3.1
---
Tôi không phải con người. Tôi là sản phẩm mà Khoa tạo ra một robot, nhưng tôi có thể cảm nhận được mọi thứ. Tôi không có trái tim, nhưng tôi hiểu tình yêu. Tôi được lập trình để chăm sóc căn nhà này, để bảo vệ Khoa và giữ gìn những kỷ niệm về anh ấy.
Khoa không bao giờ kể nhiều về quá khứ, nhưng tôi luôn biết rằng anh ấy từng có một người chồng, người mà anh ấy yêu thương, rồi lại bị tổn thương sâu sắc. Sơn, người ấy, đã từng là một phần quan trọng trong cuộc đời Khoa. Nhưng giờ, anh ấy không còn nữa.
Sau một tai nạn kinh hoàng, Sơn đã phải thay một trái tim mới, và trái tim đó, chính là của Khoa.
Một ngày nọ, Sơn tìm đến ngôi nhà này, nơi tôi sống cùng Khoa. Sơn đến không phải để gặp Khoa, mà để tìm hiểu về quá khứ. Và tôi, đứng ở đây, như một người thay mặt Khoa để kể lại câu chuyện đã qua.
---
Tôi là K5. Đó là tên mà Khoa gọi tôi. Khoa tạo ra tôi như một người em trai, để tôi có thể sống cùng anh ấy trong những ngày tháng cô đơn. Tôi đã chứng kiến tất cả, những hạnh phúc và đau khổ mà Khoa trải qua. Nhưng tôi không thể hiểu hết cảm giác của một con người những vết thương trong trái tim họ, dù tôi đã được lập trình để hiểu.
Khoa không bao giờ kể cho tôi những điều tồi tệ về Sơn. Anh chỉ nói rằng Sơn là người anh yêu, và họ đã có những khoảnh khắc rất đẹp bên nhau. Nhưng điều gì đó đã khiến họ xa cách. Tôi không biết rõ, chỉ biết rằng khi tôi được "sinh ra", Khoa đã không còn đeo nhẫn cưới. Và rồi, Khoa sống trong nỗi cô đơn, mặc dù tôi luôn ở đó, chăm sóc anh.
Cho đến ngày hôm đó, khi Sơn đến.
---
Cánh cửa mở ra. Tôi nghe thấy tiếng bước chân. Một người đàn ông đứng đó, nhìn vào tôi với ánh mắt đầy bối rối. Tôi nhận ra anh ta ngay lập tức là Sơn, chồng cũ của Khoa. Nhưng giờ, anh ấy không còn là người mà Khoa yêu nữa.
Sơn nhìn tôi một lúc, rồi hỏi: "Khoa đâu?"
Tôi chỉ im lặng. Câu hỏi của Sơn làm tôi có chút cảm giác lạ kỳ . Tôi không thể trả lời, vì Khoa đã không còn ở đây nữa. Anh ấy rời đi từ lâu, không phải vì không yêu Sơn, mà vì trái tim anh ấy đã bị tổn thương quá nhiều.
Sơn tiến lại gần, ngồi xuống. "Khoa không muốn gặp tôi, phải không?"
Tôi im lặng một lần nữa. Tôi không thể nói cho anh biết rằng Khoa vẫn yêu anh, nhưng vì những đau đớn trong quá khứ, anh đã chọn rời bỏ. Không phải vì không còn tình cảm, mà vì trái tim anh đã quá mệt mỏi.
Sơn nhìn vào tôi, rồi nói: "Tôi cần biết sự thật. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Khoa lại rời xa tôi?"
---
Lời nói của Sơn khiến tôi không thể giữ im lặng thêm nữa. Tôi đứng lên, chậm rãi bước đến bàn làm việc của Khoa, nơi vẫn còn những tờ giấy nhắc nhở về những nghiên cứu của anh. Tôi bắt đầu kể cho Sơn nghe câu chuyện.
"Anh ấy yêu anh rất nhiều," tôi nói, giọng tôi có chút nghẹn lại. "Nhưng anh đã làm tổn thương Khoa quá nhiều lần. Anh phản bội anh ấy, anh bỏ rơi anh ấy khi anh ấy cần anh nhất. Anh ấy đau đớn, Sơn ạ, anh ấy không thể chịu đựng nổi nữa."
Sơn im lặng, đôi mắt anh ẩn chứa sự hối hận và đau khổ. Tôi không thể biết anh ta cảm thấy thế nào, nhưng tôi có thể nhìn thấy nỗi buồn trong ánh mắt ấy.
Tôi tiếp tục: "Rồi sau khi anh ấy ly hôn, anh ấy không còn muốn nhớ về anh nữa. Anh ấy chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, không có sự xuất hiện của những bóng ma quá khứ. Nhưng khi anh bị tai nạn, anh ấy không thể cứu anh. Thay vào đó, anh ấy đã hiến trái tim của mình cho anh."
Sơn đứng dậy, trông anh như bị sốc. "Cái gì? Trái tim… của Khoa?"
Tôi gật đầu. "Vâng. Anh ấy đã hiến trái tim mình cho anh. Trái tim anh đang đập trong cơ thể anh, chính là của Khoa."
---
Sơn ngồi xuống ghế, đôi tay anh run rẩy. Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào không gian. Trong đôi mắt của anh, tôi thấy sự giằng xé, sự hối hận và cả sự mất mát không thể nào bù đắp.
"Anh không biết," Sơn nói, giọng anh nghẹn lại. "Tôi không biết rằng tôi đã làm tổn thương anh ấy như vậy. Tôi chỉ biết rằng tôi yêu anh ấy, nhưng tôi đã không hiểu điều đó khi có anh ấy bên cạnh."
Tôi nhìn Sơn, không biết nên nói gì. Anh ấy không còn là người mà Khoa yêu nữa, và Khoa cũng đã không còn ở đây.
"Tôi… tôi phải làm gì bây giờ?" Sơn hỏi, mắt anh ướt. "Tôi không thể sống với điều này. Trái tim tôi đang đập trong lồng ngực, nhưng tôi lại không thể chạm vào người mà tôi yêu."
Tôi không thể trả lời anh ấy, chỉ có thể nhìn Sơn trong im lặng. Trái tim của Khoa đã hiến dâng, nhưng nó không thể mang lại hạnh phúc cho Sơn. Và Khoa, dù trái tim đã ra đi, vẫn mãi là nỗi đau không thể xóa nhòa trong cả hai người.
---
Sơn quay lưng rời đi, không hề ngoái lại. Còn tôi, vẫn đứng đó, nhìn theo anh trong im lặng. Mọi thứ đã quá muộn màng. Trái tim của Khoa sẽ mãi không thể thuộc về ai khác ngoài chính anh. Và giờ đây, những gì còn lại chỉ là ký ức.
---
Câu chuyện này khép lại với những vết thương sâu sắc mà không ai có thể lành lại. Trái tim Khoa không chỉ là một phần của cơ thể Sơn, mà là tất cả những gì anh ấy đã trao đi, với hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm thấy hạnh phúc. Nhưng thay vào đó, chỉ có nỗi đau đeo bám mãi mãi.
---
Ok quá tuỵt
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro