11
Một buổi sáng sớm, khi ánh nắng mùa xuân chỉ mới bắt đầu nhuốm màu lên những ngọn cây, Sơn đang chăm sóc khu vườn phía sau nhà thì bất ngờ gặp lại anh cả của mình, Cường. Cường đã lâu không gặp, từ khi Sơn quyết định rời xa gia đình, đến giờ mới gặp được anh trai mình. Anh cả vẫn giữ phong thái nghiêm nghị và điềm tĩnh như những năm trước, nhưng cũng không giấu nổi sự bất ngờ khi thấy Sơn đang sống trong ngôi làng nhỏ, yên bình này.
"Sơn, em vẫn khỏe chứ?" Cường lên tiếng, ánh mắt thoáng một chút lo lắng, nhưng không giấu được sự mừng rỡ khi gặp lại em trai.
Sơn đứng lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng, dù trong lòng có chút bối rối. Anh nhìn người anh trai mình, những năm qua dù không gặp nhau nhưng tình cảm giữa họ vẫn chẳng thay đổi.
"Anh Cường, sao hôm nay lại đến đây?" Sơn hỏi, giọng có phần ngập ngừng.
Cường nhìn quanh ngôi nhà đơn sơ của Sơn, rồi khẽ mỉm cười:
"Anh thấy em đang sống ở đây một mình, không muốn làm phiền em nữa. Nhưng em biết đấy, anh lo cho em."
Sơn gật đầu, rồi mời anh vào nhà. Cả hai ngồi xuống chiếc chõng tre ngoài sân, trong không khí trong lành của buổi sáng. Sơn rót trà mời Cường, ánh mắt của anh bỗng trở nên dịu dàng khi nghĩ đến Khoa.
"Anh biết em sẽ không bao giờ muốn quay lại với gia đình. Nhưng em sống thế này có ổn không? Em… có thấy cô đơn không?" Cường hỏi, ánh mắt dò xét.
Sơn im lặng một lúc, rồi cười nhẹ, nhưng có chút mơ màng trong ánh mắt:
"Em ổn. Ngôi làng này… mọi thứ đều bình yên. Em không cảm thấy cô đơn nữa."
Cường nhìn em trai mình, đôi mắt anh sáng lên vẻ quan tâm. Cường biết rõ, sau tất cả những gì Sơn đã trải qua, anh trai mình cần một nơi thật sự yên tĩnh, và anh không thể thay đổi quá khứ. Nhưng Cường cũng nhận ra, trong những lời nói ấy, Sơn đang giữ lại một phần gì đó trong lòng.
"Em có thể nói với anh về chuyện của cậu bé đang ở cùng em không?" Cường hỏi nhẹ nhàng.
Sơn bất ngờ. Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chia sẻ chuyện này với ai, nhưng khi nghe anh trai hỏi, một cảm giác tự nhiên trào dâng trong lòng, khiến anh cảm thấy như có thể chia sẻ với Cường.
"Khoa là… một cậu bé em gặp trong làng. Cậu ấy có một quá khứ khó khăn, cha cậu ấy rất khắc nghiệt. Khi tôi giúp đỡ cậu ấy, em… em chỉ nghĩ mình đang giúp một người bạn. Nhưng rồi em nhận ra rằng cảm giác này không chỉ là sự cảm thông, mà là… nhiều hơn thế."
Cường lắng nghe, không cắt lời em trai. Sau một lúc im lặng, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng:
"Em biết mình đang làm gì phải không, Sơn? Đừng để bản thân phải chịu khổ vì những cảm xúc này. Nếu thực sự yêu thương cậu ấy, đừng sợ hãi. Nếu cậu ấy có cùng cảm giác, em có quyền hạnh phúc."
Sơn nhìn Cường, cảm giác trong lòng vừa nhẹ nhõm lại vừa có chút bối rối. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc mình được nói thẳng về cảm xúc ấy, và rằng người anh trai mình lại là người đầu tiên động viên mình bước qua rào cản.
"Em sợ. Sợ rằng nếu em mở lòng, sẽ có thứ gì đó bị phá vỡ. Còn cậu ấy, em không muốn làm gì khiến cậu ấy phải tổn thương."
Cường vươn tay vỗ nhẹ lên vai Sơn, ánh mắt anh đầy kiên định:
"Em cần phải tin vào bản thân mình. Và tin vào tình cảm của Khoa. Nếu thật sự yêu thương cậu ấy, em sẽ biết cách bảo vệ tình yêu đó. Không ai có thể nói trước được chuyện gì, nhưng em có quyền chọn con đường mình đi."
Sơn im lặng, nghĩ về những lời anh trai vừa nói. Anh cảm thấy mình như được nhẹ nhõm hơn, dù cảm giác lo âu trong lòng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Nhưng ít nhất, anh cũng biết rằng mình không hề cô độc trong suy nghĩ này.
Sau một lúc trò chuyện, Cường đứng dậy chuẩn bị ra về. Y vỗ vai Sơn lần cuối, mắt y ánh lên một niềm tin vững vàng:
"Mọi chuyện rồi sẽ ổn. Em đừng quên chăm sóc cho chính mình, Sơn."
Sơn nhìn theo y, lòng cảm thấy ấm áp. Anh đã có những lời động viên quý giá từ người anh trai, và cũng nhận ra rằng mình có quyền sống cho tình cảm của mình. Những bước chân của Cường dần khuất xa, nhưng Sơn biết, con đường phía trước dù có khó khăn đến đâu, anh sẽ không ngừng tiến về phía Khoa.
Sau khi Cường rời đi, Sơn ngồi lại bên chiếc bàn gỗ trong ngôi nhà nhỏ, mắt nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ nơi ánh nắng mùa xuân vẫn rực rỡ. Lời nói của anh trai vẫn vang vọng trong đầu, khiến trái tim Sơn cảm thấy như có một tia sáng mới le lói. Anh biết mình không thể mãi sống trong sự do dự, không thể chỉ nhìn cuộc sống trôi qua mà không thật sự sống cho những gì mình cảm thấy.
Khi mặt trời lặn, Sơn bước ra sân, đưa tay vén mấy sợi tóc xòa trước trán, lòng không khỏi bồn chồn. Khoa hôm nay không ở nhà, cậu đã đi vào làng giúp một vài việc nhỏ. Sơn thở dài, đôi mắt dõi theo con đường mòn phía xa, nơi Khoa thường đi qua mỗi khi có việc. Anh không thể không nghĩ đến cậu, và lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, anh không còn sợ hãi khi nghĩ về cảm xúc của mình.
Khi Khoa trở về, trời đã bắt đầu tối. Ánh đèn dầu từ trong nhà hắt ra ngoài, tạo nên một không gian ấm áp. Cậu bước vào, khuôn mặt còn đọng chút mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy Sơn, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.
"Anh Sơn, anh về sớm thế?"
Khoa hỏi, mắt không rời khỏi gương mặt của Sơn.
Sơn gật đầu, ánh mắt của anh vẫn như cũ, nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa điều gì đó sâu sắc.
"Anh nghĩ hôm nay chúng ta có thể ngồi nói chuyện một chút."
Sơn lên tiếng, giọng anh trầm ấm, nhưng có vẻ gì đó rất khác so với mọi lần.
Khoa nhìn anh, ánh mắt cậu hơi bất ngờ. Cậu không hiểu sao Sơn lại đột ngột muốn trò chuyện, nhưng lại cảm thấy có một điều gì đó rất quan trọng sắp được thổ lộ. Cậu im lặng gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện với Sơn.
Ánh đèn dầu lập lòe chiếu sáng khuôn mặt của Sơn, làm đôi mắt anh càng thêm sáng rực, và Khoa cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí. Cậu không dám nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát Sơn, như thể chờ đợi một lời giải đáp từ anh.
Sau một lúc im lặng, Sơn nhẹ nhàng lên tiếng:
"Khoa, em có biết là… trong suốt thời gian qua, anh luôn cảm thấy rất yên bình khi có em bên cạnh không?"
Khoa giật mình, ánh mắt cậu mở to, trái tim đập mạnh.
"Anh… Anh đang nói gì vậy?"
Khoa cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng không thể che giấu được sự bối rối trong lòng.
Sơn mỉm cười, ánh mắt anh kiên định hơn bao giờ hết.
"Anh không phải chỉ muốn là người giúp em, Khoa. Anh không thể phủ nhận cảm xúc của mình. Anh đã nghĩ rất nhiều về em, về những ngày tháng chúng ta bên nhau, về những điều anh chưa bao giờ nói ra. Và anh không thể cứ mãi im lặng."
Khoa nhìn anh, sự bất ngờ trong lòng cậu giờ đã lắng xuống, thay vào đó là một cảm giác ngập tràn khó tả. Cậu muốn nói gì đó, nhưng miệng lưỡi cậu như bị nghẹn lại.
"Anh Sơn… Em…" Khoa nghẹn ngào, không thể nói tiếp.
Sơn đứng dậy, bước về phía Khoa, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào Khoa, khiến cậu như không còn đủ sức chống lại.
"Em đừng nói gì vội, Khoa. Anh chỉ muốn em biết rằng anh thật sự quan tâm đến em. Và anh không thể tiếp tục giấu cảm xúc này trong lòng."
Khoa ngẩng lên, ánh mắt cậu tìm thấy sự chân thành trong đôi mắt Sơn. Cảm xúc trong lòng cậu như vỡ òa, nhưng cậu vẫn không dám thừa nhận điều đó.
"Anh Sơn… Em cũng…" Khoa bắt đầu, nhưng lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng.
Sơn chỉ cười nhẹ, rồi bước đến gần hơn, một bước nữa.
"Anh biết, Khoa. Anh biết em cũng có cảm giác giống anh. Chúng ta không cần phải nói ra tất cả ngay lúc này, nhưng anh muốn em biết rằng anh sẽ luôn ở đây, bên em."
Những lời ấy như một sự xóa tan mọi khoảng cách giữa hai người. Khoa không biết phải làm gì, chỉ cảm thấy một sự bình yên lạ thường. Và rồi, lần đầu tiên trong suốt thời gian dài, cả hai không cần phải nói gì thêm nữa. Chỉ cần ngồi cạnh nhau, cảm nhận hơi thở của đối phương là đủ.
Từ khoảnh khắc ấy, một sự thay đổi lớn dần dần xảy ra trong cuộc sống của Sơn và Khoa. Không còn sự e ngại, không còn sợ hãi về những gì chưa nói, họ bắt đầu đi cùng nhau trên con đường đầy cảm xúc và sự thấu hiểu. Mùa xuân ấy không chỉ mang đến sự ấm áp cho đất trời, mà còn cho cả trái tim của hai người.
===============
Viết chap này xong thấy ngại:vvv chẳng hiểu sao viết đc mấy câu sến rện ư ư nổi da gà vcl 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro