14
Những ngày hè rực rỡ tiếp tục trôi qua, cuộc sống của Sơn và Khoa càng trở nên gắn bó hơn. Khoa thường cùng Sơn chăm sóc khu vườn nhỏ phía sau nhà, hoặc phụ giúp những công việc lặt vặt trong làng. Sự bình yên nơi đây khiến cả hai cảm thấy như không còn điều gì phải bận tâm.
Một buổi sáng, khi ánh mặt trời bắt đầu le lói qua những tán cây, Sơn nhìn Khoa với ánh mắt đầy sự háo hức.
"Khoa này, hôm nay anh muốn đưa em đến kinh thành. Đã lâu rồi anh không quay lại đó, và anh nghĩ em sẽ thích."
Khoa ngạc nhiên, nhưng đôi mắt nhanh chóng sáng lên.
"Thật sao? Em chưa bao giờ đến kinh thành, không biết nơi đó trông thế nào!"
Sơn mỉm cười:
"Vậy thì đi thôi. Anh nghĩ em sẽ thấy thú vị."
Cả hai lên đường khi nắng chưa gay gắt. Chặng đường đến kinh thành khá xa, nhưng cảnh sắc hai bên đường khiến thời gian trôi qua nhanh chóng. Khoa không giấu được sự háo hức khi nhìn thấy những cánh đồng xanh mướt trải dài, những ngọn đồi nhấp nhô, và cuối cùng là khung cảnh tráng lệ của kinh thành hiện ra trước mắt.
Khi đến nơi, sự nhộn nhịp và sầm uất của kinh thành lập tức cuốn Khoa vào không khí sôi động. Các cửa hàng đông đúc, những người bán hàng rao mời đủ loại sản phẩm, và những dòng người qua lại như không bao giờ dứt.
"Em không nghĩ nơi đây tráng lệ và náo nhiệt đến vậy!" Khoa nói, mắt không rời khỏi những con đường đông đúc.
Sơn dẫn Khoa đi dạo một vòng, giới thiệu cho cậu những địa danh nổi tiếng. Khi cả hai đang dừng chân ở một quán trà nhỏ bên đường, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:
"Sơn! Có phải là cậu không?"
Sơn quay lại và ngay lập tức nhận ra nhóm bạn cũ của mình. Đứng đầu là Duy Kiên, một người bạn thân từ thời niên thiếu của Sơn.
"Kiên!" Sơn cười lớn, bước tới ôm chặt người bạn cũ.
Những người bạn trong nhóm đều tỏ vẻ mừng rỡ khi gặp lại Sơn. Họ nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu hỏi han về cuộc sống của nhau.
"Tụi mình cứ nghĩ cậu đã định cư ở một nơi xa lắm rồi,"
Kiên nói, ánh mắt không giấu được niềm vui.
"Vậy mà hôm nay lại gặp cậu ở đây. Còn đây là..." Kiên nhìn sang Khoa, mỉm cười.
"Đây là Khoa, Khoa kia là bạn anh Duy Kiên,"
Sơn giới thiệu, ánh mắt anh dịu dàng khi nhìn về phía Khoa.
Khoa lễ phép chào mọi người, nhưng không giấu được chút ngại ngùng khi ngồi giữa những người lạ.
Câu chuyện giữa Sơn và nhóm bạn nhanh chóng xoay quanh những kỷ niệm cũ, những tháng ngày thời niên thiếu khi họ cùng nhau rong ruổi khắp kinh thành. Khoa lắng nghe, đôi khi bật cười trước những mẩu chuyện hài hước mà Kiên kể.
"Khi nào rảnh, cậu đưa Khoa quay lại đây chơi nhiều hơn nhé," Kiên nói, vỗ vai Sơn.
"Nhóm chúng ta sẽ tụ họp đầy đủ hơn."
Sơn gật đầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng bạn bè mình vẫn luôn trân trọng mối quan hệ này.
Sau khi chia tay nhóm bạn, Sơn và Khoa tiếp tục dạo quanh kinh thành. Khoa nhìn Sơn, cảm thấy anh như có một khía cạnh khác,một Sơn trưởng thành nhưng cũng đầy kỷ niệm, một phần cuộc đời mà trước đây cậu chưa từng được biết.
"Anh Sơn, bạn bè anh đều tốt bụng nhỉ,"
Khoa khẽ nói khi cả hai đang đứng bên bờ sông, nơi hoàng hôn bắt đầu buông xuống.
"Đúng vậy"
Sơn đáp, ánh mắt hướng về phía mặt trời đang lặn.
"Nhưng anh nghĩ, hiện tại anh còn quý trọng hơn chính là sự bình yên anh tìm thấy khi ở bên em."
Khoa ngẩng lên nhìn Sơn, đôi mắt cậu ánh lên sự xúc động, nhưng cậu chỉ khẽ gật đầu, cảm nhận sự chân thành trong lời nói của anh.
Buổi tối hôm đó, kinh thành lên đèn, ánh sáng vàng ấm áp trải khắp các con phố. Sơn và Khoa lang thang qua những con đường, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi của chuyến đi này, để lại những kỷ niệm đẹp trong lòng mỗi người.
Sáng hôm sau, Sơn và Khoa thức dậy sớm để chuẩn bị rời kinh thành trở về làng. Không khí buổi sáng trong kinh thành thật khác biệt, mát mẻ nhưng cũng nhộn nhịp với tiếng rao của những người bán hàng và tiếng xe ngựa lăn bánh trên con đường lát đá.
Trên đường về, Khoa im lặng một cách bất thường. Sơn nhận ra điều đó nhưng không hỏi ngay. Khi xe đi qua một cánh đồng rộng, anh chợt lên tiếng:
"Em thấy kinh thành thế nào? Có thích không?"
Khoa quay sang nhìn Sơn, đôi mắt cậu lấp lánh ánh nắng sớm:
"Thích chứ. Nhưng em thấy kinh thành rất khác so với làng mình, nó không có sự yên bình như nơi anh và em sống."
Sơn mỉm cười:
"Anh cũng nghĩ vậy. Kinh thành là nơi anh lớn lên, nhưng không phải nơi mà anh thuộc về."
Khoa gật đầu, rồi lại nhìn ra cánh đồng trải dài hai bên đường. Một lúc sau, cậu khẽ hỏi:
"Những người bạn của anh… họ rất thân với anh, đúng không?"
"Ừ, rất thân," Sơn đáp, ánh mắt thoáng chút hoài niệm. "Nhưng giờ mỗi người đều có cuộc sống riêng. Gặp lại họ, anh thấy vui, nhưng cũng nhận ra mình đã thay đổi rất nhiều."
Khoa cúi đầu, ngập ngừng:
"Có khi nào… anh nghĩ rằng, anh sẽ quay về kinh thành không?"
Sơn quay sang nhìn Khoa, ánh mắt anh trầm ngâm nhưng không thiếu phần dịu dàng.
"Anh từng nghĩ đến, nhưng chưa bao giờ anh muốn quay lại đó mãi mãi. Cuộc sống hiện tại, với anh, đã đủ trọn vẹn."
Lời nói của Sơn như một lời khẳng định, khiến lòng Khoa nhẹ nhõm hơn. Cậu cười, một nụ cười nhỏ nhưng chứa đựng niềm vui thầm lặng.
Về đến làng, cả hai lại tiếp tục cuộc sống thường nhật. Những ngày tiếp theo, Sơn bắt đầu tập trung vào việc sửa chữa một căn nhà nhỏ bên cạnh khu vườn, nơi trước đây anh dùng để cất giữ đồ đạc. Khoa giúp anh dọn dẹp, sửa sang, và thỉnh thoảng cười đùa khi thấy Sơn mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn kiên nhẫn với từng chi tiết nhỏ.
Một buổi tối khi cả hai ngồi nghỉ trong nhà, Khoa hỏi:
"Anh định sửa căn nhà đó để làm gì?"
Sơn nhấp một ngụm trà, cười nhẹ:
"Anh muốn nó trở thành nơi yên tĩnh để anh có thể chơi đàn, đọc sách. Cũng có thể… là nơi chúng ta cùng nhau thư giãn."
Câu nói của Sơn khiến Khoa khựng lại. Dù lời anh nói rất tự nhiên, nhưng trong lòng Khoa, cảm giác như có một điều gì đó đang nhen nhóm.
"Chúng ta?" Khoa nhắc lại, giọng thấp đi.
"Ừ," Sơn đáp, ánh mắt anh chân thành và dịu dàng. "Anh muốn chia sẻ với em mọi thứ, kể cả những điều nhỏ nhặt nhất."
Khoa không nói gì thêm, chỉ cúi đầu, giấu đi nụ cười đang khẽ hiện trên môi. Trong lòng cậu, một niềm hạnh phúc âm ỉ dâng lên, lan tỏa khắp trái tim.
Những ngày hè dần trôi qua, nhường chỗ cho mùa thu êm dịu. Lá bắt đầu ngả màu vàng, không khí trở nên mát mẻ hơn. Tình cảm giữa Sơn và Khoa càng thêm sâu sắc, dù cả hai vẫn chưa ai thổ lộ. Nhưng trong từng ánh mắt, từng cử chỉ, cả hai đều hiểu rằng họ đã là một phần không thể thiếu của nhau.
========
Anh Sơn có đủ dịu dàng chưa nà các em 😉😉😉
:vvv
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro