01.

Nguyễn Huỳnh Sơn cảm thấy mình sắp điên rồi.

Chuyện là, ở khu phố của nó vừa có người chuyển tới. Thực ra, Huỳnh Sơn không quan tâm lắm. Nó bị ngại giao tiếp, vậy nên có người chuyển tới hay không cũng không quá quan trọng. Vậy mà hôm nay, người mẹ yêu quý của nó lại ra một chỉ thị: mang hộp bánh này sang tặng họ, coi như quà gặp mặt. Nguyễn Huỳnh Sơn thấy hơi nhức nhức cái đầu, nó vẫn còn đang dở trận game chưa đánh xong, giờ mà bỏ đi thì có lỗi với anh em quá. Nhưng biết sao được, mẹ iu đã ra lệnh thì sao có thể làm trái. Thế là Huỳnh Sơn với cái bản mặt chán chường buộc phải afk trận game ( xin lỗi đồng đội nhiều lắm ) để mang bánh qua cho hàng xóm mới.

Huỳnh Sơn vừa đi, vừa nhớ lại lời mẹ nói mấy hôm trước. Mẹ nói rằng cậu trai mới chuyển tới này khá trẻ, có nhuộm mái đầu bạch kim trắng phớ và trông có vẻ ăn chơi. Cắm đầu cắm cổ đi một hồi, Huỳnh Sơn suýt chút nữa đã đi lố qua nhà người khác, liền phanh lại kịp thời. Đứng trước cửa căn nhà màu trắng xinh xắn, nó đưa tay lên gõ cửa, cũng chỉnh trang lại đầu tóc một chút cho lịch sự.

Nó đứng một lúc, mãi mà vẫn chưa thấy động tĩnh mở cửa, vừa định bấm chuông lại thì cửa nhà đã bật mở ra.

Đằng sau cánh cửa gỗ lớn là một anh chàng tóc bạch kim rũ xuống, thân hình đô con nhưng lại khá nhỏ nhắn, chắc phải thấp hơn Huỳnh Sơn một cái đầu. Nó cẩn thận quan sát gương mặt của người ấy, thế quái nào nó cứ đỏ ửng lên, còn nó trai kia đứng có một chút mà thở hồng hộc, trông như mệt mỏi lắm. nó dời mắt xuống chút nữa, quan sát thân hình của người kia.

Mẹ kiếp.

Anh ta không mặc áo, để phơi trần ra bờ ngực nở nang do tập luyện, hai con chim to tướng bằng mực xăm theo đó mà nổi bần bật trên làn da trắng sứ của anh chàng kia. Chưa kịp soi tiếp, anh ta đã lên tiếng cắt ngang ánh nhìn của nó:

- X-xin lỗi...cậu là..là ai?

Người đẹp lên tiếng, làm não Huỳnh Sơn nổ tung. Giọng người đẹp ngọt ngào, là người miền Nam nên có pha trộn chút âm ngữ vùng miền trong đó. Huỳnh Sơn cảm thấy không đúng lắm, anh ta đã đứng lâu lắm rồi, sao vẫn còn thở dốc như vậy? Âm điệu giọng nói của anh ta cũng mềm mại, nghèn nghẹn, mang theo chút cảm giác khó tả, giống như... vừa làm chuyện đó xong?

Huỳnh Sơn cảm thấy sợ bản thân mình rồi đấy. Chỉ mới gặp họ mà đã có suy nghĩ không tốt đẹp gì, con chim trong quần còn nương theo ý nghĩ đen tối ấy mà cộm lên một chút, làm cho nó có chút bối rối.

- Chào anh, em là Huỳnh Sơn, là người ở căn nhà cách nhà anh hai căn. Mẹ em có chút quà gặp mặt muốn gửi anh, mong anh nhận ạ.

- C-cảm...cảm ơn. Tôi là..là..là Anh Khoa.

Người kia nói thêm một câu, con chim của Huỳnh Sơn lại lớn thêm một chút. Mẹ nó, không muốn công nhận đâu, nhưng nó thực sự hứng lên chỉ vì giọng nói của anh hàng xóm mới chuyển tới.

- Anh sao vậy ạ? Anh bị ốm sao? Em thấy giọng anh cứ nghẹn lại, mặt lại đỏ phừng phừng lên, anh có cần em giúp gì không ạ?

- K-không cần đâu, cậu đi về...đi về đi!

Anh Khoa vừa nói dứt nó đã định đóng sầm cửa lại, may mà Huỳnh Sơn nhanh tay giữ cửa, chứ không là mất mẹ cơ hội nói chuyện với người đẹp rồi.

- Tôi nói...nói là về đi mà, tôi không sao hết!

- Em nhìn sắc mặt anh không ổn lắm. Thôi nào, em không làm hại anh đâu, để em kiểm tra xem anh bị gì cho, bố em là bác sĩ đấy.

Sau một hồi dằng co, cuối cùng sức trai trẻ vẫn thắng được người kia. Huỳnh Sơn thành công đẩy cửa ra, vào nhà của người đẹp.

Vãi cả l*n?

Người đẹp đéo mặc quần? Thật à? Đến bây giờ Huỳnh Sơn mới được ngắm trọn vẹn cơ thể người đẹp, hóa ra không chỉ không mặc áo, con chồn nhỏ này con không mặc cả quần cơ. nó quan sát một lúc mới nhận ra, ơ cái đm? Con chim của ảnh đâu?

Nhận ra sự bất ngờ trong ánh mắt của Huỳnh Sơn, Anh Khoa lấy tay che chỗ đó của mình lại, xấu hổ không muốn cho Huỳnh Sơn biết.

- Tôi không bị làm sao hết mà, đừng nhìn chằm chằm như vậy, nó về được rồi...

- Ngoan, em xem một chút.

Huỳnh Sơn bỏ ngoài tai lời của Anh Khoa, gỡ bàn tay đang thẹn thùng che đi thân dưới của anh, ngắm nhìn nó rõ hơn.

Mẹ nó, ở đó chẳng có con chim nào hết, mà là một cái khe nhỏ xinh đang nhỏ nước tong tong xuống sàn.

Bố của Huỳnh Sơn làm bác sĩ, nên vấn đề về sinh học nó cũng đã học qua nhiều. Nhưng cái vụ mà con trai có bộ phận sinh dục của nữ thì đây là lần đầu tiên nó thấy đấy.

- Đừng sợ, để em kiểm tra giúp anh, bố em làm bác sĩ đấy.
________

Tư thế bây giờ có chút khó nói, Anh Khoa ngồi trên ghế sofa với cơ thể lõa lồ, còn Huỳnh Sơn thì quỳ giữa hai chân của anh, banh rộng ra để quan sát kĩ lưỡng cái lồn xinh kia. Bím nhỏ cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của người đàn ông trước mặt liền không tự chủ được, ào ào chảy nước như cái van bị hỏng, làm cho chủ nhân của nó xấu hổ chết đi được.

- Nói em nghe, tại sao anh là con trai mà lại có cái khe này? Hửm?

Huỳnh Sơn nói, bàn tay thô ráp của nó không an phận mà miết nhẹ lên môi lồn, thành công đổi được tiếng rên rỉ bùi tai lẫn cái giật mình đáng yêu của anh hàng xóm.

- K-không biết nữa...từ nhỏ..ư ưm..từ nhỏ đã có rồi...

- Vậy vừa nãy anh vừa làm gì nó, tại sao nước lại chảy tong tong như thế này?

Bàn tay của Huỳnh Sơn di chuyển lên hột le bé xinh của anh hàng xóm, đùa nghịch một chút làm cho nó cương cứng lên.

- Ư-ưm.. đừng..ư..đừng chạm vào mà...

Đầu óc Anh Khoa bây giờ trắng xóa, chỉ còn lại khoái cảm của từng cái chạm kia.

- Anh chưa trả lời em. Thành thật khai báo đi, để em khám cho anh.

Huỳnh Sơn thấy người đẹp sung sướng như vậy, không do dự đâm hai ngón tay vào cái lồn chín rục kia. Anh Khoa thét lên vì khoái cảm ngờ, lồn xinh có dị vật xâm nhập vào liền thít chặt lại, ra sức chăm sóc cho hai ngón tay thon dài của Huỳnh Sơn.

- Ư ư ư... a-anh móc...móc lồn...ư- sướng...

Nhận được nó trả lời thỏa đáng, Huỳnh Sơn dù trong lòng đã vui như mở hội vì nhặt được anh hàng xóm dâm đãng, nhưng bên ngoài vẫn phải ngầu ngầu. Mặt nó làm nét nghiêm nghị, nhanh chóng rút hai ngón tay trong lồn người đẹp ra làm cho Anh Khoa đang trong cơn sướng bỗng bị khựng lại. Anh hàng xóm ngước nhìn nó bằng đôi mắt long lanh ánh nước. Nó thấy mắt anh dại đi, từ bao giờ đã phủ một tầng sương vì tình dục, làm cho Huỳnh Sơn suýt chút nữa không nhịn nổi mà rút chim ra đâm vào lồn anh.

- Dâm quá đi mất, nhìn anh bây giờ có khác gì con đĩ thèm đụ đâu chứ, đĩ thõa.

Huỳnh Sơn nói, tay tét mạnh vào lồn Anh Khoa để răn đe, làm cho anh trợn tròn mắt lên vì vừa đau vừa sướng. Lồn đĩ bị đánh không những không biết sợ mà còn chảy nhiều nước dâm ra hơn, làm cho sàn nhà đã đọng lại một vũng nước dâm của anh từ bao giờ.

Ngắm nghĩa tác phẩm dâm đãng do bản thân mình tạo ra, Huỳnh Sơn cảm thấy tự hào không thôi. Đoạn, nó cúi xuống đối diện với lồn xinh, không do dự dùng miệng mình bao bọc cả cái lồn ấy. Chiếc lưỡi tinh ranh của Huỳnh Sơn hết bú mút hột le xinh xắn của Anh Khoa, lại rê từ từ xuống lồn, đâm lưỡi vào mô phỏng động tác đụ địt. Huỳnh Sơn bú đến đâu, Anh Khoa lại phát điên đến ấy. Chiếc lưỡi của người nhỏ hơn chẳng khác nào con rắn, cứ luồn lách hết hang cùng ngõ hẻm của cái lồn đĩ, làm cho Anh Khoa sướng đến nỗi rên rỉ phóng túng như con chó cái đến mùa động dục.

Huỳnh Sơn càng liếm, nước dâm từ bím của anh hàng xóm lại chảy ra càng nhiều. Nó húp sò của người đẹp sùm sụp, tạo ra tiếng nước lép nhép khiến Anh Khoa đỏ mặt, nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn nữa. Huỳnh Sơn phải công nhận, đúng là người đẹp có khác, đến nước dâm cũng phải thơm ngon ngọt ngào, làm cho nó uống lấy uống để, chẳng khác nào người bộ hành tìm thấy nước trong sa mạc cằn cỗi.

Sắp đến giới hạn của Anh Khoa rồi, nó biết. Vì người kia ngày càng rên rỉ to hơn, 2 bàn tay của anh cũng giữ lấy đầu Huỳnh Sơn, trông rất tận hưởng.

- Ư...ư ư..ưm...s-sướng..sướng..ha-aa..anh ra...ra..anh ra!

Anh Khoa lên đỉnh, trợn tròn mắt rên rỉ. Chân tay anh cũng mềm nhũn hết cả, giống như đã tan ra thành nước. Lồn dâm co giật dữ dội, rồi phun nước dâm dầm dề, phun cả lên mặt của Huỳnh Sơn. Không để lãng phí của trời ban, Huỳnh Sơn hứng trọn dòng nước dâm phóng túng kia vào miệng, còn tham lam liếm hết nước dâm bắn lên đùi non của anh.

Vốn tưởng tiếp theo đây, Huỳnh Sơn sẽ móc con chim to dài của mình ra rồi nắc vào lồn anh hàng xóm, ấy vậy mà nó chỉ với lấy hộp giấy ăn trên bàn rồi lau đi nước dâm còn dính trên sàn nhà, trên mặt của mình. Anh Khoa nhìn mà phát hoảng, được em hàng xóm liếm lồn cho cũng sướng đấy, nhưng chỉ chút ít khoái cảm này sao có thể lấp đầy cái lồn dâm của Anh Khoa. Anh níu bàn tay đang lau mặt của Huỳnh Sơn lại, ú ớ:

- Ơ...sao lại..?

- Xong xuôi rồi, em hiểu bệnh tình của anh rồi, để em về bảo bố xem giải quyết được gì cho anh không.

Huỳnh Sơn giả câm giả điếc, chỉnh lại quần áo làm bộ sắp ra về.

Này nhé, đừng có nói Huỳnh Sơn yếu sinh lý, nó chỉ đang dọa anh hàng xóm dâm đãng chút, để anh hạ giọng cầu xin nó thôi. Chứ nó đâu có mù mà không thấy cái lồn đang banh ra của anh lại có dấu hiệu chảy nước, con cặc trong quần của nó cũng nứng sắp nổ đến nơi rồi chứ ở đó mà yếu sinh lý.

- Không mà, đừng đi...

Anh Khoa định đứng dậy níu áo ngưòi kia thì bất chợt khụy xuống, vừa hay được em hàng xóm đỡ lại chứ không đã ngã sõng xoài. Chịu thôi, chân đã dạng ra cho Huỳnh Sơn bú bím đến tê rần, chưa kịp làm quen lại đã đứng dậy thì hỏi sao không ngã.

Huỳnh Sơn đắc ý, biết rằng anh hàng xóm ngọt nước cũng nứng điên lên rồi, nên lần nữa chủ động đưa anh tới sofa ngồi, bản thân cùng ngồi bên cạnh anh. Nó quay sang bên cạnh, chạm trúng ánh mắt anh cũng đang nhìn nó, khẽ hỏi:

- Anh muốn em làm gì?

- Cái đó, cho anh cái đó đi mà...

Da mặt Anh Khoa mỏng, chỉ mới dứt câu đã đỏ mặt tía tai, cúi gằm xuống đất.

- Anh nói gì? Em không hiểu?

- A-anh muốn, đứng trêu anh nữa mà Sơn ơi...

Cảm ơn bố mẹ vì đã đặt tên nó là Sơn. Con mẹ nó, người đẹp kêu tên nó sao mà nứng thế không biết.

- Em không hiểu, anh nói rõ ra đi, nói lấp lửng như vậy làm sao em biết được anh muốn gì mà cho anh?

Dường như người đẹp đã hết kiên nhẫn, bạo dạn tiến tới chỗ Huỳnh Sơn, ngồi lên đùi của nó, khiến cho cái lồn nhớp nháp nước dâm chảy xuống, thấm ướt đúng quần của em hàng xóm. Tới bây giờ, anh mới cảm nhận được độ khủng của con hàng kia, đúng là không phải dạng vừa đâu. Mặt Anh Khoa nóng ran, anh không dám nhìn thẳng vào mắt em, chỉ cúi gằm mặt xuống, nỉ non;

- Sơn ơi...anh nứng quá... L-làm ơn, dùng cặc em... đụ nát lồn anh đi mà...

- Mẹ nó, con đĩ này, địt chết anh!

Chỉ chờ có thế, Huỳnh Sơn đảo khách thành chủ, khóa chặt anh ở dưới thân mình. Nó rốp rẻng cởi cái quần đang kìm nén con cặc khủng bố ra, khiến thứ to lớn ấy phơi bày trước mắt Anh Khoa. Con cặc gân guốc sớm đã cương cứng đỏ tím, chiều dài khó tin khiến anh nghĩ rằng nó hoàn toàn có thể đâm tới nội tạng mình. Huỳnh Sơn gác chân anh lên vai mình, con cặc to bằng cổ tay mơn trớn miệng lồn, trêu ghẹo hột le bằng cách ma sát viên ngọc nhỏ xinh ấy làm cho Anh Khoa ngứa ngáy tới khó chịu. Lồn dâm ngửi thấy mùi đàn ông liền nhả nước dâm ra, xối ướt con cặc to lớn của em hàng xóm. Cái tên này, đến lúc này rồi còn trêu anh được, thật đáng ghét quá đi mất. Anh giương đôi mắt xếch tinh ranh lên nhìn Huỳnh Sơn, nhìn anh chẳng khác nào con cáo nhỏ bị bác thợ săn tóm lấy: tội nghiệp và ngon ngọt.

- Sơn... cho vào đi mà...

Chỉ cần nghe thấy lời nỉ non gợi dục của người kia lần nữa, Nguyễn Huỳnh Sơn vứt mẹ cái ý nghĩ trêu chọc anh hàng xóm ra sau đầu luôn. Nứng lắm rồi, giờ mà không cho vào thì đích thị là yếu sinh lý. Nó tuốt con cặc mấy cái qua loa cho có lệ, rồi một đường đâm lút cán vào cái lồn xinh kia. Anh Khoa thét lên, đau tới mức không còn suy nghĩ được gì nữa. Tuy đã được em hàng xóm bú mút cho mềm rục ra, song con hàng này vẫn quá to, lại còn đâm vào một phát cả cây khiến Anh Khoa tưởng mình đã chết, đau như bị chẻ ra làm đôi vậy.

Đối lập lại với cơn đau buốt óc của anh hàng xóm, Huỳnh Sơn lại vô cùng tận hưởng cái lồn xinh này. Lần đầu tiên nó được làm tình với người thật, trước đây cũng mới chỉ thủ dâm bằng cách xem phim người lớn. Nhưng chút ít khoái cảm giả tạo ấy làm sao mà so lại với cái lồn ngọt nước này của anh hàng xóm cơ chứ. Lồn bót hút chặt dương vật của Huỳnh Sơn, chăm sóc nó tận tình như thể đang có ngàn cái miệng thi nhau bú mút con cặc của nó.

- Ư ư..! Đ-đau, đau quá..chết mất..!

- Ngoan, anh thả lỏng ra nào. Một chút nữa là sướng ngay thôi, ngoan nào.

Dù rất muốn lập tức nắc người đẹp khiến người ta chết đi sống lại, nhưng may mắn rằng Huỳnh Sơn còn tình người, và nó muốn cả hai cùng sướng chứ không phải chỉ một mình nó thoải mái. Vậy nên, nó không động ngay, chỉ chôn con cặc lớn trong cái lồn dâm đãng kia, để cho Anh Khoa quen dần với kích thước ấy.

Môi lưỡi của Huỳnh Sơn mò đến cái miệng xinh đang há hốc vì đau của Anh Khoa, trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào. Nó mút mát cánh môi hồng đào của anh, rồi dùng lưỡi xâm nhập vào khoang miệng của người kia. Mẹ kiếp, sao đến cả nước bọt cũng ngọt ngào như thế chứ. Anh hàng xóm này thực sự giống một hũ mật ong, ngọt ngào đến mê say. Chiếc lưỡi của nó ranh ma như con rắn, liền chiếm được thế chủ động mà quấn quýt với lưỡi của anh, khiến cho anh phải chạy theo nó. Huỳnh Sơn càn quét hết mật ngọt trong khoang miệng của người kia, rồi chơi đùa với chiếc lưỡi đỏ hỏn xinh xắn. Anh Khoa hôn không tốt, khiến cho nước bọt của anh không kiểm soát được mà trào ra khỏi miệng, chảy xuống cằm, xuống ngực, trông đến là đĩ thõa.

Đợi một lúc, khi cảm thấy người dưới thân đã làm quen được với kích thước, Huỳnh Sơn liền không chờ thêm một phút nào nữa, trực tiếp giã vào lồn non của người kia. Huỳnh Sơn chín nông một sâu, thúc vào tận cổ tử cung của anh, khiến cho anh sung sướng rên rỉ. Dường như nó đã đợi rất lâu, nên một khi được thả xích là sẽ như con ngựa đứt cương, hóa điên mà dập nát lồn người kia. Đầu khấc to béo giã liên tục vào lồn của Anh Khoa, giống như một cái máy đóng cọc, đóng cho anh sướng chết đi sống lại. Anh Khoa cũng không còn giữ hình tượng nữa, giờ đây vì từng cái nhấp hông của em hàng xóm mà ư a rên rỉ, thực sự giống như một con đĩ thèm đụ.

- Sướng không, anh Khoa, sướng không? Trả lời em đi.

Ngựa non háu đá, trai trẻ muốn nhận được sự công nhận của anh hàng xóm, liền dập mạnh hơn, bàn tay từ bao giờ đã chuyển sang bóp cổ anh, làm cho Anh Khoa sướng dục tiên dục tử.

- S-sướng... a a a... sướng quá, ư-ư... sướng...

Huỳnh Sơn vì thanh âm rên rỉ ngọt tai của anh hàng xóm, suýt chút nữa đã bóp cò sớm, may mà ngăn lại được, chứ không thì mất mặt chết.

Huỳnh Sơn càng dập càng hăng, tốc độ chỉ có tăng lên chứ không giảm đi chút nào. Nó hết nắc lồn lại hôn lưỡi, hết hôn lưỡi lại bú vú anh hàng xóm, làm cho anh lên đỉnh liên tục vì sướng. Mỗi lần Anh Khoa lên đỉnh, cái lồn dâm lại bú mút con cặc của Huỳnh Sơn khít khao hơn, nước dâm theo đó mà xối ướt cây hàng nóng rực như thép nung của nó, khiến cho Huỳnh Sơn sung sướng chìm trong khoái cảm của tình dục.

- Ư ư... anh ra..anh ra..! Ha-aaa... c-chậm lại đi mà..!

- S-sướng...sướng quá...Sơn ơi...ư-ưm ư...

- C-chậm lại...ha-ưmm...! B-bị chơi...chơi hỏng rồi...ư ưmm!

Những tiếng rên rỉ phóng túng của Anh Khoa không những không làm nó chậm lại, mà lại giống như liều thuốc kích dục, càng khiến Huỳnh Sơn nắc hăng hơn, giống như thực sự muốn đụ nát lồn đĩ của anh hàng xóm dâm dục.

Anh Khoa đã lên đỉnh những bốn lần rồi mà cây hàng trong người anh vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ bắn. Anh bị chơi cho không biết trời trăng mây gió, chỉ có thể nỉ non mấy tiếng rên rỉ đĩ đượi, máy móc hùa theo những câu dirty talk của Huỳnh Sơn.

Mắt Huỳnh Sơn tối sầm lại, nó sắp đạt đến giới hạn rồi. Tăng tốc độ cày cấy trong lồn của anh hàng xóm, đưa đẩy thêm chục cú nữa, nó gầm lên, bắn hết đợt tinh dịch nóng hổi vào lồn của Anh Khoa, thành công làm cho anh lên đỉnh lần thứ năm.

Huỳnh Sơn bắn xong chưa rút ra ngay, vẫn chôn con cặc lớn trong lồn non của anh, cảm nhận cái lồn ấy vẫn đang nhẹ nhàng chăm sóc mình. Nó ngắm nhìn gương mặt gợi tình sau khoái cảm tình dục của anh hàng xóm, bàn tay to lớn vuốt nhẹ mấy lọn tóc đã bết mồ hôi của anh. Nó đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng, như thể nó chính là chàng hoàng tử đến để đánh thức cô công chúa ngủ trong rừng xinh đẹp.

- Rút ra đi mà, chướng bụng anh...

Anh Khoa làm nũng trong vòng tay của Huỳnh Sơn, khuôn mặt trong vô thức mà cạ cạ vào bàn tay của nó như chú mèo lấy lòng chủ nhân.

Huỳnh Sơn cũng không làm khó anh hàng xóm, nhẹ nhàng rút con hàng của mình ra khỏi lồn anh. Tinh dịch được mở khóa trào ra ngoài lồn dâm liên tục, thấm ướt cả mảng sofa dưới mông anh. Cảnh tượng ấy sao mà dâm đãng, mà nóng mắt đến thế.

Vốn tưởng sẽ được nghỉ ngơi, Anh Khoa nhắm mắt lại nghỉ mệt một chút. Nào ngờ con cặc kia đã cương lại từ bao giờ, đang cạ cạ bên mép lồn dính đầy tinh dịch của anh.

- Nghỉ ngơi thế là đủ rồi cưng ơi, chơi tiếp nào.

Anh Khoa còn chưa kịp ú ớ câu nào, con cặc ấy đã đâm mạnh vào lồn anh một lần nữa, kéo anh vào cuộc chơi tình dục mới mà Huỳnh Sơn khơi mào.

________

Đêm hôm ấy, anh hàng xóm mới chuyển tới bị em hàng xóm hành thêm ba hiệp nữa, mãi tới tờ mờ sáng mới cho anh nghỉ. Đã vậy, sáng hôm sau anh hàng xóm còn phải dậy sớm để giải thích với mẹ của em hàng xóm rằng hai anh em mở tiệc chào mừng rồi ngủ qua đêm tại nhà anh. Tất nhiên, đoạn làm trò người lớn kia đã bị anh hàng xóm khôn khéo giấu lẹm đi, không lộ ra chút sơ hở nào cho phụ huynh biết.

Thế là từ hôm đó, chứ một tuần Huỳnh Sơn sẽ qua nhà anh hàng xóm "ngủ" qua đêm một lần. Mà chẳng hiểu ngủ kiểu gì, chỉ biết sáng hôm sau thể nào anh hàng xóm cũng sẽ có combo đi hai hàng cộng với bộ áo dài tay kín mít như đang ở Đà Lạt mười sáu độ.

Chẳng hiểu kiểu gì, nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro