13







Những ngày hè vàng rực, ánh nắng chiếu xuống cánh đồng rộng lớn, nơi bọn trẻ trong làng thường tụ tập để chơi đùa. Sơn và Khoa, như thường lệ, quyết định cùng nhau ra đồng để tận hưởng không khí trong lành và sự náo nhiệt của lũ trẻ. Cánh đồng mùa này trải dài một màu xanh non mơn mởn, điểm xuyết vài cụm hoa dại vàng rực, mang đến cảm giác thanh bình hiếm có.

Khoa hí hửng chuẩn bị một chiếc diều giấy. Đó là một chiếc diều nhỏ, tự tay cậu làm từ tre và giấy gió, được trang trí bằng những nét vẽ nguệch ngoạc nhưng đầy sinh động. Sơn thì đứng bên cạnh, khẽ cười khi nhìn thấy dáng vẻ đầy nhiệt huyết của Khoa, chẳng khác nào một đứa trẻ.

"Anh có biết thả diều không?"

Khoa quay sang hỏi, đôi mắt sáng rực dưới ánh nắng.

"Ngày bé anh cũng hay thả diều, nhưng lâu lắm rồi không thử lại."

Sơn mỉm cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy sự vui vẻ của Khoa.

"Vậy thì hôm nay anh thử lại đi! Em sẽ chỉ anh." Khoa nói, giọng đầy háo hức.

Lũ trẻ trong làng cũng đang ríu rít với những chiếc diều đủ màu sắc, chạy nhảy khắp cánh đồng. Tiếng cười nói vang vọng cả một vùng trời. Sơn và Khoa hòa vào đám đông, tiếng gọi nhau rộn ràng như xua tan cái oi ả của mùa hè.

Khoa nắm lấy sợi dây diều, chạy một đoạn dài, rồi khéo léo tung chiếc diều lên. Gió chiều mát rượi thổi qua, nhanh chóng cuốn chiếc diều lên cao, chao liệng trong không trung. Sơn đứng phía sau, ánh mắt dõi theo chiếc diều của Khoa, lòng bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ kỳ.

"Thấy chưa? Em giỏi không?"

Khoa quay lại, giơ cao tay như một đứa trẻ vừa chiến thắng.

Sơn bật cười, gật đầu:

"Giỏi thật. Đúng là không ai bằng Khoa."

Khoa cười tươi rói, rồi đưa dây diều cho Sơn:

"Giờ đến lượt anh. Thử đi, không khó đâu."

Sơn nhận lấy sợi dây, cảm giác lúng túng thoáng qua. Anh chạy một đoạn ngắn, nhưng chiếc diều chưa kịp bay đã chao đảo rồi rơi xuống đất. Lũ trẻ cười khúc khích, còn Khoa thì vừa cười vừa chạy lại giúp anh.

"Anh làm gì mà vụng thế? Để em chỉ!"

Khoa cầm tay Sơn, chỉ dẫn từng động tác một. Lần này, chiếc diều bay lên cao, nhẹ nhàng lượn trong gió. Sơn nhìn lên trời, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Khoa đứng bên cạnh, đôi mắt cũng dõi theo chiếc diều, nhưng ánh nhìn của cậu thỉnh thoảng lại hướng về Sơn, đầy trìu mến.

Khi trời bắt đầu ngả màu vàng cam của hoàng hôn, cả hai ngồi xuống bờ cỏ, cùng lũ trẻ nhìn những chiếc diều lượn lờ trên cao. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo hương thơm của cánh đồng lúa.

"Hôm nay vui thật," Khoa nói, giọng đầy mãn nguyện.

"Ừ. Cảm ơn em, Khoa." Sơn khẽ đáp, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng khó tả.

Khoa nghiêng đầu nhìn Sơn, một chút ngại ngùng thoáng qua trên gương mặt cậu.

"Sao anh lại cảm ơn em?"

"Vì em đã mang đến cho anh cảm giác yên bình như thế này." Sơn nói, giọng trầm ấm, đôi mắt nhìn về phía chân trời xa.

Khoa mỉm cười, không đáp lại, nhưng trong lòng cậu, câu nói ấy đã gieo một niềm hạnh phúc âm thầm. Những ngày tháng ở bên Sơn không chỉ là sự bình yên, mà còn là những kỷ niệm đẹp mà cậu biết mình sẽ mãi mãi trân trọng.

Buổi tối, bầu trời cao vời vợi điểm xuyết những vì sao lấp lánh. Cơn gió hè nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương thơm thoang thoảng của cánh đồng lúa chín. Trong ngôi nhà nhỏ, ánh đèn dầu dịu dàng soi rọi không gian ấm cúng. Sơn đang ngồi bên bàn, cẩn thận gọt tỉa một mảnh tre nhỏ để làm thêm chiếc diều mới, trong khi Khoa lúi húi dọn dẹp góc bếp, nơi vừa chuẩn bị xong một bữa tối đơn giản.

Khi mọi thứ đã gọn gàng, Khoa bước đến gần Sơn, đặt một bát nước trà xanh ấm lên bàn.

"Anh làm gì thế? Lại định làm thêm diều à?" Cậu hỏi, ánh mắt tò mò nhìn vào mảnh tre trong tay Sơn.

Sơn ngẩng lên, khẽ cười:

"Ừ. Lúc chiều thấy em vui quá, nên anh muốn làm thêm một chiếc nữa để mai chơi tiếp."

Khoa bật cười:

"Anh cũng hứng thú với diều từ bao giờ vậy? Thế mà lúc trước cứ tỏ ra không biết gì."

Sơn nhún vai, cười nhẹ:

"Thì tại em làm anh thấy vui. Ở bên em, mọi thứ đơn giản đều trở nên thú vị."

Khoa khựng lại một chút, ánh mắt cậu bất giác dao động. Câu nói của Sơn tuy nhẹ nhàng, nhưng lại khiến lòng cậu xao xuyến không thôi. Để che đi sự bối rối, Khoa vội vàng ngồi xuống bên cạnh Sơn, giả vờ chăm chú nhìn vào chiếc diều đang hình thành.

"Để em phụ anh. Em làm nhanh hơn đấy!"

Sơn cười:

"Được thôi, nhưng cẩn thận không làm rách giấy."

Hai người cùng ngồi sát bên nhau, chia sẻ công việc. Tiếng cười đùa khe khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng của ngôi nhà, hòa cùng tiếng gió ngoài hiên.

Sau khi hoàn thành chiếc diều, cả hai ngồi tựa vào ghế, thưởng thức tách trà xanh ấm. Khoa bất giác nhìn Sơn, ánh mắt cậu dịu lại khi thấy dáng vẻ điềm tĩnh và trầm lặng của anh.

"Anh Sơn," Khoa khẽ gọi, giọng có chút ngập ngừng.

"Ừ?" Sơn đáp, ánh mắt dịu dàng hướng về phía Khoa.

"Anh có bao giờ nghĩ đến việc… rời khỏi ngôi làng này không?"

Sơn im lặng một lúc, như đang cân nhắc câu hỏi của Khoa.

Sơn khẽ thở dài, ánh mắt anh nhìn xa xăm về phía cửa sổ, nơi ánh sáng lờ mờ của đèn lồng ngoài sân đang hắt lên những bóng hình mờ nhạt.

"Cũng có nghĩ đến chứ," Sơn đáp, giọng anh trầm xuống. "Nhưng rồi anh lại tự hỏi mình, rời đi để làm gì? Anh đến đây là để tìm sự yên bình, để thoát khỏi những ràng buộc mà anh không muốn gánh vác. Ở đây, anh cảm thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn, không còn những áp lực của gia đình hay kỳ vọng từ người khác."

Khoa im lặng lắng nghe, đôi tay cậu đan vào nhau. Cậu hiểu rằng Sơn đang mang trong mình những nỗi niềm không dễ dàng chia sẻ.

"Nhưng… chẳng lẽ anh không thấy nhớ nhà, nhớ những người thân của mình sao?" Khoa hỏi, ánh mắt cậu lấp lánh dưới ánh đèn.

Sơn quay lại nhìn Khoa, đôi mắt anh dịu dàng nhưng cũng thoáng chút buồn.

"Có chứ. Nhớ lắm. Nhớ đến từng chi tiết nhỏ trong những ngày tháng ở nhà. Nhưng anh biết rằng, nếu quay lại, anh sẽ không còn được sống cho mình nữa. Anh sẽ bị cuốn vào những trách nhiệm mà anh không thể từ chối. Và như thế, anh sẽ đánh mất sự tự do mà anh đang có ở đây."

Khoa cúi đầu, ngẫm nghĩ về lời Sơn nói. Cậu hiểu rằng Sơn không phải là người trốn tránh, mà là người muốn tìm một lối sống khác, một con đường mà anh thực sự mong muốn.

"Em hiểu rồi," Khoa khẽ nói, giọng cậu nhẹ như gió. "Ở đây, anh có sự tự do mà anh tìm kiếm. Và có lẽ, em cũng là một phần trong sự bình yên ấy."

Sơn nhìn Khoa, ánh mắt anh lóe lên chút ngạc nhiên, rồi dịu lại. Anh khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, nhưng trong lòng anh, từng lời của Khoa như một làn nước mát lành chảy qua tâm hồn anh.

"Cảm ơn em, Khoa," Sơn nói, giọng anh đầy chân thành.

Khoa cười nhẹ, không đáp lại, nhưng trong lòng cậu, niềm vui âm thầm lan tỏa.

Bên ngoài, tiếng côn trùng rả rích vang lên, hòa cùng làn gió mát rượi của đêm hè. Sơn và Khoa ngồi cạnh nhau, không cần thêm lời nào, chỉ đơn giản là tận hưởng sự yên bình trong khoảnh khắc này.

========

:)) anh Sơn nay biết nịnh em đồ đó

☺️ Tôi phát điên

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro