh ánh vàng. Tới tới lui lui, tất cả thuyền bè lớn có nhỏ có hiếm khi có dịp nhoáng cái tụ lại tại nơi bến tàu, không chỉ riêng người thủ vệ trước cửa, mà ngay cả mấy cụ bán đồ lót dạ khuya trên mấy cái sạp ở bờ sông cũng ngó tới ngớ người.
Khương Hiên dẫn đầu bước xuống thuyền, dặn dò thủ vệ mấy câu, lập tức có vô số môn sinh võ trang đầy đủ ào ra cửa chính. Mọi người từng nhóm lần lượt bước xuống thuyền, vào bên trong theo sự thu xếp của nhóm khách khanh Vân Mộng Khương thị.
Cuối cùng Âu Dương tông chủ cũng túm được thằng con, vừa nhỏ giọng dạy dỗ vừa lôi cậu ta đi. Hứa Ninh Khải cùng ra khỏi khoang thuyền với Thôi Tú Bân, nhảy xuống một chiếc thuyền câu. Hứa Ninh Khải ngoảnh đầu lại nói: "Ôn Ninh, ngươi đi đâu đó tuỳ thích nhé?"
Ôn Ninh gật đầu. Thôi Phạm Khuê trò chuyện nguyên dọc đường với hắn, cậu cũng hiểu rõ trong lòng rằng chắc hẳn Khương Hiên không muốn hắn bước vào cửa lớn Liên Hoa Ổ, nên cậu nói: "Ôn tiên sinh, ta với ngươi ở ngoài chờ Hàm Quang Quân với Hứa tiền bối nha."
Ôn Ninh hỏi: "Cậu đi với ta?"
Nhìn hắn có vẻ như rất là hớn hở, không thể ngờ được. Thôi Phạm Khuê cười nói: "Đúng đó, dù sao thì mấy vị tiền bối vào đấy đều là để thảo luận chuyện quan trọng, ta vào trong cũng chẳng có tác dụng gì. Chúng ta nói chuyện tiếp đi thôi. Ban nãy chúng ta nói tới đâu rồi? Hứa tiền bối chôn thằng nhỏ mới hai tuổi xuống đất như củ cải thật hả?"
Mặc dù giọng cậu nhỏ, nhưng hai vị phía trước lại có nhĩ lực phi phàm. Hứa Ninh Khải loạng choạng bước chân. Chân mày Thôi Tú Bân hơi cong lên, rồi lại trở về vị trí cũ.
Đợi đến khi bóng dáng hai người khuất sau cửa lớn Liên Hoa Ổ, Thôi Phạm Khuê mới nhỏ giọng nói tiếp: "Cậu bạn nhỏ kia thiệt đáng thương. Cơ mà, thiệt ra thì Hàm Quang Quân cũng đã từng bỏ ta trong đống thỏ, bọn họ tính ra cũng khá giống nhau..." (2 tên mất nết =))))
Bước vào trước cửa lớn Liên Hoa Ổ, Hứa Ninh Khải hít một hơi thật sâu, mượn việc này làm lòng lắng lại.
Nhưng sau khi vào cửa, hắn lại không hề kích động như mình đã tưởng.
Có lẽ là bởi vì quá nhiều nơi đều đã được đổi mới. Giáo trường mở rộng gấp đôi, đình đài lầu các* xây mới cái này nối tiếp cái kia cao thấp đan xen, có khí thế, và cũng lộ vẻ hưng thịnh rạng rỡ hơn cả khi xưa. Thế nhưng mà, lại gần như hoàn toàn khác hẳn một Liên Hoa Ổ trong ký ức của hắn.
*gốc là 飞檐勾角/phi diêm câu giác: Mái cong góc câu lên, xin lỗi vì mình không biết dùng từ gì để miêu tả cho nó lọt tai, mấy bạn sợt gg rồi cho mình ý kiến với, giờ tạm thời cho phép mình chém câu này...
Trong lòng Hứa Ninh Khải buồn bã như mất đi thứ gì đó. Căn phòng cũ ngày trước không biết là bị những thứ tráng lệ mới xây này chắn đi, hay là đã bị đập đi xây lại nữa.
Dù sao thì, chúng nó cũng đã quá cũ rồi.
Trên giáo trường, môn sinh các nhà lại bắt đầu xếp thành trận vuông, khoanh chân tĩnh toạ, tiếp tục tu dưỡng, khôi phục linh lực. Giằng co sắp tròn một ngày một đêm, những người này cũng đều đã mệt mỏi đến cùng cực, nhất định phải nghỉ lấy lại hơi. Khương Hiên thì dẫn các vị gia chủ và những danh sĩ quan trọng vào phòng khách bên trong nhà bàn lại chuyện hôm nay. Hứa Ninh Khải với Thôi Tú Bân đi theo cùng vào, người khác thấy hơi không ổn, nhưng cũng không tài nào nói gì.
Mới vừa vào phòng trong, còn chưa ngồi xuống, đã có ngay một kẻ trông như khách khanh tiến lên, hai tay trình một phong thư tới cho Khương Hiên, nói: "Tông chủ."
Khương Hiên liếc mắt nhìn, hỏi: "Ai gửi tới?"
Khách khanh kia trả lời: "Thuộc hạ cũng không biết. Nó mới vừa được đưa đến hôm nay. Đi cùng với nó là một số dược liệu quý giá, thuộc hạ sợ là lễ vật của vị gia chủ nào đó đưa đến, hiện giờ đang tạm thời đặt ở phòng bên, vẫn chưa cho vào kho. Phong thư này cũng chưa bóc ra, vẫn đợi ngài trở về đọc. Đều đã tra xét cả rồi, không có dấu vết hạ chú."
Khương Hiên nói: "Người đưa tới là ai?"
Khách khanh kia đáp: "Chỉ là công nhân bình thường trong thành gần đó, được người khác nhờ vả, cũng không biết chuyện này."
Đâu phải ai cũng nghĩ viết thư cho gia chủ Vân Mộng Khương thị đều được đưa tới đâu, hơn nữa lại còn là một bức thư không có ký tên. Người gửi thư hiển nhiên có nghĩ tới việc này, nên đã đặt kèm theo một số dược liệu quý giá để khách khanh phụ trách tiếp nhận không dám lơ là. Hơn mười vị gia chủ có mặt ở đó không một ai lên tiếng, nói rõ đây cũng không phải do bọn họ đưa tới. Lòng Hứa Ninh Khải khẽ động, trong đầu hiện lên vẻ mặt tái nhợt của Tần Tố.
Khương Hiên một tay nhận thư, chỉ hai ba lượt đã tháo niêm phong trên thư, lấy từ bên trong ra bảy, tám trang giấy. Đầu tiên là vội vàng liếc qua, thế nhưng, bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên, ánh mắt của hắn liền nghiêm nghị, nói: "Chư vị, mời tự ngồi vào chỗ."
Vốn ở đây có nhiều khách lạ như thế, dù có thế nào cũng không nên lo đọc thư trước, hơn nữa những người khách này lại còn chẳng phải tới đây để uống trà tán gẫu, mà là tới thảo luận chuyện quan trọng. Nhưng Khương Hiên cứ nhìn tới nhìn lui tờ giấy kia mãi, càng nhìn vẻ mặt càng lạnh lẽo nghiêm túc. Sau cùng, hắn làm một việc khiến người khác không thể ngờ được: Giao phong thư cho người ngồi cách hắn gần nhất - Thôi Khải Nhân.
Thôi Khải Nhân ngẩn ra: "Khương tông chủ, đây là thư gửi cho ngươi, sao lại đưa ta xem?"
Khương Hiên đáp: "Thôi tiền bối, phong thư này, e rằng không chỉ đưa đến cho mỗi mình Khương mỗ ta thôi đâu."
Thôi Khải Nhân thấy hắn cứ khăng khăng, bèn nhận lấy thư, sau khi xem xong, vẻ mặt lẫn động tác đều như bị Khương Hiên đồng hóa - sang tay đưa cho vị gia chủ kế tiếp.
Vị gia chủ kia chỉ mới liếc qua, đã trợn mắt há mồm. Người bên cạnh đã sớm không dằn được lòng hiếu kỳ. Lúc Khương Hiên với Thôi Khải Nhân xem bọn họ không dám bâu sang, bây giờ đều chen chúc lại, chia bảy, tám trang giấy ra mà đọc. Xem rồi xem, có người bật thốt lên: "Trời ạ!"
"Không ngờ... Liễm... Kim Mẫn Khuê thế mà lại có thể làm ra chuyện như vậy..."
Kẻ khác vui mừng nói: "Ban nãy trên đường đi vẫn cứ lo nghĩ nên thảo phạt Kim Mẫn Khuê ra sao, dùng lý do gì, không ngờ kẻ này lại tự lao vào tay chúng ta!"
Hứa Ninh Khải hỏi: "Trong thư viết gì?"
Một gã gia chủ cầm thư, nói: "Ta đã cảm thấy kỳ lạ từ trước rồi, mặc dù, mặc dù lão gia chủ của Lan Lăng Kim thị... Gì gì kia, nhưng cũng không đến nỗi chết đến độ xấu mặt như thế, thì ra là thế. Hắn quả thật là quá độc ác mà."
"Ác với người khác thì đã là gì, ác với chính mình mới gọi là ác. Nếu như ta là Kim phu nhân... Không không, nếu ta là Tần Tố, ta cũng chẳng còn mặt mũi mà sống tiếp nữa."
Hứa Ninh Khải cầm lấy mấy tờ giấy, nhìn lướt qua cùng với Thôi Tú Bân, rồi đồng thời ngẩng đầu.
Viết đầy trên mấy tờ giấy này, đều là "sự tích sáng chói" của Kim Mẫn Khuê, chia ra vài vụ.
Vụ thứ nhất, là con của Kim Đông Thiện.
Kim Đông Thiện cả đời phong lưu đến mức hạ lưu, lưu tình khắp nơi và cũng lưu giống nơi nơi, cái chết của ông ta cũng có liên quan bởi điều này, đường đường là gia chủ Lan Lăng Kim thị, cơ thể đã hết sức suy nhược lại còn cứ cố tìm đàn bà mua vui, cuối cùng chết vì Thượng mã phong.
Việc này nói ra thật sự mất mặt. Sau nỗi đau mất người con trai độc nhất và cô con dâu, Kim phu nhân vốn buồn rầu không vui mấy năm, ngờ đâu trước khi chết trượng phu vẫn không quên ăn chơi trác táng, cuối cùng táng luôn cả mạng, thế là bị tức đến đổ bệnh, không lâu sau thì buông bỏ nhân gian. Lan Lăng Kim thị lấp liếm đè ép tin tức khắp nơi, thế nhưng chúng gia lòng đã sớm biết nhưng không nói mà thôi. Trên mặt là vẻ bi thương đau xót thở than, nhưng thật ra đều cảm thấy đáng kiếp cho lão, lão đáng chết kiểu như thế.
Ấy thế mà, phong thư này lại bóc trần một bí mật, chính là: Kim Đông Thiện bị chính đứa con riêng duy nhất được nâng lên làm chính - Kim Mẫn Khuê - hại chết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro